Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1581



Chương 1581

Sự kiên trì và chăm chú của Phượng Khương Trần khi đối mặt với bệnh nhân đã hấp dẫn Huyên Minh Kỳ, nhìn nàng không sợ phiền phức, một lần lại một lần ngồi xổm trước mặt bệnh nhân, không để ý dơ dáy bẩn thỉu trên người bệnh nhân, tỉ mỉ kiểm tra bệnh tình cho bệnh nhân, trong lòng Huyên Minh Kỳ cũng ấm áp theo, cơ thể nho nhỏ của Phượng Khương Trần ẩn chứa sức mạnh lớn mạnh, nàng mang lại hy vọng và ánh mặt trời cho người khác.

Giờ khắc này, trong mắt Phượng Khương Trần chỉ có bệnh nhân, thái độ của nàng với mỗi người đều giống nhau, nhìn nàng không hề mỉm cười, nhìn dáng vẻ nghiêm cẩn nghiêm túc của nàng, Huyên Minh Kỳ lại bỏ quên dung nhan và tuổi tác của nàng, tin tưởng nàng không cần lý do, tin tưởng nàng có thể chữa khỏi bệnh cho những bệnh nhân này.

Phượng Khương Trần dùng thái độ và kiến thức chuyên ngành của nàng làm cho những bệnh nhân ở đây từ lúc ban đầu nghi ngờ đến tin tưởng, tin tưởng nữ tử trẻ tuổi này có thể chữa khỏi bệnh cho họ…

Đồng thời, điều này cũng thúc đẩy họ muốn biết rốt cuộc đại phu trẻ tuổi này là ai?

Phượng Khương Trần như không biết mệt, hỏi tên, tuổi tác của bệnh nhân, ghi lại từng cái vào giấy, bao gồm cả bệnh tình của bệnh nhân cũng viết lại cặn kẽ.

Huyên Minh Kỳ cách gần đó, có thể nhìn rõ mồ hôi trán Phượng Khương Trần, hắn muốn cầm khăn lau cho Phượng Khương Trần, nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua, hắn không muốn quấy nhiễu Phượng Khương Trần.

Cúi đầu, thấy Phượng Khương Trần viết bệnh án, Huyên Minh Kỳ kinh ngạc vì sự khéo léo của Phượng Khương Trần, dùng than củi thành bút viết bệnh án, chữ rất nhỏ không chiếm nhiều chỗ nhưng rất rõ ràng, không giống bút lông, luôn luôn phải chuẩn bị mực trước, còn phải lo chữ sẽ bị nhòe.

Chữ của Phượng Khương Trần không rồng bay phượng múa như của các đại phu khác, chữ của Phượng Khương Trần rất tiểu thư, sạch sẽ như chính con người nàng, chỉ là không có đại phu nào có thể xem hiểu cách trị bệnh viết trên đó, hắn chưa từng nghe đến tên của những vị thuốc đó.

Sau khi viết xong bệnh án, Phượng Khương Trần giao bệnh án cho bệnh nhân, một lần lại một lần lặp lại, vô cùng kiên trì dặn dò: “Xin hãy giữ kỹ tờ đơn này, quá nhiều bệnh nhân nên có thể ta sẽ nhớ nhầm, tờ đơn này viết kết quả chẩn đoán của ta, ta phải xem kết quả chẩn đoán trên này rồi mới kê thuốc được.”

Phượng Khương Trần rất may mắn, môi trường và vấn đề an toàn thực phẩm ở cổ đại vẫn rất tốt, chưa từng xuất hiện chứng bệnh quái lạ, nơi đây cũng không có người mắc bệnh truyền nhiễm.

Ở cổ đại, cảm lạnh cũng có thể chết người, bệnh nhân nghiêm trọng không đáng sợ như Phượng Khương Trần nghĩ, bệnh tình cũng không nghiêm trọng lắm, chí ít chưa xuất hiện bệnh nhân không đợi được hiệu lực của thuốc nên chết.

“Cảm tạ, tạ ơn cô nương, cô nương thật là người tốt, thật là Bồ Tát sống.” Những lời như này không chỉ mới một lần, sau khi Phượng Khương Trần nghe xong, ngay cả lông mi cũng không có nhúc nhích một cái.

“Cô nương, không biết có thể cho chúng tôi biết tên của ngài không?”

“Đúng đấy, cô nương, ngài đã cứu chúng ta, nhưng chúng ta lại không biết ngài là ai?”

Không biết là người nào bắt đầu, từng người từng người hỏi tên của Phượng Khương Trần, ngay cả những người vây quanh ngoài phòng cũng rướn cổ lên, muốn biết nữ tử không hề giấu giếm, nói ra y thuật của mình là ai.

Phượng Khương Trần sửng sốt một chút, lập tức cười cười, nhưng không đáp, chỉ tiếp tục công việc của mình.

Có túi trị liệu thông minh, hiệu suất làm việc của nàng rất cao, tốc độ chữa trị cho các bệnh nhân nghiêm trọng ngang bằng với Tôn Tư Hành đang chữa trị cho bệnh nhân phổ thông ở bên ngoài, chỉ có điều Tôn Tư Hành biết tương tác hơn nàng.

Tôn Tư Hành kiên trì giỏi, đối đãi với bệnh nhân thân thiết hơn Phượng Khương Trần, lúc vừa bắt đầu bệnh nhân còn nghi ngờ tiểu đại phu trẻ tuổi như vậy, hiệu nghiệm sao?