Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1653



Chương 1653

Ai cũng nói làm quan viên ở kinh thành tốt, nhưng có ai biết được nỗi khổ dưới chân thiên tử, những chuyện khác không nói, Hoàng thượng siêng năng tảo triều là chuyện tốt, nhưng mỗi ngày đều vào triều thì thật không phải là cuộc sống của con người.

“Ai mà biết được, trận tuyết này rơi nửa tháng rồi, đúng là đáng kinh ngạc, nếu tuyết không ngừng rơi, đừng nói là dân chúng, ngay cả chúng ta còn phải chết cóng, chết đói.” Một vị quan viên khác đến, nghe nói vậy cũng xuống xe ngựa theo phu xe, hai người vừa đi vừa nói.

Lúc này, mọi người tụ tập lại một chỗ, ngoại trừ bàn chuyện tuyết rơi thì vẫn là tuyết rơi, đây là chuyện đảm bảo được bàn tán nhiều nhất.

“Ai, đều nói Thụy Tuyết Triệu Phong Niên*, nhưng trận tuyết này lớn như vậy, làm gì có dấu vết của Thụy Tuyết.” Người phát ra tiếng là quan viên phụ trách việc đồng áng, vốn không được coi trọng mấy, nhưng vì nạn tuyết năm nay nên lương thực khan hiếm, các quan chìm trong nước cũng phải ngoi lên thuyền*.

*Thụy Tuyết Triệu Phong Niên: tuyết lành, báo trước năm được mùa.

*Chìm trong nước cũng phải ngoi lên thuyền: nôm na là người lúc trước không coi trọng nhưng bây giờ lại được quan tâm.

Nói đến nạn tuyết thì mọi người có vô số chủ đề, vừa đi vừa nói không ngừng, tiếp xúc tạo cảm tình, bởi vì chỉ là một buổi triều hội nhỏ nên mọi người đều gần gũi hơn, nhưng mà…

Điều khiến bọn họ kinh ngạc trong buổi tảo triều chính là, hai người không nên xuất hiện đột nhiên lại xuất hiện.

Cung nhân cao giọng hét lên: “Cửu hoàng thúc đến, Túc thân vương đến.”

Hả? Các vị quan viên sửng sốt, Hoàng thượng cần chính nên một ngày có ba buổi triều hội nhỏ, ba ngày mới có một buổi triều hội lớn, Cửu hoàng thúc và Túc thân vương chỉ đến khi có buổi triều hội lớn, hôm nay là thời gian diễn ra buổi triều hội nhỏ, hai vị Phật gia này sao lại xuất hiện ở đây.

Chẳng lẽ, có chuyện gì xảy ra?

Các vị quan viên đều khó hiểu và lo lắng, dù sao thì không ai trong số họ sạch sẽ cả.

Nhưng lúc này không cho phép họ suy nghĩ nhiều, tất cả đều im lặng, chỉnh lại áo bào, theo thứ tự lớn nhỏ chia thành hai nhóm, nhường đường cho hai vị đại nhân, sau đó vấn an.

“Bái kiến Cửu hoàng thúc.”

“Bái kiến Túc thân vương.”

“Ừ.” Cửu hoàng thúc một thân hắc y cẩm phục, phía trên áo Thân vương dùng chỉ vàng thêu một con rồng, tay áo và cổ áo cũng được thêu bằng chỉ vàng, nhìn qua vô cùng bắt mắt, chỉ có điều, điều đáng chú ý nhất chính là thái độ xa cách của Cửu hoàng thúc.

Cửu hoàng thúc đi thẳng đến, khóe mắt không thèm liếc nhìn các vị đại nhân, đương nhiên cũng rất tận hưởng việc bọn họ nhường đường cho mình và vấn an mình. Xem ra, Hoàng thượng bắt giam Cửu hoàng thúc một tháng, không những không mài dũa được tính cách của hắn mà ngược lại còn thêm sắc bén.

Túc thân vương tốt hơn nhiều so với Cửu hoàng thúc, tuy nghiêm nghị nhưng lại hiểu nhân tình hơn, hành đủ thứ lễ nghĩa với các quan viên, Cửu hoàng thúc ngoại trừ ừ ừ vài tiếng thì không hề nhìn các quan, Túc thân ít nhất còn nói được câu: “Miễn lễ.”

Hai người không xem ai ra gì, tiêu soái bước về phía trước. Để thể hiện sự tôn trọng đối với Túc thân vương, Cửu hoàng thúc cố ý đi chậm hơn nửa bước, đến khi hai người đã đứng ở đầu hàng, vẻ mặt Cửu hoàng thúc vẫn lạnh lùng như cũ, đứng yên không nhúc nhích như một pho tượng.

Thật ra, dáng vẻ bình thường của Cửu hoàng thúc chính là như vậy, không giống người mà giống một pho tượng đất hơn.

“Tiểu tử, ngươi bị sao vậy?” Túc thân vương cảm nhận được hàn khí trên người Cửu hoàng thúc càng ngày càng nặng, ai chọc giận hắn?