Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1586



Chương 1586

Tôn Tư Hành do dự một chút, vẫn trịnh trọng nói với Huyên Thiếu Kỳ: “Huyên thiếu chủ, làm phiền ngài chăm sóc sư phụ ta.” Tất cả phải lấy an nguy của sư phụ làm trọng.

Huyên Minh Kỳ sửng sốt, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tôn Tư Hành cũng trịnh trọng gật đầu: “Ngươi yên tâm.”

Song phương tự rời đi, một người đi vào trong một người ra bên ngoài, nhưng vẫn chưa đi được năm bước, bên ngoài lại có tiếng ồn ào, kèm theo tiếng ồn ào này là tiếng đánh đập binh binh bang bang.

“Đừng, đừng mà, sai gia cầu xin các ngươi, đừng đập nữa, đừng đập nữa, đây là mạng của chúng ta, mạng của chúng ta mà.”

“Sai gia, van cầu ngươi, đừng mà, cho chúng ta một con đường sống.”

“Bánh bao, cái này là bánh bao mà, không phải đồ bỏ đi, không phải đồ bỏ đi.”

“A… Đừng đổ, đừng đổ, đây là lấy mạng chúng ta! Ép chúng ta đi tìm chết!”

Tiếng đập phá và tiếng khóc truyền tới, vừa nghe thấy âm thanh này mọi người biết đã xảy ra chuyện gì, Phượng Khương Trần lập tức vội vàng xoay người, cầm toàn bộ thuốc trong tay đặt vào tay Tôn Tư Hành: “Tư Hành, ta đã viết xong kết quả chẩn đoán bệnh tình của các bệnh nhân bên trong, có cả đơn thuốc, ngươi cứ phát thuốc theo những gì ta viết là được, nếu không giải quyết được thì đợi ta quay lại, ta ra xem một chút.”

Phượng Khương Trần chạy như gió cuốn ra ngoài.

“Ta cũng đi.” Huyên Minh Kỳ học theo Phượng Khương Trần, đưa hết đồ trong tay cho Tôn Tư Hành: “Cầm lấy, đừng đập.”

Nói xong, cũng chạy ra ngoài theo.

“Nhanh, đi xem, đi xem đã xảy ra chuyện gì.”

“Hình như cháo và bánh bao phát cho chúng ta bị người ta đập, mau đi xem một chút.”

Người trong phòng cũng đã biết có chuyện xảy ra, chạy hết ra ngoài.

“Ta cũng muốn đi, ta cũng muốn đi.” Tôn Tư Hành ôm một đống thuốc lớn, tức giận đến giơ chân, nhưng lúc này nào có ai để ý đến hắn, Tôn Tư Hành không còn cách nào, chỉ đành ôm đống thuốc vào trong phòng trấn an bệnh nhân.

Khi Phượng Khương Trần và Huyên Minh Kỳ đi ra, đã thấy quan binh như bị đói nhiều ngày, vung mạnh trường thương chém vào sạp cháo, trên mặt đất toàn là cháo và bánh bao bị dẫm nát bét, có bách tính xông lên phía trước ngăn cản, nhưng họ không quan tâm, một thương đập tới, căn bản không quan tâm sống chết của bách tính.

“A… Đại gia, ta cầu xin ngươi, đừng đập nữa, đừng đập nữa, nếu ngươi tức giận thì đánh ta đi.”

“Quan gia, đây là cháo cứu mạng chúng ta, ngươi chừa cho chúng ta một con đường sống đi.”

“A a a… Ta liều mạng với các ngươi, lão tử mạng với các ngươi, chúng ta nhiều người như vậy chỉ trông cậy vào bát cháo trắng và bánh bao để sống sót, các ngươi dựa vào cái gì mà đập, các ngươi dựa vào cái gì mà đập.”

“Là lấy mạng chúng ta, sống không nổi nữa, sống không nổi nữa…”

Bách tính khóc, kêu gào, cầu xin, nhưng quan binh vẫn bất vi sở động, vẻ mặt chế nhạo, động tác ra tay càng nhanh: “Một đám điêu dân dám ở trước mặt mọi người hỏi dựa vào cái gì, dựa vào cái gì? Chỉ dựa vào bộ y phục đại gia đây mặc, hôm nay đại gia muốn đập, các ngươi có thể làm gì ta?”

“Ăn ăn ăn, ta ăn chết các ngươi, quan phủ thiếu ăn các ngươi hay thiếu uống các ngươi, đại nhân đã sớm mở kho giúp nạn thiên tai rồi, đám các ngươi là lũ ăn cây táo rào sung, ăn của quan gia còn dám ăn cả thứ cháo không rõ nguồn gốc này.”