Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 809





Phượng Khương Trần đã bắt đầu nghi ngờ thân thế của mình, một khi nàng biết được bản thân là chi chính của Phượng Ly tộc, không biết nàng có tìm y để báo thù hay không?
Phải biết rằng, Phượng Ly tộc chính là bị tiêu diệt trên tay Lam thị.
Nghĩ đến đây, Lam Cửu Khánh lập tức thấy đau lòng, y không muốn trở thành kẻ địch của Phượng Khương Trần.
Trước khi Phượng Khương Trần chưa có tình cảm sâu nặng với y, y tuyệt đối không thể để nàng tra ra thân thế của bản thân!
Phượng Khương Trần cảm thấy có một số chuyện không thể gấp gáp được, đặc biệt là muốn điều tra chuyện mười mấy năm trước thì càng không thể.

Gấp gáp sẽ tạo ra sai lầm, rối rắm khiến đối phương có thể thừa nước đục.
Mười mấy năm cũng chờ rồi, sao có thể thua ở nửa khắc này.


Chuyện kiểm chứng có thể từ từ, việc gấp gáp trước mắt là trùng kiến xong Phượng phủ.

Nếu nàng đã quyết định không đi thì nhất định phải có nhà.
Tuy rằng Tôn Chính Đạo không nói gì, nhưng ở nhờ nhà người ta cũng không tốt.

Kinh nghiệm sống nhờ ở kiếp trước đã khiến Phượng Khương Trần ghét nhất là ăn nhờ ở đậu.

Nhà mình dù rách nát đi chăng nữa thì đó cũng là nhà của mình.

Ở nơi đó, nàng có thể sống an tâm, tự tại.
Nhưng chẳng ngờ đối thủ của nàng lại chẳng chịu cho nàng chút thời gian đó, chỉ qua ba ngày, Phượng Khương Trần cũng chưa kịp quyết định phương án trùng kiến Phượng phủ thì phiền phức đã đến…
Trao đổi bấy lâu, hôn sự của Tây Lăng Dao Hân và Đông Lăng Tử Thuần đã được ấn định.

Trước khi tứ hôn, hoàng thượng thăng tước vị của Đông Lăng Tử Thuần, hắn từ quận vương được phong lên làm thân vương.
Hiện tại không còn Thuần Vu quận vương, chỉ có Thuần Thân Vương, Dao Hân công chúa gả tới chính là Thân Vương phi, thân phận này cũng cao hơn trước kia.


Không thể không nói Dao Hân công chúa tính ra vẫn được lời, mặc dù không gả cho Đông Lăng Tử Lạc, nhưng vẫn là Thân Vương phi.
Thân phận của một nữ tử, trước khi xuất giá thì dựa vào cha mẹ, sau khi xuất giá chỉ có thể dựa vào chồng.

Người ca ca Tây Lăng Thiên Lỗi này cũng xem như là phúc hậu, dưới tình cảnh như vậy vẫn có thể tranh giúp Tây Lăng Dao Hân vị trí Thân Vương phi.
Đương nhiên Tây Lăng Thiên Lỗi vẫn chủ yếu xuất phát từ lập trường chính trị, để giành lấy lợi ích lớn nhất cho bản thân, đồng thời cũng không ném mặt mũi của hoàng thất Tây Lăng đi.
Tuy rằng Lạc vương phi có phân lượng hơn Thuần vương phi, nhưng nếu gả cho một người nam nhân như Đông Lăng Tử Lạc thì không khác gì mạo hiểm.

Đông Lăng Tây Lăng là một ứng cử viên hàng đầu cho ngôi vị hoàng đế, thân phận đó buộc hắn phải tranh giành.

Thành công thì Tây Lăng Dao Hân có thể từ Thân vương phi trở thành hoàng hậu, thất bại thì ngay cả mạng cũng không còn…
Tân hoàng chắc chắn sẽ không nể mặt thân phận công chúa mà bỏ qua cho nàng ta, ngược lại còn vì vậy mà đuổi cùng giết tận.

Đứng trên góc độ của Phượng Khương Trần, Dao Hân công chúa gả cho Thuần thân vương càng hạnh phúc hơn, chí ít nửa đời sau không cần lo lắng.

Đương nhiên nàng cũng hiểu rõ, với dã tâm của Dao Hân công chúa, nàng ta tuyệt đối không cam lòng sống bình dị như vậy, nhưng điều này không có liên quan gì đến Phượng Khương Trần.
Hôn sự của Thuần thân vương và Dao Hân công chúa đã sớm trong dự liệu, Phượng Khương Trần cũng không kinh ngạc.


Nàng ngạc nhiên vì hoàng thượng chỉ vừa tứ hôn, Thuần thân vương đã cầu xin người để cưới mình, đương nhiên chỉ là trắc phi…
“Hoàng thượng đồng ý không?” Trái tim nhỏ của Phượng Khương Trần nhảy một cái.

Biết rõ Trác Đông Minh thừa nước đục câu nhưng nàng vẫn không khỏi sốt sắng.
Chuyện này có liên quan đến hạnh phúc nửa sau đời nàng đó.

Không lấy chồng thì nàng còn có thể trốn, nhưng phải gả cho một thân vương để làm trắc phi thì nàng có thể trốn đi đâu, nói không chừng chưa ra khỏi hoàng thành là đã bị người khác bắt về.
Trắc Đông Minh cười không nói, dáng vẻ cao thâm khó dò, nhưng lại thầm hả hê trong lòng.

Phượng Khương Trần ngươi cũng có ngày hôm nay, ta cứ cho rằng ngươi là hạng người dù núi Thái Sơn sập xuống cũng không biến sắc, nhìn thấy người chết cũng không có biểu cảm gì.

Không ngờ chỉ cần một hôn sự nho nhỏ đã có thể khiến ngươi sợ đến vậy.