Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1874



Chương 1874

“Quả nhiên là gặp nạn rồi.” Phượng Khương Trần  hít vào một hơi thật sâu, chầm chậm bước đi tiếp, giống như một hồn ma đi loanh quanh trong rừng vậy.

Đi được khoảng một trăm mét, thì nàng nghe thấy tiếng đánh nhau kịch liệt, mùi máu tươi cũng tỏa ra ngày càng nồng, Phượng Khương Trần không có đi trên đường nhỏ nữa mà giống như một con mèo chui vào trong bụi cây.

Những kinh nghiệm sinh tồn trong rừng rậm ở Vân Nam phát huy tác dụng rồi, tuy rằng Phượng Khương Trần không làm được như lính đặc chủng, trèo lên cây mà không làm rung một cái lá, nhưng mà ở trong bụi cây, nàng lại có thể làm được, không phát ra một chút tiếng động nào.

Đến rồi, càng ngày càng gần rồi, xuyên qua cành cây Phượng Khương Trần có thể nhìn thấy tia lửa của đao kiếm khi chạm vào nhau bắn ra, đương nhiên cũng có thể nhìn thấy dáng vẻ của người bị bao vây ở giữa, dáng vẻ này nàng vừa nhìn đã nhận ra, ngoại trừ Cửu Hoàng thúc thì còn ai vào đây nữa.

Nếu đối phương đã ỷ đông hiếp yếu thì nàng sẽ ở chỗ này đánh lén.

Phượng Khương Trần dựa vào thân cây hít vào một hơi, sau khi kiểm tra lại băng đạn không có vấn đề gì thì nàng bắt đầu động thủ rồi

“Bằng…” viên đạn bay ra từ trong họng súng đen ngòm, bay thẳng về phía bóng đen vừa đánh nhau với Cửu Hoàng thúc, tiếng súng vừa vang lên Cửu Hoàng thúc đã nhận ra người đến là ai. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Trên thế gian này có thể phát ra âm thanh như vậy chỉ có thể là nữ tử kia.

Những người đang bao vây Cửu Hoàng thúc biết rằng trợ thủ của hắn đến rồi, cũng nghe Vệ Hoa nhắc đến lực sát thương của loại ám khí này, nhưng mà bây giờ bọn họ muốn trốn cũng không trốn được.

Viên đạn như một vệt sáng bay tới, Cửu Hoàng thúc sớm đã phòng bị, khi tên hắc y nhân bị ngắm bắn kia muốn trốn, Cửu Hoàng thúc bay lên không trung đạp cho đối phương một cước đến thẳng đường bay của viên đạn.

Phiu… viên đạn không bắn vào người của đối phương, hoàn toàn không cần Phượng Khương Trần ngắm chuẩn, chỉ cần nàng bắn ra thì trong một khoảng thời gian thích hợp Cửu Hoàng thúc có thể đạp đối phương đến đường bay của viên đạn.

“Như vậy mà cũng được sao?” Phượng Khương trần kinh ngạc thốt lên.

Quả nhiên, lưu manh biết võ thuật, ai cũng không ngăn được. Nếu người như Cửu Hoàng thúc mà đi nhập ngũ ở thời hiện đại, tuyệt đối có thể lấy được thành tích và vinh dự vẻ vang nhất, quá là thần kỳ rồi.

Phượng Khương Trần suy nghĩ, chính mình có nên tích thêm chút y đức, đổi lấy hai khẩu AK47, nàng có thể chắc chắn rằng, AK47 ở trong tay Cửu Hoàng thúc mới có thể tỏa ra hào quang chói mắt nhất.

Hèm hèm, nghĩ quá xa rồi trước tiên phải giải quyết hết kẻ địch rồi nói tiếp. Nếu đã không cần phải tự mình ngắm chuẩn mục tiêu thì Phượng Khương Trần cũng không phí cái phần sức lực này nữa, cứ bắn viên đạn về phía có lợi cho Cửu Hoàng thúc thôi.

“Bằng, bằng…”

Phượng Khương Trần bắn một phát súng thì Cửu Hoàng thúc sẽ đạp một người đến đường bay của viên đạn, hai người phối hợp vô cùng ăn ý, khiến cho đám người bao vây ám sát Cửu Hoàng thúc sợ toát cả mồ hôi, còn nàng thì chơi vô cùng vui vẻ.

Bằng… lại một viên đạn nữa được bắn ra, ần này không cần đến sự giúp đỡ của Cửu Hoàng thúc, Phượng Khương Trần tự mình xử lý nốt người cuối cùng, lúc người nãy ngã xuống thì khu rừng cũng rơi vào một bầu không khí im ắng đến kỳ dị.

Cửu Hoàng thúc lẳng lặng đứng im tại chỗ, trường kiếm trong tay vẫn còn đang nhỏ máu, lách tách lách tách, nghe vô cùng đáng sợ, Phượng Khương Trần tựa vào gốc cây thở hổn hển, thuận tiện thay một viên đạn mới, đoàng một phát, viên đạn lăn xuống đất, che đi tiếng máu nhỏ giọt.

Cả hai người đều biết, nếu bị cấm vệ quân Tây Lăng phát hiện ra tung tích thì việc bọn họ muốn đi tiếp sẽ không dễ dàng như vậy nữa.