Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1604



Chương 1604

Tài đánh cờ của Cửu hoàng thúc ngày càng tinh tế, trước kia hoàng thượng có thể đánh ngang hàng với Cửu hoàng thúc, ngẫu nhiên có thể thắng Cửu hoàng thúc một hai ván, nhưng bây giờ đừng nói đến thắng, không thua thảm hại đã là may rồi.

Hoàng thượng lười tính toán mình đã thua bao nhiêu quân cờ, mất quân cờ này hoàng thượng sẽ không thể chơi được nữa.

Người ta là hoàng thượng, nói cái gì cũng không được, Cửu hoàng thúc cũng không nói gì, hoàng thượng bực tức đặt cờ, thái độ của Cửu hoàng thúc lại vô cùng tốt, thắng thua cũng không biểu lộ bất cứ điều gì, đặt quân cờ lên.

Đối với hoàng thượng thì sao chứ, ông ta muốn thua thì đối phương có là ăn mày ông ta cũng nhường, lúc ông ta muốn thắng thì dù có là ông trời cũng phải nhường ông ta.

Ngón tay Cửu hoàng thúc thon dài trắng nõn, khi hắn ưu nhã cầm quân cờ lên ánh mắt ngươi cũng sẽ di chuyển theo ngón tay hắn, hoàng thượng phát hiện bản thân chẳng biết từ lúc nào đã bị Cửu hoàng thúc thu hút.

Đợi đến lúc hoàng thượng phát hiện thì Cửu hoàng thúc đã đặt xong nửa bàn cờ, mặt hoàng thượng không biểu hiện gì nhưng trong lòng đã sóng xô mãnh liệt, đường đường là đế vương còn bị người khác dắt mũi, nói ra sợ không có ai tin nhưng chuyện này là sự thật.

Hô… Hoàng thượng âm thầm hít vào một hơi, nâng cốc trà xanh bên cạnh lên, nhờ vào đó ổn định tâm trạng đang dậy sóng của mình, khẽ nhấm một ngụm, nước trà ấm áp thơm ngát khiến hoàng thượng dần lại tâm trạng bản thân.

Bốp… Hoàng thượng cố ý tăng thêm lực đạo, chén trà trên bàn rung lên, có mấy giọt nước đổ ra, bình thường lúc hoàng thượng làm hành động này, bất luận là văn võ bá quan hay hoàng hậu phi tử đều sẽ kinh sợ quỳ xuống, nhưng hết lần này đến lần khác…

Cửu hoàng thúc giống như không có việc gì, tiếp tục nhặt quân cờ sắp xếp gọn gàng, sau đó ngồi yên không nhúc nhích, mặc kệ hoàng thượng có làm gì Cửu hoàng thúc vẫn vững như núi Thái Sơn, sắc mặt không thay đổi ngồi im lặng.

Hoàng thượng hiểu rõ đối với người đệ đệ từ nhỏ đã không bị quản thúc, lại được giáo dục theo cách của đế vương để lớn lên này của ông ta thì những thủ đoạn này căn bản không có tác dụng, hoàng thượng đành phải trực tiếp mở miệng nói: “Tài cờ của Cửu đệ ngày càng tiến bộ, trẫm còn tưởng Cửu đệ ở trong cung lâu như vậy tài cờ sẽ kém đi chút ít.”

Bên ngoài nói là cờ nhưng thực ra đang ám chỉ tay Cửu hoàng thúc vươn đi quá xa, trong cung còn lo chuyện bên ngoài, lời cảnh cáo này của hoàng thượng dành cho Cửu hoàng thúc như muốn nói ông ta biết người thần bí kia chính là Cửu hoàng thúc, muốn Cửu hoàng thúc khiêm tốn hơn.

Đáng tiếc… Cửu hoàng thúc quá hiểu hoàng thượng, hoàng thượng càng nói chắc chắn thì càng thể hiện rõ việc ông ta không có chứng cứ chính xác, nếu như hoàng thượng chắc chắn hắn là người thần bí phát cháo thì đã sớm công bố chứng cứ ra ngoài, đến lúc đó…

Bách tính thiên hạ sẽ nhớ rõ hắn nhưng những triều thần theo phe hoàng tộc sẽ yêu cầu xử tử hắn vì hắn nắm quá nhiều quyền lực trong tay, điều đó thể hiện hắn có ác ý.

“Thần đệ không giống như hoàng huynh một ngày có trăm công nghìn việc, trong lúc rảnh rỗi thần đệ thường nghiên cứu những chuyện nhạt nhẽo này, tất nhiên tài cờ có tiến bộ.” Cửu hoàng thúc tránh nặng tìm nhẹ nói.

Hắn cũng không thèm để ý người thiên hạ biết hắn chính là người thần bí cứu nạn đó, nhưng không phải hiện tại, cứu nạn hao phí tài sản và tâm sức rất lớn, hắn muốn đạt được kết quả tốt nhất.

Lộ chuyện quá sớm không đủ tạo tiếng vang, lòng dân sẽ không hoàn toàn hướng về hắn, hơn nữa hoàng thượng cũng phát cháo, lúc này hắn bại lộ, hiệu quả sẽ giảm đi rất nhiều.