Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1777



Chương 1777

“Trong tay ta có một bức thứ do đích thân Hoàng đế Tây Lăng viết, ta tin rằng phụ thân sẽ không cảm thấy xa lạ.’’ Huyên Minh Kỳ lấy ra một bức thư đưa cho cung chủ.

Hắn sẽ không bao giờ đánh trận mà chưa có sự chuẩn bị, nếu muốn đoạt quyền, thì phải nghĩ đến tất cả khả năng có thể xảy ra, khiến Lục Dĩ Nhiên không có cơ hội trở mình.

Mấy năm nay, hắn đã chứng kiến quá nhiều thủ đoạn của Lục Dĩ Nhiên, nhìn thấy nàng ta đùa giỡn phụ thân trong lòng bàn tay thế nào.

Cung chủ gấp gáp lập tức mở bức thư ra, càng nhìn sắc mặt càng trở nên khó coi: “Ha ha ha… Ta là một trò đùa, ta là một trò đùa!’’

Trên khuôn mặt già nua của cung chủ đều là nước mắt giàn giụa.

“Lục Dĩ Nhiên, bây giờ bà còn gì để nói nữa không?’’ Huyên Minh Kỳ thu chân lại, từ trên cao nhìn xuống Lục Dĩ Nhiên.

Cuối cùng cũng có thể xé được lớp mặt nạ của nữ nhân này xuống, thật sảng khoái.

“Huyên Minh Kỳ, ngươi câm miệng cho ta, ta không phải, ta không phải đồ dỏm, ta là Lục Dĩ Mạt, ta là Lục Dĩ Mạt, là cung chủ phu nhân Huyền Tiêu cung, ngươi không thể đối xử với ta như thế, không thể… Phu quân, phu quân, chàng hãy tin ta, chàng hãy tin ta.’’ Lục Dĩ Nhiên gào thét giống như phát điên, cũng không biết nàng ta điên thật hay là giả điên, nhưng Phượng Khương Trần có thể nhìn thấy rõ sự điên cuồng trong mắt nàng ta.

Mấy trò khôi hài trong gia đình này là thứ nàng không có hứng thú nhất, nhưng hôm nay lại không thể không ở lại đây, bởi vì trò khôi hài này liên quan đến quyền lực của Huyền Tiêu cung…

Trên mặt Huyên Minh Kiệt và Huyên Phi chỉ còn lại vẻ hoảng sợ, mấy người này đang nói gì vậy, bọn họ không hiểu chút nào, Lục Dĩ Mạt chẳng phải là tên nương của bọn họ sao?

Nương không phải là Lục Dĩ Mạt, vậy đó là ai? Bọn họ là con của ai?

Ưm ưm ưm… Bọn họ muốn hỏi rõ ràng, nhưng lại không thể mở miệng, chỉ có thể phát ra âm thanh giống như dã thú.

Mười tám vị quân tử chứng kiến trò khôi này này từ đầu đến cuối, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào mới phải, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi…

Nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ cung chủ, bảo vệ Huyền Tiêu cung, nhưng trong tình huống hiện tại, cung chủ của bọn họ còn có thể gánh vác trách nhiệm của cung chủ sao?

Bọn họ rất nghi ngờ.

Huyên Minh Kỳ cũng không khiến mười tám vị quân tử phải khó xử, mặc dù bây giờ phụ thân hắn đang ở trong tình trạng suy sụp nhưng nói không chừng sẽ có thể tỉnh táo lại chỉ trong chớp mắt, nếu không nhân lúc hắn mất lý trí đoạt lấy quyền lực, chẳng lẽ phải chờ đến khi phụ thân tỉnh táo lại, hai cha con đánh nhau một trận, sau đó lưỡng bại câu thương, để Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng được lợi sao?

Không, Huyên Minh Kỳ hắn sẽ không bao giờ thực hiện một cuộc mua bán thua lỗ, nếu đã muốn tiếp quản Huyền Tiêu cung, hắn sẽ không hy vọng mình sẽ tiếp quản một cục diện rối rắm mà phải mất mấy chục năm mới có thể giải quyết được.

Nhân lúc cung chủ đang tạm thời đánh mất lý trí, Huyên Minh Kỳ quyết đoán chớp lấy cơ hội nắm lấy quyền lực, nói với mười tám vị quân tử: “Các vị thúc bá đều chứng kiến Minh Kỳ trưởng thành, Minh Kỳ là người như thế nào có lẽ các ngài cũng hiểu rõ, nếu không phải Huyền Tiêu cung đã phải đối mặt với nguy cơ diệt cung thì Minh Kỳ chắc chắn sẽ không bày ra hạ sách này, vẫn mong các vị thúc bá có thể tha thứ cho sự táo bạo và tuỳ tiện của Minh Kỳ. Phận làm con tuyệt đối không nên tố cáo lỗi lầm của phụ thân, nhưng lúc này, phụ thân thực sự không thích hợp để chủ trì đại cục của Huyền Tiêu cung, vì Huyền Tiêu cung, vì cơ nghiệp khổng lồ của tổ tông truyền lại, Minh Kỳ chỉ có thể làm người bất hiếu một lần, đoạt quyền từ trong tay phụ thân!’’