Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1693



Chương 1693

Tôn Tư Hành đến, hắn tới đỡ linh cho Phượng tướng quân và Phượng phu nhân, Phượng Khương Trần từ chối, đỡ linh là trách nhiệm của huyết mạch dòng chính, nàng muốn tự mình đưa cha mẹ đi đoạn đường cuối cùng.

Không biết là bởi vì do thời tiết hay là muốn đưa cha mẹ xuống mồ, Phượng Khương Trần cảm thấy trời rất mù mịt, khiến cho người ta như bị đè ép, ngực bị ép đến khó chịu.

Lễ tang của Phượng tướng quân và Phượng phu nhân, hoàng thượng hạ lệnh Lễ Bộ tham gia, thái tử cũng nói qua sẽ tự mình đưa Phượng tướng quân và Phượng phu nhân một đoạn, nhưng Phượng Khương Trần từ chối.

Nàng không có muốn người của Lễ Bộ giúp, cũng không nói với thái tử, cha mẹ nàng hôm nay hạ táng, nàng không hy vọng những người này tới quấy rầy cha mẹ nàng.

Nàng hy vọng có thể cho cha mẹ nàng lễ tang khoáng đãng, không cần những người lễ nghĩa nhạt nhòa và quy củ dối trá, khi cha nàng không được đãi ngộ nên có, nàng chỉ muốn an tĩnh đưa cha mẹ một đoạn đường, để cho cha mẹ nàng có thể xuống mồ an nghỉ.

Lễ tang rất đơn giản lại rất long trọng, ít nhất người tới đưa ma, đều là thiệt tình.

Đại công tử, Vương Thất, Tạ Tam, Trác Đông Minh, Tôn Tư Hành, Tô Vân Thanh, Nam Lăng Cẩm Phàm.

Phượng Khương Trần cũng không có báo với bọn họ, nhưng bọn họ lại tới, có thể thấy được bọn họ vẫn luôn chú ý động tĩnh của Phượng phủ, còn Cửu hoàng thúc, hắn không tới, Phượng Khương Trần cũng không thèm để ý, trường hợp này hắn không tới cũng được.

“Mở cửa chính!” Giọng nói của Phượng Khương Trần có chút nghẹn ngào, tuy rằng không có ai nhìn thấy nàng khóc, nhưng nghe thấy giọng nói này thì biết, mấy ngày nay nàng không hề dễ chịu.

Kẽo kẹt… Kẽo kẹt. Tiếng gỗ chuyển động, phát ra tiếng vang nặng nề, hai mắt Phượng Khương Trần cũng dần dần đỏ lên, chỉ cố nén không cho nước mắt chảy ra.

“Đi.” Bước chân nặng nề của Phượng Khương Trần bước ra ngoài, mà mới vừa bước ra cửa, nàng ngơ ngẩn.

“Các ngươi…”

Ngoài cửa là đám người đông nghịt, Phượng Khương Trần đứng ở bậc thang, nhìn không tới cuối, những người này đều mặc đồ tang.

“Phượng cô nương, chúng ta tới đưa tiễn Phượng tướng quân và Phượng phu nhân.” Đám người chia làm ba hàng, một hàng là binh lính mặc quân trang, hai hàng còn lại là dân chúng bình thường, bọn họ lẳng lặng đứng ngoài Phượng phủ, mặt lộ vẻ khóc tang.

“Phượng cô nương, chúng ta tới đưa tiễn Phượng tướng quân và Phượng phu nhân.”

Nàng căn bản không có nói với bên ngoài, cha mẹ nàng khi nào hạ táng, những người này lại ngay ngày nàng đỡ linh ra khỏi thành xuất hiện, điều này nói rõ những người này vẫn luôn chú ý chuyện của Phượng Phủ, điều này nói rõ bọn họ đã chuẩn bị xong từ lâu, chỉ đợi nàng đỡ linh xuất hiện, thì sẽ xuất hiện ở bên ngoài Phượng phủ, đưa tiễn cha mẹ nàng một đoạn đường.

Chuyện rất dễ để làm, nhưng nhiều người cùng làm như vậy, lại khiến cho lòng người rất ấm áp.

“Cảm ơn, cảm ơn các ngươi, cảm ơn các ngươi.” Phượng Khương Trần cuối cùng cũng nhịn không được, nước mắt chảy xuống, Phượng Khương Trần không ngừng khom lưng với mọi người.

“Cảm ơn, chân thành cảm ơn các ngươi, cảm ơn các ngươi có thể tới.” Phượng Khương Trần không biết nàng làm gì, vậy mà có thể khiến cho nhiều người cùng đến Phượng phủ, đưa tiễn cha mẹ nàng như vậy.

Cũng mặc kệ ra sao, đối mặt với những người đơn thuần chỉ vì đưa tiễn cha mẹ nàng mà đến, nàng đều tỏ vẻ cảm tạ.

Cha nàng là vì nước mà chết, quốc gia này lại không cho cha nàng vinh quang nên có, vậy thì bá tánh cho…

Cha nàng là anh hùng, cha nàng đáng giá, đáng có được lễ tang long trọng nhất …