Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1789



Chương 1789

“Hắn lợi dụng vách núi sau lưng Huyền Tiêu cung đi lên.’’ Đợi suốt cả buổi tối vẫn không thể đợi được người leo lên, Huyền Minh Kỳ có thể khẳng định Lam Cửu Khánh đã chạy mất.

Thế hệ tài năng chói sáng mới của giang hồ, quả nhiên là danh bất hư truyền.

“Hả? Chẳng phải chỗ đó dùng để ném người chết sao? Làm sao hắn ta có thể leo lên một vách núi sâu như thế?’’ Phượng Khương Trần nghĩ mãi không ra.

Huyên Minh Kỳ cũng lắc đầu: “ Không biết, chờ khi nào chuyện này kết thúc, ta sẽ phái người xuống kiểm tra một chút, không thể để người khác lợi dụng sơ hở như thế này được. Khương Trần, nàng đừng lo lắng, ngày hôm qua hắn vừa xuất hiện đã bị phát hiện, Huyền Tiêu cung không tổn thất gì cả, hơn nữa hắn cũng không đi qua con đường chết chóc nên cho dù xông vào Huyền Tiêu cung cũng không lấy được bất cứ tin tức hữu ích nào.’’

“Ừ.’’ Phượng Khương Trần gật đầu, không nói thêm nữa, nhưng trong mắt lại xẹt qua một chút gì đó giống như chột dạ, tuy nhiên Minh Huyên Kỳ cũng không để ý đêm, hôm nay bọn họ sẽ đi kểm tra hiệu quả thí nghiệm sau khi cải tạo lại những cạm bẫy và cơ quan bí mật, có quá nhiều thứ cần phải chuẩn bị.

Nhìn canh giờ, có vẻ như sắp phải bắt đầu rồi, Huyên Minh Kỳ để mấy người Cửu hoàng thúc, Vương Cẩm Lăng và Phượng Khương Trần ở lại, chuẩn bị đi sắp xếp mọi chuyện trước. Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng gật đầu, để Huyên Minh đi làm việc của mình, Phượng Khương Trần mặc dù im lặng không nói gì nhưng ánh mắt nhìn Huyên Minh Kỳ giống như có gì đó muốn nói nhưng lại thôi.

Nàng không biết có nên nói với Huyên Minh Kỳ chuyện nàng quen biết Lam Cửu Khánh hay không? Nàng không biết chuyện này của mình có ý nghĩa gì không, thật là rối rắm.

“Muốn làm gì thì làm đi, không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy đâu.’’ Người khác không biết Phượng Khương Trần đang rối rắm chuyện gì nhưng Cửu hoàng thúc lại biết, bưng tách trà trên bàn lên, hắn tốt bụng đề nghị.

“Nhưng…’’ Nếu nàng nói ra, liệu có được coi là bán đứng Lam Cửu Khánh không?

A… Thật đau đầu.

Phượng Khương Trần ôm đầu, mặt ủ mày ê.

“Khương Trần, nàng làm sao vậy? Có chuyện phiền lòng sao?’’ Dáng vẻ này của nàng khiến Vương Cẩm Lăng muốn bỏ qua cũng không được.

“Vâng.’’ Phượng Khương Trần nặng nề gật đầu.

“Có thể nói được không?’’ Vương Cẩm Lăng thử hỏi.

Phượng Khương Trần cũng không giấu giếm, nói thẳng: “Nếu hai người mà huynh đều quen biết là kẻ thù của nhau, huynh bị kẹp ở giữa thì nên làm gì?’’

Phượng Khương Trần nói rất dễ hiểu, Vương Cẩm Lăng và Cửu hoàng thúc lại không phải là kẻ ngốc, kết nối hai chuyện này với nhau lập tức hiểu rõ: “Nàng quen Lam Cửu Khánh.’’

Đây là một câu trần thuật chứ không phải là câu hỏi, Vương Cẩm Lăng đã có thể khẳng định Phượng Khương Trần quen biết Lam Cửu Khánh, Phượng Khương Trần cũng không có ý định giấu diếm: “Quen.’’

Ánh mắt Cửu hoàng thúc hơi loé lên, bưng trà lên miệng, ống tay áo rộng thùng thình che ở trước mặt, không ai có thể nhìn thấy vẻ mặt lúc này của hắn.

“Nàng đang lo lắng cho Lam Cửu Khánh?’’ Vương Cẩm Lăng lại hỏi.

“Có chút, Huyên Tiêu cung này nguy hiểm đối với người ngoài như thế này, huynh và ta không phải không biết, nhưng ta tin hắn, nếu không có năng lực ấy, hắn chắc hắn sẽ không bao giờ dễ dàng đặt chân đến một nơi nguy hiểm như vậy, nam nhân kia rất quý trọng tính mạng của mình.’’ Mặc dù không hiểu quá rõ con người của Lam Cửu Khánh, nhưng Phượng Khương Trần biết hắn tuyệt đối sẽ không làm những chuyện mà hắn không nắm chắc.