Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1794



Chương 1794

Hai đội quân đã được bố trí hợp lý, trận chiến sắp bắt đầu, vẻ mặt của Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng cũng trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.

Mặc dù không có binh lính nào được sử dụng để tiến hành buổi diễn tập nhưng đây quả thực là một trận chiến thực sự, một trận chiến có thể khiến mọi người phấn khích, nhiệt huyết sôi trào.

“Kích động?’’ Vương Cẩm Lăng nhìn động tác gõ gõ vào thành ghế càng lúc càng nhanh của Cửu hoàng thúc, cười mói.

Cửu hoàng thúc nghiêng đầu liếc xéo Vương Cẩm Lăng một cái, sắc mặt Vương Cẩm Lăng đỏ bừng, không cần nghĩ cũng hiểu hắn ta đang rất mong chờ: “Đại công tử thử xem sao?’’

“Thử xem? Thử như thế nào?’’ Đương nhiên Vương Cẩm Lăng cũng vô cùng kích động, sống hơn hai mươi năm trời, mỗi ngày có quá nhiều chuyện phải làm, nhân lúc rảnh rỗi không có việc gì làm tham gia một trận chiến hào hùng như thế, không thể không nói hắn cũng rung động.

Dưới bầu không khí căng thẳng tột độ như vậy, hắn cũng nổi nên nhiệt huyết muốn chiến đấu.

Quả nhiên, trên chiến trường, con người rất dễ biến thành một cỗ máy giết chóc, bởi vì trong bầu không khí như thế, ngươi không thể kìm nén được thả con dã thú trong lòng mình ra, để nó cắn chết kẻ dịch.

“Dễ thôi.’’

“Bốp bốp…’’ Cửu hoàng thúc vỗ tay, hạ nhân của Huyền Tiêu cung lập tức tiến lên.

“Đi, lấy bàn cát của Phượng Khương Trần đến đây, chỉ cần nói là bổn vương muốn.’’ Suy đoán bằng bán cát, Cửu hoàng thúc đã từng nhìn thấy Phượng Khương Trần suy đoán một lần, sau đó, thật bất hạnh, hắn đã học được, cho nên…

Cho dù Phượng Khương Trần không muốn thì cũng phải cống hiến ra ngoài, bởi vì hắn muốn trưng dụng!

Khi hạ nhân tìm được Phượng Khương Trần thì thấy nàng đang trao lá cờ trên tay cho một tiểu đội trưởng dưới quyền của nàng.

Nàng chia những người chịu trách nhiệm canh gác các cơ quan và ám khí ra làm mười tiểu đội, mỗi tiểu đội chọn ra một người đội trưởng chịu trách nhiệm quản lý hành động của những người khác, tất cả những gì nàng cần làm chính là ra lệnh cho những tiểu đội trưởng này để bọn họ thực hiện một cách chi tiết tỉ mỉ.

Nàng là người, sức lực hữu hạn, không thể bao quát hết tất cả mọi thứ, vì thế nàng những gì nàng cần làm chính là kiểm soát tình hình cung và không tham gia vào những việc cụ thể.

“Có chuyện gì?’’ Bản thân của Phượng Khương Trần vốn đã lạnh lùng, hơn nữa lúc nãy vừa mới hạ lệnh xuống dưới, khí thế trên người càng mạnh mẽ hơn nữa, cả người sắc bén dứt khoát giống hệt như một nữ vương, ánh mắt kia quét đến nơi nào đều khiến mọi người phải né tránh, chỉ mới bật thốt ra một câu hỏi, suýt chút nữa đã khiến người hầu kia sợ đến mức ngã nhào xuống.

“Phượng, Phượng, Phượng cô nương, Cửu hoàng thúc nói…’’

Người hầu nói lắp bắp, Phượng Khương Trần không kiên nhẫn nghe hắn quanh co, trực tiếp quát: “Nói gì gì thì nói cho xong đi, nếu không được thì cút ra khỏi đây cho ta.’’ Phượng Khương Trần thừa nhận tính tình nóng nảy của mình lúc này đã hoàn toàn bộc lộ ra ngoài.

Bị nàng trực tiếp quát nắng như thế, người hầu kia không dám lắp bắp nữa, nhắm mắt lại nói một hơi: “Cửu hoàng thúc nói muốn dùng bàn cát của ngài, sai tiểu nhân đến lấy.’’

Bàn cát?

Phượng Khương Trần quay đầu nhìn lại, đúng lúc đối mặt với tầm mắt của Cửu hoàng thúc, Cửu hoàng thúc gật gật đầu với nàng, tỏ vẻ đúng là hắn muốn, Phượng Khương Trần cũng gật đầu đáp lại tỏ vẻ có thể, sau đó lại nhìn về phía Vương Cẩm Lăng bên cạnh hắn, nàng lập tức hiểu rõ…

Hai nam nhân này dường như cũng muốn đấu một ván.

Thiên kim chi tử, ăn không ngồi rồi, thân phận cao quý, cho dù trong người nhiều nhiệt huyết hăng hái như thế nào thì gia tộc cũng sẽ không cho phép bọn họ xông pha chiến trường, cho dù ra được chiến trường thì cũng không thể xung phong dẫn đầu, bọn họ cùng lắm là canh giữ ở phía sau, hơn nữa còn có trọng binh bảo vệ.