Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1659



Chương 1659

Đây là Hoàng thượng Đông Lăng giẫm lên mặt hoàng đế Tam quốc để bò lên, ông ta thu được dân tâm nhưng lại khiến hoàng đế Tam quốc có chung mối thù.

Nam Lăng Cẩm Phàm lộ ra vẻ tức giận, còn Tây Lăng Thiên Lâm giấu sự phẫn nộ trong lòng, hắn nắm thật chặt ly, vẻ mặt hung ác, nham hiểm: “Quan tâm muôn dân bá tánh trăm họ, ta thấy ông ta là đang quan tâm lê dân bách tích đại lục Cửu Châu, muốn thống nhất Cửu Châu, dã tâm thật lớn. Hừ… Hoàng thượng Đông Lăng , ngươi cho rằng chỉ một chút kỳ tích như vậy thì thiên hạ sẽ thuần phục ngươi sao, thiên hạ này không phải chỉ mình ngươi đức cao, còn có người có đức cao hơn. Hơn nữa, cái dáng vẻ của ngươi chỉ có thể lừa được ngu dân, bản thái tử không tin cái gì mà lòng thành cảm động trời cao. Đi, điêgu tra cho ta, rốt cuộc là ai ở sau lưng giả thần giả quỷ.”

“Vâng.”

Giờ khắc này, phàm là người có thế lực đều bắt tay vào điều tra chuyện của Phù Lâm, cho dù đào ba tấc đất cũng phải tìm được Phù Lâm, một địch nhân nguy hiểm như vậy ẩn trong tối, không điều tra thì không cách nào an tâm.

Điều mà Phượng Khương Trần không thể tưởng tượng chính là, Phù Lâm biến mất lâu như vậy, sau đó xuất hiện lần nữa, đã làm chấn động…

Tuyết ngừng rơi rồi!

Tuyết rơi liên tục trong mười lăm ngày cuối cùng cũng ngừng rồi, dân chúng không tham gia lễ tế trời, cũng không biết có lễ tế trời này nhưng khi tuyết dừng, ai nấy đều hoan hô, vui vẻ và tung tăng như chim sẻ.

Tuyết ngừng rơi, bọn họ mới có đường sống.

Phượng Khương Trần ở quý phủ đợi Tô Vân Thanh tròn một canh giờ, nhưng người Tô phủ không đến tìm nàng, Phượng Khương Trần biết rõ Lam Cửu Khánh không sao, càng có khả năng đã tỉnh lại.

Làm đại phu không thể chỉ có một bệnh nhân, cũng không thể đặt hết tâm tư vào một bệnh nhân được. Sau khi Phượng Khương Trần xác định suy đoán của mình không sai mới nói người gác cổng, có người tìm nàng thì bảo đối phương đến phòng khám bệnh từ thiện.

Phượng Khương Trần ôm theo hòm thuốc đi ra cửa đến phòng khám bệnh từ thiện, hiển nhiên, hôm nay không có Huyên Minh Kỳ đi theo, nhưng Huyên Minh Kỳ nhất quyết không trở về cung Huyền Tiêu, nhìn dáng vẻ của hắn dường như đang chuẩn bị đấu với Cửu hoàng thúc một trận.

Kết cục như vậy, Phượng Khương Trần không biết là tốt hay xấu, nhưng Huyên Minh Kỳ quá cố chấp rồi, bất luận nàng khuyên thế nào thù hắn vẫn không thay đổi, Phượng không còn cách nào khác đành phải đặt tâm tư vào việc chữa bệnh từ thiện.

Hơn mười ngày chữa bệnh từ thiện, y đức của nàng đã tăng hơn sáu trăm điểm, tuy không có mục đích gì nhưng nhìn vào điểm y đức này, Phượng Khương Trần cũng muốn đi chữa bệnh từ thiện.

Nào ngờ, vừa đến phòng khám bệnh từ thiện thì phát hiện…

“Ồ, tuyết đã ngừng rơi.”

Vừa mới nãy vẫn còn đi dưới tuyết, sau đó đột nhiên lại ngừng, cái này giống như phim điện ảnh đang phát một nửa, két một tiếng rồi ngừng lại, khiến Phượng Khương Trần thất thần trong chốc lát, tuyết này ngừng thật kỳ lạ, giống như chưa hề rơi vậy.

Lúc nàng vừa ra khỏi cửa, tuyết vẫn còn rơi!

“Cái gì? Tuyết ngừng rồi hả?” Giọng Phượng Khương Trần không nhỏ nên người nghe thấy cũng không ít, người đang xếp hàng lãnh cháo ngẩng đầu nhìn lên: “Tuyết thật sự đã ngừng rơi rồi.”

Người trong phòng khám bệnh từ thiện đi ra ngoài, đưa tay ra hứng tuyết, sau đó nhìn lên bầu trời rồi nhảy dựng lên: “Ngừng rồi, tuyết thật sự ngừng rơi rồi, tuyết ngừng rồi, tuyết ngừng rồi, thật tốt quá, thật tốt quá.”

Bệnh vui vẻ sẽ lây, vì một câu nói kia mà càng ngày càng nhiều nạn dân chạy đến, bọn họ mặc quần áo đơn bạc, chạy nhảy trên tuyết bất kể giá rét.

Hạnh phúc đơn giản nhất, tiếng cười giản dị nhất, là thứ cảm động nhất.