Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1868



Chương 1868

Còn khi đến Tây Lăng, Cửu Hoàng thúc lại trở thành một nam nhân cao thâm khó đoán, trong lòng có muôn ngàn tính toán, muôn ngàn kế hoạch, thay đổi như chong chóng.

Chênh lệch như vậy khiến Phượng Khương Trần nhất thời không thể thích ứng.

Người bán hàng rong nhìn thấy Cửu Hoàng thúc nhìn chằm chằm vào Phượng Khương Trần cũng không chớp mắt, cũng không biết đưa tay ra cầm chiếc trâm cài bằng ngọc trai thì bắt đầu giễu cợt. Hắn mới mở miệng đã bị Cửu Hoàng thúc liếc mắt, sợ hãi vội vàng im miệng.

Cửu Hoàng thúc cầm lấy chiếc trâm cài, cúi người về phía trước, cẩn thận cài chiếc trâm lên tóc. Hai người ở rất gần, Phượng Khương Trần có thể ngửi thấy mùi hương vẫn chưa phai từ trên người của Cửu Hoàng thúc, lập tức tỉnh táo trở lại.

“Chúng ta bị theo dõi.” Phượng Khương Trần tựa vào trong ngực của Cửu Hoàng thúc, để Cửu Hoàng thúc chỉnh lại trâm cài cho nàng, mượn cơ hội nói…

Mỹ nhân ngả đầu vào lồng ngực, Cửu Hoàng thúc làm sao có thể từ chối. Hắn chậm rãi chỉnh chiếc trâm cài, bình tĩnh nói: “Gián điệp Tây Lăng không tồi.”

“Chúng ta bị phát hiện rồi?” Phượng Khương Trần kinh ngạc hỏi.

Họ mới đến có một ngày đã bị phát hiện rồi, vậy lối ăn mặc ở ngoại quốc của họ có ý nghĩa gì?

“Ừm.”

“Vậy kế hoạch có cần phải thay đổi?”

“Tại sao phải thay đổi, phát hiện thì phát hiện.” Cửu Hoàng thúc cài xong chiếc trâm cài thì thu ​​tay về.

Phượng Khương Trần cũng không hỏi thêm nữa, nàng kêu người bán hàng rong mang gương đồng đến, nhìn ngắm sơ qua. Tuy rằng người bán hàng bị ánh mắt lạnh lùng của Cửu Hoàng thúc dọa sợ, nhưng không một ai làm ăn không có chút hiểu biết, thấy Phượng Khương Trần cầm gương đồng lên liền khen ngợi rất lâu.

Phượng Khương Trần vốn định mua nó, dù sao cũng không có mấy đồng tiền. Kết quả, nàng còn chưa nói Cửu Hoàng thúc đã mở miệng trước: “Ta mua nó.”

“Mắt nhìn của khách quan thật tốt, chiếc trâm cài ngọc trai hoa mai này chỉ có một cây, công phu điêu khắc bên trên là thượng hạng…”

Người bán hàng rong không ngừng giới thiệu chiếc trâm cài này tốt như thế nào, nhưng Cửu Hoàng thúc không kiên nhẫn, ngắt lời: “Bao nhiêu ngân lượng.”

Ngân lượng?

Hai mắt người bán hàng rong sáng lên, gặp phải một con cừu béo ngây ngô, mở miệng ra đã nói đến ngân lượng.

Người bán hàng rong nhìn về phía Phượng Khương Trần, rồi lại nhìn về phía Cửu Hoàng thúc, nuốt nước miếng một cái, đánh bạo nói: “Hai lượng bạc.”

Chiếc trâm cài này nhiều nhất cũng chỉ đáng giá mười đồng tiền, hai lượng bạc có thể mua được tất cả các món đồ trên quầy hàng của hắn, cũng còn chưa đến.

Kết quả Cửu hoàng thúc còn cho rằng rất rẻ, thậm chí còn không có trả giá, định móc ngân lượng ra trả, nhưng lại phát hiện: “Ta không mang theo ngân lượng.”

Sau khi thay y phục Cửu Hoàng thúc lại không có thói quen mang theo ngân lượng ra ngoài, thế là Cửu Hoàng thúc rất lúng túng đứng trước quầy hàng.

Đây hình như là lần đầu tiên hắn ra phố cùng Phượng Khương Trần, và mua đồ cho Phượng Khương Trần, kết quả…

Cửu Hoàng thúc nhìn chiếc trâm cài tóc trên đầu Phượng Khương Trần, đây là chiếc trâm hắn tự tay cài cho Phượng Khương Trần, cho dù muốn lấy xuống cũng không thể để người khác mua mất.