Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1892



Chương 1892

Sợi thép từ trong tay hắn xẹt qua nhanh như bay, để lại một vết thương không thể nào khép lại trong lòng bàn tay hắn, két… Ngược lại vuốt ba góc cắm vào trong tay Trang Hàn, trực tiếp đâm nát tay của Trang Hàn, Trang Hàn bị đâu vội vàng buông tay, vuốt nhọn soạt một tiếng, bay vào trong ống tay áo Cửu Hoàng thúc.

“Người Đông Lăng đúng là xảo trá, ra sức làm một số thứ bẩn thỉu.” Trang Hàn đã tổn thất lớn như vậy, giọng nói đương nhiên cũng không khá hơn chút nào.

“Có tác dụng là được, bổn vương chỉ yêu cầu kết quả, chỉ cần có thể giết ngươi, dùng thủ đoạn bẩn thỉu thì thế nào.” Cửu Hoàng thúc không để ý nói, giơ tay trái lên nhắm vào Trang Hàn, làm ra một tư thế tấn công, Trang Hàn vừa mới chịu tổn thất do vật đó, theo điều kiện phóng qua bên cạnh trốn, vậy mà…

“Bổn vương trêu chọc ngươi mà thôi, Trang đại nhân thật sự không thích đùa giỡn, thật không thú vị.” Cửu Hoàng thúc nói những lời này lạnh như băng, Trang Hàn nghe đến phẫn nộ, gương mặt già nua căng ra đỏ bừng.

Thân là tổng chỉ huy Cẩm Y Vệ, từ trước đến nay không có ai dám nói chuyện với hắn như vậy, đây là khiêu khích.

Trang Hàn nổi giận, bất chấp vết thương sau lưng còn đang chảy máu, giơ đao lại một lần nữa xông về phía Cửu Hoàng thúc, lần này Trang Hàn trực tiếp sử dụng sát chiêu, nhìn dáng vẻ của hắn là không có ý định bắt sống Cửu Hoàng thúc rồi.

Đúng là không chịu được kích động.

Phượng Khương Trần khinh thường nhìn Trang Hàn một cái, xuất kiếm đón nhận, trong lòng lại âm thầm tính toán, Trang Hàn tức giận như vậy, dược hiệu đó có phải có thể phát huy nhanh hơn không.

Đúng vậy, Phượng Khương Trần rất vô sỉ bôi thuốc trên phi hổ trảo, nàng không thích dùng thuốc hại người, cho rằng làm như vậy là làm trái với sự dạy dỗ của thầy mình, nhưng sau khi bị Tả Ngạn đem đi, Phượng Khương Trần cũng không thể không có ý đồ tễ thuốc.

Đi ngược lại với sự dạy dỗ của thầy, dù sao cũng tốt hơn chết, bây giờ nàng là tình huống gì chứ, bây giờ nàng đang ở bên vách đá, không cẩn thận một chút, thì sẽ mất mạng.

Nàng không muốn chết, cho nên những người muốn giết nàng đó đều đi chết đi…

Phượng Khương Trần lùi về sau hơn mấy chục thước, xác định sẽ không bị Trang Hàn để mắt tới nữa mới dừng lại, lúc này vừa mới dừng lại thì nghe thấy phía sau có tiếng vó ngựa, Phượng Khương Trần giơ đèn pin cầm tay lên quét qua, tuy không nhìn rõ gương mặt, nhưng nhìn thân hình đó cũng biết được là người nào.

Ánh sáng mạnh mẽ đột nhiên chiếu tới, đừng nói là Tả Ngạn, dù cho con ngựa dưới chân hắn cũng không chịu nổi tia sáng đến đột ngột này, ngựa hoảng sợ, hí một hồi, suýt chút nữa làm cho Tả Ngạn ngã xuống, cho đến khi Phượng Khương Trần tắt đèn pin, mới bình tĩnh lại.

Tả Ngạn bị kinh sợ như vậy nhưng không tức giận, ngược lại càng thêm phấn khích, cho rằng chuyến này mình đến rất đáng giá.

Tả Ngạn tăng tốc đi về phía trước, đi đến bên cạnh Phượng Khương Trần, vẻ mặt vội vàng hỏi: “Phượng Khương Trần, cái vừa mới phát sáng đó của cô nương là vật gì vậy.”

Trong bóng tối, ánh mắt sáng quắc của Tả Ngạn giống như kẻ trộm, nếu không phải biết tính tình của Tả Ngạn này, Phượng Khương Trần cũng nghi ngờ mình gặp phải cường bị, ánh mắt đó của Tả Ngạn quá quá quá doạ người.

Phượng Khương Trần giật mình một cái, vội vàng thu tâm trạng lại, lắc lắc đèn pin trong tay, vẻ mặt gian ác cười nói: “Ngươi không biết đây là cái gì?”

Tiếc là Tả Ngạn đều đặt toàn bộ tinh lực ở trên đèn pin chưa nhìn thấy, Tả Ngạn thành thật lắc đầu: “Không biết, đây là vật gì vậy, sao lại sáng như vậy, đây là ngọn đèn sáng nhất mà ta từng thấy qua.”