Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1847



Chương 1847

Ý chính là nói, để Cho Phượng Khương Trần lau khô đi cho hắn, hắn chịu không được khi có một chút nhờn ở trên mặt, nếu không phải không muốn phá hỏng bầu không khí này, Cửu Hoàng thúc đã tự mình ra tay lau sạch.

Nhưng lúc này Phượng Khương Trần lại không nuông chiều Cửu Hoàng thúc, vỗ vỗ trên mặt hắn: “Ngoan, chịu khó một chút là được rồi, mặt chàng bị gió lạnh thổi mỗi ngày, đều sắp khô nứt rồi.”

Gió lạnh thấu xương, Cửu Hoàng thúc lại bảo vệ nàng rất tốt, mà hai tay và hai má của hắn lại sưng đỏ rạn nứt, không có ai làm nhiều, ai làm ít, bọn họ đều đang dùng cách của riêng mình, yên lặng cố gắng vì đối phương.

“Ách…” Cửu Hoàng thúc mặt mũi tối sầm, vẻ mặt khó chịu trừng mắt nhìn Phượng Khương Trần, vừa rồi còn cảm thấy nàng thật tốt, sao lại vô lễ như vậy, cô nương này càng ngày càng không biết điều rồi.

“Ha ha… Được rồi, được rồi, chịu đựng một chút thôi, rất nhanh sẽ khô thôi, thưởng cho chàng.” Phượng Khương Trần “chụt chụt” hai cái, trên gương mặt Cửu Hoàng thúc đặt xuống một nụ hôn, giọng điệu, động tác đó làm cho Cửu Hoàng thúc cảm thấy, Phượng Khương Trần đây là đang dỗ dành tiểu hài tử.

Cửu Hoàng thúc đưa tay, ôm trọn lấy Phượng Khương Trần, để cho nàng ngồi trên đùi mình, đưa tay nắm lấy hai má Phượng Khương Trần, dùng sức kéo, khuôn mặt đẹp đẽ của Phượng Khương Trần, đã bị hắn kéo thành biến dạng.

Phượng Khương Trần trợn tròn mắt, tức giận vỗ vỗ Cửu Hoàng thúc: “Mặt ta dính bụi, đừng chạm linh tinh.”

Người nam nhân này càng ngày càng nhỏ mọn, không phải là vừa rồi đã dỗ dành hắn như một tiểu hài tử sao, lại còn dùng tính trẻ con bóp mặt nàng nữa.

“Ừm.” Cửu Hoàng thúc giơ cao đôi tay quý giá buông tha Cho Phượng Khương Trần, ngược lại cầm lấy khăn mặt không dùng trên bàn, nhẹ nhàng lấy ra, dưới ánh mắt chăm chú của Phượng Khương Trần, vẻ mặt bình tĩnh cầm lấy khăn tắm, tinh tế lau cho Phượng Khương Trần.

Động tác nhẹ nhàng, ánh mắt chăm chú, giống như đang lau cái gì đó quý giá có một không hai, khiến Phượng Khương Trần nhịn không được mà nhắm mắt lại, ngã vào trong lòng Cửu Hoàng thúc.

Theo như lời của của Vương Cẩm Lăng, hai con người này đều không nhàm chán nha, cần nàng giúp ta lau, ta giúp chàng lau lại, mỗi người tự mình sửa một chút, hiệu quả càng cao. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Nhưng hai người này hạnh phúc, ngươi còn có thể làm gì, nhà người ta can tâm tình nguyện lòng ta có nàng lòng nàng có ta.

Tuy là gấp rút lên đường nhưng vì có nhau bầu bạn nên đường đi buồn tẻ cũng tràn đầy niềm vui, cho dù là gặm màn thầu nguội lạnh nhưng hai người ăn cũng có thể nhìn nhau cười khi ăn, so với ăn sơn hài hải vị vẫn thỏa mãn hơn nhiều.

Không biết có phải là vì đêm đó, cái cách mà những đôi phu thê bình thường chung sống đã khuấy động Cửu Hoàng thúc, hay là rời khỏi hoàng thành, Cửu Hoàng thúc không cần tiếp tục cao ngạo, lạnh lùng đề phòng người ngoài. Đoạn đường tiếp đó, Cửu Hoàng thúc không thèm để ý và thể hiện sự dịu dàng và ân cần của mình ở trước mặt Phượng Khương Trần.

Mặc dù Cửu Hoàng thúc thể hiện không đủ rõ ràng và không đủ tốt, nhưng đối với Phượng Khương Trần như vậy là đủ rồi, cuộc sống như vậy là những gì nàng mơ ước.

Không có tranh giành quyền lực, không có âm mưu toan tính, không có những cuộc ám sát vô tận không hồi kết, nếu có thể, Phượng Khương Trần hy vọng họ sẽ sống như những đôi phu thê bình thường trong suốt quãng đời còn lại.

Qua đêm ở ngoại thành, Cửu Hoàng thúc sẽ tự tay nướng món ăn dân dã cho Phượng Khương Trần ăn. Mặc dù miếng thịt bị Cửu Hoàng thúc nướng cháy đen phát đắng nhưng Phượng Khương Trần vẫn ăn hết mặc dù có nguy cơ mắc bệnh ung thư, rồi sau đó dính dầu mỡ trên miệng xoa lên mặt Cửu Hoàng thúc, cho đến khi Cửu Hoàng thúc nổi giận mới thôi.

Đi ngang qua vách núi, nhìn thấy hoa mơ nở rộ trên cao, Cửu Hoàng thúc sẽ dừng lại và bay đến vách đá bẻ một nhành hoa mơ nở đẹp nhất cho Phượng Khương Trần.