Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1600



Chương 1600

Lương thực cứu trợ một ngày so với lương thực năm mươi nghìn quân dùng trong một ngày còn nhiều hơn, nếu như không phải hoàng thượng nổi giận lôi đình hạ chỉ mở kho cứu nạn thì lương thực của bọn họ không duy trì được qua ba ngày.

“Xe ngựa?” Phượng Khương Trần nghe xong liền nổi giận, tuyết lớn như vậy, dùng xe ngựa vận chuyển lương thực đến đây là chuyện kẻ đần mới làm: “Tuyết lớn như vậy xe ngựa có thể di chuyển được sao? Bánh xe kẹt trong tuyết, tốc độ so với ốc sên nhanh hơn có một chút, ngươi dùng xe ngựa vận chuyển lương thực thì chờ tới năm nào mới đến nơi, lúc nào lương thực mới có thể vào thành được?”

Lương thực cứu nạn là vấn đề chính, nhưng Tô Vân Thanh vậy mà lại nói cho nàng xuất hiện chuyện cạn lương thực, đúng là tức chết nàng mà.

“Không dùng xe ngựa vậy dùng gì?” Tô Vân Thanh ngơ ngác nhìn Phượng Khương Trần, để vận chuyển nhóm lương thực này hắn đã huy động những chiến mã tốt nhất để kéo xe, trên đường đi chết mất mấy chục con, tâm hắn đều muốn rỉ máu luôn rồi.

“Tuyết lớn như vậy, xe ngựa căn bản không có cách nào di chuyển được, dùng xe ngựa chỉ hỏng việc mà thôi, lúc này đương nhiên phải dùng xe trượt tuyết.”

“Xe trượt tuyết là gì?” Tô Vân Thanh không ngại học hỏi, đồng thời càng hối hận hơn vì không sớm nghe lời Cửu hoàng thúc đến hỏi Phượng Khương Trần.

Xe trượt tuyết là gì? Xe trượt tuyết là thứ có thể di chuyển nhanh trên tuyết chứ còn gì nữa, Phượng Khương Trần thật sự muốn bóp chết Tô Vân Thanh, không biết sao không đến hỏi sớm hơn.

Phượng Khương Trần kiên nhẫn giải thích cách chế tạo xe trượt tuyết cho Tô Vân Thanh, đồng thời nói cho hắn biết chỉ cần cải tiến xe ngựa một chút liền có thể trở thành xe trượt tuyết, điều này có thể giúp rút ngắn thời gian.

Tô Vân Thanh sau khi biết được biện pháp giải quyết thì cao hứng hồi phủ, sau đó nhanh chóng ra lệnh cho người bên dưới chế tạo xe ngựa thành xe trượt tuyết để thuận tiện cho việc vận chuyển lương thực.

Tuyết lớn như vậy có ai mà không thiếu lương thực chứ, vấn đề nan giải của Tô Vân Thanh đã được giải quyết, nhưng vấn đề khó của hoàng thượng thì chưa, sau khi hoàng thượng hạ lệnh liền phát hiện lương thực bị thiếu hụt một cách nghiêm trọng.

Ông ta không ngờ rằng lương thực những đại gia tộc kia đưa lên không đủ để duy trì ba ngày, lại thêm lương thực dự trữ trong hoàng khố cũng chỉ có thể duy trì thêm năm ngày, mà đây là còn dùng một cách tiết kiệm, thêm vào đó đây là còn đang có người thần bí khác phát cháo miễn phí cùng bọn họ.

Năm ngày, lương thực cứu nạn chỉ có thể duy trì năm ngày, sau đó phải làm sao bây giờ?

Hoàng thượng gấp đến độ bạc cả tóc.

Nạn tuyết ngày thứ mười ba, ngày cứu nạn thứ chín, hoàng thực tuyên bố lương thực dự trữ đã hết, lương thực chuyển từ nơi khác đến vùng thiên tai lại chậm chạp mãi không đến nơi, quan phủ cứu nạn đã muốn dừng lại, đúng là trò cười!

Hoàng thượng lần nữa hạ lệnh, yêu cầu những thế gia giàu có kia lấy lương thực còn tồn ra, hứa hẹn năm sau sẽ trả lại đủ số lương thực này.

Thay lương thực cũ bằng lương thực mới đúng là một chuyện tốt, nhưng điều kiện đầu tiên là trong tay ngươi phải có lương thực.

Các thế gia ở hơn chính thành phần lớn đều dựa vào hoàng thượng, nhưng nhà bọn họ ai cũng phải nuôi mấy nghìn thậm chí mấy chục nghìn người, chính bọn họ cũng muốn ăn cơm nha, muốn cứu nạn cũng không để một nhà bọn họ chết đói được.

Bị hoàng thượng hung ác chèn ép, thế gia nhà giàu cũng không còn cách nào khác, mỗi khi hoàng thượng nhắc đến vấn đề lương thực bọn họ liền bắt đầu khóc, khóc cái gì, đương nhiên là khóc than rồi.