Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1611



Chương 1611

Phượng Khương Trần đúng là rất may mắn nha, vị hôn phu hồi nhỏ tùy tiện hứa hẹn trên giang hồ lại là cung chủ của Huyền Tiêu cung, đúng là khiến người khác cảm thấy… chán ghét!

Hừ… Cửu hoàng thúc từ trong kiệu bước ra, giày gấm đen “bùm” một tiếng giẫm trên mặt đấy, Đồng Giác và Đồng Dao cảm thấy tim mình có thể nhảy ra ngoài theo tiếng giày này, mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa.

Bên ngoài Phượng phủ có hơn mấy trăm người, tuy không quá ồn ào nhưng cũng không được gọi là hoàn toàn yên tĩnh, tiếng bước chân của Cửu hoàng thúc lọt vào tai các nàng, cũng đạp thẳng vào lòng các nàng.

Không chỉ Đồng Giác và Đồng Dao cảm thấy như vậy mà tất cả mọi người đều có cảm giác tiếng bước chân của Cửu hoàng thúc xuyên qua mặt đất, đâm thẳng vào lòng bọn họ.

Phượng Khương Trần hơi nhíu mày, trong mắt lộ lên sự bất an thấp thỏm.

Có vẻ như Cửu hoàng thúc không được vui cho lắm?

Chẳng lẽ đến trách tội nàng, hôm nay cố ý chạy đến đây trách móc nàng sao?

Nghĩ đến cũng đúng, Cửu hoàng thúc đã ra ngoài cung hai ngày nhưng nàng vẫn chưa đến gặp hắn. Chuyện này cũng không thể trách nàng được, mấy ngày nay nàng bận rộn chạy đi chữa bệnh từ thiện, lại thêm Cửu hoàng thúc từ chối tiếp bất kể là ai, nàng cũng không muốn đến để bị từ chối ngay cửa ra vào.

Ôi… Cửu hoàng thúc không cho mọi người đứng dậy thì họ cũng không thể đứng lên, Phượng Khương Trần chỉ có thể tiếp tục quỳ, dù sao cơn giận của Cửu hoàng thúc tới nhanh đi cũng rất nhanh.

Cửu hoàng thúc sau khi xuống kiệu liền đi thẳng đến trước mặt Phượng Khương Trần: “Đứng lên đi!”

“Tạ vương gia, vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.” Đám người lại dập đầu cảm tạ, Phượng Khương Trần cũng gật đầu theo, Cửu hoàng thúc đứng gần nàng, thấy động tách qua loa của Phượng Khương Trần thì trong mắt hiện lên ý cười.

Khương Trần của hắn một chút cũng không thay đổi, dù kiêu ngạo nhưng cũng không muốn bản thân trở nên quá nổi bật.

Còn Huyên Minh Kỳ?

Cửu hoàng thúc nhìn sang Huyên Mình Kỳ, hai người bốn mắt nhìn nhau, không có mùi thuốc súng nồng nặc như dự đoán, vẻ mặt hai người bình tĩnh, ánh mắt chạm nhau, sau đó lại bình tĩnh dời đi.

Thiếu hiệp giang hồ tuổi trẻ tài cao khiến vô số hiệp nữ mến mộ Ngọc Diện công tử thì sao có thể thua kém được, nhưng vậy thì sao chứ?

Nếu không phải Huyên Minh Kỳ là vị hôn phu từ nhỏ của Phượng Khương Trần thì ngay cả nhìn Cửu hoàng thúc cũng lười, một hiệp khách giang hồ mà thôi, nổi bật đến mấy cũng không liên quan đến hắn.

Sau khi Phượng Khương Trần đứng dậy, chưa kịp nói chuyện đã bị Cửu hoàng thúc nắm tay dắt vào: “Đi vào đi.”

Ngay trước mặt Huyên Minh Kỳ và người Phượng phủ, vẻ mặt Cửu hoàng thúc thoải mái, quang minh lỗi lạc nắm tay Phượng Khương Trần dắt vào trong.

Hành động này đã đủ để cho Huyên Minh Kỳ biết mối quan hệ của hắn và Phượng Khương Trần, không cần phải nói nhiều, hành động đã thể hiện tất cả.

Huyên Minh Kỳ, Phượng Khương Trần là nữ nhân của bản vương, tay của nàng chỉ có bản vương mới có thể nắm, tay của nàng cũng chỉ có thể đặt trong lòng bàn tay bản vương.

Hả? Phượng Khương Trần giật mình, hai mắt mở to, ngơ ngác đi sau lưng Cửu hoàng thúc.

Cửu hoàng thúc có phải bị người khác nhập vào hay không vậy, thế mà lại làm ra hành động thân mật như vậy trước mặt mọi người, phải biết rằng… điều này không hợp lễ giáo của cổ đại, dù Cửu hoàng thúc không coi mấy thứ đó ra gì cũng không thể phóng túng như vậy.