Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1836



Chương 1836

Phượng Khương Trần thở dài không biết nên nói gì, lúc này nàng ngoại trừ khống chế liên minh sát thủ ra thì cũng không còn lựa chọn nào khác. Cần phải khống chế liên minh sát thủ điều này khó khăn không thua gì việc lật đổ một quốc gia.

Gặp phải sát thủ bờ trái, biết chuyện treo giải thưởng ám sát. Nàng còn cho rằng cái treo giải này sẽ không gây ra uy hiếp quá lớn, nhưng bây giờ mới hiểu được nàng đã suy nghĩ chuyện này quá đơn giản rồi.

Giải thưởng với giá trên trời không chỉ hấp dẫn sát thủ mà còn hấp dẫn vô số người muốn số bạc kia, giống như Lục gia chỉ vì bạc mà đã bị Tây Lăng tận diệt.

Đối với những người đó mà nói thì việc giết chết nàng là một việc vô cùng dễ dàng, ít nhất dễ hơn so với việc tắm máu cả Lục gia.

Vương Cẩm Lăng cũng biết lúc này Phượng Khương Trần đang chịu áp lực nhưng vì sự an toàn của nàng, hắn không thể không lại nhắc nhở lần nữa:

“Khương Trần, nàng cần phải khống chế giới sát thủ, nói cách khác đời này nàng đều phải sống trong lo lắng hãi hùng, cả đời đều phải cõng trên lưng cái bóng ma bị nội thương.”

Hôm nay hắn dẫn Phượng Khương Trần xuống núi chính là muốn cho nàng hiểu rõ tình cảnh hiện tại của nàng là cỡ nào nguy hiểm, nếu nàng không coi trọng thì có lúc sẽ phải mất mạng.

Ở Cung Huyền Tiêu một tháng, Phượng Khương Trần tự do không bị gò bó nhưng lại không biết bên ngoài kia vì nàng mà đã sớm nghiêng trời lệch đất, những người đến từ các nơi khác nhau đã sớm đứng trong bóng tối chờ đợi Phượng Khương Trần xuất hiện.

Mỗi một bước đi đều phải đề phòng bị người ám sát, mỗi khi đến một chỗ nào cũng đều phải phái người đến trước kiểm tra. Cuộc sống như vậy tuyệt đối không phải thứ Phượng Khương Trần mong muốn, lời của Vương Cẩm Lăng nói nàng hiểu rõ nhưng mà…

Vương Cẩm Lăng nói rất dễ nhưng khi thực sự làm thì chắc chắn không phải chuyện đơn giản như vậy. Phượng Khương Trần thở dài nàng không muốn tiếp tục nghĩ về vấn đề này nữa, quá nặng nề rồi.

“Chúng ta đến phía trước xem.” Tiếng đánh nhau ở phía trước đã dừng lại không có sát thủ xông tới đã nói lên ám vệ của Vương Cẩm Lăng đã chiến thắng. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Biết Phượng Khương Trần không muốn nói tiếp nên Vương Cẩm Lăng cũng không lại nhiều lời mà chỉ gật đầu đi theo qua đó.

Cách càng gần thì mùi máu tươi càng nồng nặc, biểu cảm trên gương mặt của Phượng Khương Trần càng thêm nghiêm trọng. Nàng biết bởi vì nàng mà đại lục Cửu Châu có rất nhiều người phải chết, còn về những người vô tội trong đó Phượng Khương Trần không muốn nghĩ tới. Thay vì bản thân phải chết, nàng thà rằng để người khác chết cho dù đó là người vô tội.

Vừa đến gần đã nhìn thấy mười mấy thi thể đang nằm ngổn ngang lộn xộn trên mặt đất, tất cả đều mặc đồ đen. Phượng Khương Trần cũng không biết những người này là ám vệ của Vương Cẩm Lăng hay là sát thủ.

“Ám vệ của huynh có bị thương vong không?” Nhận dạng không rõ thì nên hỏi thẳng chính chủ là tốt rồi.

“Có. Đã chết ba người.” Vương Cẩm Lăng nhìn lướt qua tức khắc nhận ra ba cái thi thể kia.

“Ba thi thể nào là của bọn họ?” Phượng Khương Trần tìm kiếm những người đã chết vì bảo vệ nàng trong đám thi thể.

“Ở cổ áo được đánh dấu thêu màu đỏ sậm, đó là ám vệ của Vương gia.” Ở cổ áo được đánh dấu thêu màu đỏ sậm, không cẩn thận quan sát thì hoàn toàn không nhìn thấy. Tuy nhiên, Phượng Khương Trần vừa bước đến đống thi thể kia thì đã tìm được ba người ám vệ đã chết như lời Vương Cẩm Lăng nói.

Trên mặt đất có tổng cộng mười mấy thi thể, trong đó trên cổ của mười bốn thi thể đều có vết đao chém, chắc là sợ có người giả chết nên vết thương trên cổ chính là sát thương, còn những thi thể còn lại không có vết thương đó thì chính là ám vệ.