Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1832



Chương 1832

Nhưng bọn họ không sợ trộm mà lại sợ kẻ trộm nhớ mặt. Chỉ có một nghìn ngày làm trộm, không có đạo lý nghìn ngày đề phòng trộm, bọn họ có thể đề phòng được một lúc chứ không thể đề phòng được cả đời.

Đối với đám sát thủ mà nói, Phượng Khương Trần chính là bạc sáng lấp lánh, hành tung của nàng đã từ lâu là việc đáng ghi nhớ nhất của bọn sát thủ, mà sau khi nhiệm vụ của sát thủ bờ trái thất bại, đám sát thủ có ý muốn lấy phần thưởng này đều ngấm ngầm chia thành nhiều nhóm nhỏ rồi bắt tay nhau lấy được phần thưởng cao nhất của giới sát thủ.

Tin tức về việc Phượng Khương Trần ở trong Cung Huyền Tiêu đã bị lan ra ngoài từ lâu. Trên đường xuống núi Cung Huyền Tiêu, mỗi nơi đi qua đều có sát thủ mai phục, hơn nữa có nhiều sát thủ đã mai phục nhiều ngày liền.

Sát thủ cũng có đạo đức nghề nghiệp, bọn họ nhận được một ngàn lượng chi phí thì đương nhiên là cần phải bán hết sức lực. Mấy sát thủ đã ở trong Cung Huyền Tiêu được ba bốn ngày. Đúng vậy, thời tiết lạnh như thế này, bọn họ ở bên ngoài ba bốn ngày liền mà không hành động chỉ để đợi Phượng Khương Trần xuất hiện.

Vương Cẩm Lăng và Phượng Khươnng Trần còn chưa đi ra khỏi phạm vi của Cung Huyền Tiêu mà những sát thủ ẩn nấp xung quanh đã biết được, rồi sử dụng một đường riêng biệt của bọn họ để liên lạc với đồng bọn, chuẩn bị phục kích.

Người chết vì tiền, chim chết vì thức ăn, tuy rằng đám sát thủ này không dễ dàng gì chọc vào Cung Huyền Tiêu, nhưng… Với sự cám dỗ của hai mươi vạn lượng vàng, những thứ này đều không đáng kể.

Thấy Vương Cẩm Lăng và Phượng Khương Trần không có ý định tiếp tục tiến về phía trước, đám sát thủ cũng bất chấp việc có đắc tội với Cung Huyền Tiêu không mà ra hiệu cho đồng bọn ở trong bóng tối chuẩn bị rat ay.

Mặc dù động tĩnh của sát thủ rất nhỏ nhưng những ám vệ được đào tạo bài bản cũng không thua kém gì. Vừa ra khỏi Cung Huyền Tiêu, bọn họ đã lên tinh thần vô cùng cao, đám sát thủ vừa động đậy là ám vệ đã phát hiện ra và lén lún đưa tin cho Vương Cẩm Lăng.

Vương Cẩm Lăng gật đầu không chút dấu vết, đối với chuyện ẩn núp giết người, Cẩm Lăng hoàn toàn không sợ, đây là chuyện đã dự liệu từ lâu rồi.

Vương Cẩm Lăng cúi đầu rồi nói với Phượng Khương Trần đang ở trong lòng: “Khương Trần, chúng ta gặp phải một chút rắc rối nhỏ, nhưng mà không cần lo lắng, sẽ được giải quyết sớm thôi.”

Hắn dám dẫn Phượng Khương Trần “bỏ trốn” thì đương nhiên cũng có khả năng bảo vệ được cho Phượng Khương Trần. Hắn không thể bởi vì sự phóng túng nhất thời của bản thân mà để cho Phượng Khương Trần phải lâm vào nguy hiểm.

“Ta gây ra rắc rồi sao?” Bầu không khí căng thẳng bất thường ở xung quanh đã thu hút sự chú ý của Phượng Khương Trần từ lâu. Tay của nàng đã lặng lẽ cầm lấy cây thương, chỉ đợi cho đối phương ra tay, nhưng không ngờ rằng người của Vương Cẩm Lăng đã phát hiện trước một bước.

“Xem là như vậy đi.” Vương Cẩm Lăng thấy Phượng Khương Trần không lo lắng nên cũng yêu tâm, dù sao thì cũng sẽ không có nguy hiểm.

“Bị những người này quấn lấy quả thật không phải là rắc rối bình thường.” Nghe thấy tiếng đánh nhau từ xa truyền đến, Phượng Khương Trần biết hộ vệ của Vương Cẩm Lăng đã ra tay rồi.

“Quả thực bị sát thủ quấn lấy rất đau đầu, chuyện này nhất định phải giải quyết, nếu không thì cả đời này của nàng sẽ không thể bình yên.” Vương Cẩm Lăng nheo mắt, trong lòng đang suy nghĩ về lực lượng và phương pháp có thể dùng.

Phượng Khương Trần vẫn luôn nghe thấy tiếng đánh nhau ở trong bóng tối, thấy Vương Cẩm Lăng nói như vậy liền thuận miệng hỏi một câu: “Giải quyết như thế nào?” Trừ khi nàng chết đi, nếu không chuyện này không thể hiểu được.