Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1820



Chương 1820

“Cửu hoàng thúc, ngài là khách quý của Huyền Tiêu cung, ta đương nhiên muốn bảo đảm an toàn của ngươi, tối nay không yên ổn, bổn cung chủ lo lắng Cửu hoàng thúc ngươi đi nhầm đường.” Huyên Minh Kỳ có ý riêng.

Hắn vốn là hoài nghi, náo loạn đêm nay, còn có sự xuất hiện của Lam Cửu Khánh  có liên quan đến Cửu hoàng thúc, nhưng bây giờ xem ra dường như chuyện không phải như vậy.

Đương nhiên, hắn càng hi vọng Cửu hoàng thúc có liên quan đến chuyện của Lam Cửu Khánh, như vậy càng tốt hơn, Cửu hoàng thúc một mực ở trong phòng của Phượng Khương Trần, thời gian lâu như vậy, lại nhìn dáng vẻ của hai người, chắc chắn là đã xảy ra một chút chuyện mà hắn không nghĩ đến.

“Bổn vương không quen thuộc với Huyền Tiêu cung, cũng không có hứng thú quen.” Thứ hắn muốn không phải Huyền Tiêu cung, Huyên Minh Kỳ có thể yên tâm.

“Hôm nào có cơ hội, bổn cung chủ đưa Cửu hoàng thúc đi làm quen Huyền Tiêu cung một chút,  dù không so được với  hoàng cung nhưng lại lại có một phong vị khác.”Muốn có được Huyền Tiêu cung, cũng phải nhìn mình có bản lĩnh kia hay không, hắn Huyên Minh Kỳ không cần bố thí, tuy nói là hợp tác, nhưng hắn lại là dựa vào bản lĩnh của bản thân, bảo vệ Huyền Tiêu cung.

“Cung chủ đi một mình cho tiện, bổn vương không thích cái thế giới rời rạc bên ngoài cung điện này.”  Coi như gần với tứ nước như thế nào, một chỗ bên ngoài lực lượng, hắn không hề ham muốn.

“Đã như vậy thì bổn cung chủ không miễn cưỡng, đêm còn  dài, bổn cung chủ sẽ không quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa.” Huyên Minh Kỳ khách khí nói, mà từ đầu đến cuối, sự phòng bị trong mắt của hắn đều chưa từng giảm bớt.

Vốn cho rằng Cửu hoàng thúc sẽ thuận thế mà đáp lại, không ngờ là Cửu hoàng thúc lại mất hứng nhíu lông mày một cái: “Ngươi đã quấy rầy đến bản vương.”

Cái quấy rầy này chính là cái gì, trong lòng ba nam nhân đều biết rõ, không hề bất ngờ, Huyên Minh Kỳ và Vương Cẩm Lăng càng khó coi hơn, Cửu hoàng thúc à, ngươi có thể hổ thẹn một chút không được sao?

Hai nam nhân đồng thời quay đầu, hung hăng trừng mắt nhìn về phía Cửu hoàng thúc, Cửu hoàng thúc không hề hoảng sợ chút nào, thoải mái để hai người kia dò xét…

Hắn đã dám làm còn sợ người khác biết sao!

Ám thị rõ ràng như vậy đương nhiên Phượng Khương Trần nghe hiểu được.

Tên khốn.

Thật sự nàng muốn đạp chết Cửu Hoàng thúc, nói chuyện cũng không biết kiêng nể, hắn là nam nhân nên không sợ, nhưng nàng là nữ nhân.

Nhưng nàng vừa nhấc chân lên, Phượng Khương Trần nghĩ mình mà đạp thì không phải là không đánh mà khai sao. Nên Phượng Khương Trần rầu rĩ thu chân lại, nàng tiếp tục giả bộ không biết chuyện, cúi đầu nhìn mũi giày.

Hôm nay nàng làm người tốt đến cùng, làm lá chắn đến cùng, trở về xem nàng trừng trị Cửu Hoàng thúc thế nào.

Hừ… Phượng Khương Trần nghiến răng, Cửu Hoàng thúc cảm thấy sau gáy mát mát, trong lòng thầm nhủ không xong rồi, trên mặt lại không lộ ra điều gì. Dưới ánh mắt của Huyên Minh Kỳ và Vương Cẩm Lăng thì là tự nhiên giơ tay kéo Phượng Khương Trần lại bị Phượng Khương Trần tránh né.

Phượng Khương Trần lui lại một bước, khụy gối hành lễ: “Cung tiễn Cửu Hoàng thúc.”

Đây là lời cự tuyệt rõ ràng, tay Cửu Hoàng thúc khựng lại ở giữa không trung, dù không hài lòng nhưng vẫn bình tĩnh. Cửu Hoàng thúc cũng không dám trêu nàng nữa, giữ vẻ mặt bình tĩnh, nói với Huyên Minh Kỳ và Vương Cẩm Lăng: “Đi thôi, chúng ta cũng không nên ở đây nữa, làm phiền Khương Trần nghỉ ngơi.”

Hắn phải đi và cũng phải mang hai nhóc con vướng víu đi.