Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 884





Nó là một chuyên ngành vượt ra ngoài hiểu biết của nàng.

Phượng Khương Trần mong là mình có thể giúp đỡ nhưng vì khả năng của nàng thực sự có hạn.

Phượng Khương Trần gõ nhẹ đầu, vẻ mặt đăm chiêu …

Tô Vân Thanh có chút thất vọng, cũng may hắn không có hi vọng lớn đối với Phương Khương Trần như Cửu Khánh, không giúp được thì không giúp được, bọn họ một đám đại nam nhân còn không thể giải quyết được thì một nữ nhân làm gì có cách giải quyết? “Ta sẽ …” Nghĩ ra một cách.
Trước khi hắn có thể nói hết những tiếp theo Phượng Khương Trần đột nhiên mở mắt:”Ta đã nghĩ ra một cách.”
Lúc này vẫn còn rất nhiều loại thức ăn chưa được biết đến, một số loại trong đó có thể dùng làm lương thực chính, nàng làm việc này không phải vì Cửu Hoàng thúc mà là vì những người lính liều mạng trên chiến trường.
Nàng biết rất rõ rằng nếu những người lính trên chiến trường ăn uống không đầy đủ, họ sẽ phải trả giá bằng cả mạng sống của mình, vì những người lính đí nàng không thể trốn chỉ vì lợi ích của mình mà bỏ mặt họ.
“Ngươi nói cái gì? Ngươi có cách?” Tô Vân Thanh trực tiếp đứng lên.
Phượng Khương Trần gật đầu: “Ngươi đi với ta.”
Phượng Khương Trần đưa Tô Văn Thanh đến thư phòng của Tôn phủ, lấy ra một xấp giấy trắng, lấy ra bút than tự chế, trực tiếp vẽ lên giấy trắng.
Cái khác không biết, nhưng khoai lang và khoai tây Phượng Khương Trần biết, hai loại củ này có năng suất và sản lượng cực cao, còn có thể ăn làm lương thực chính: “Hai thứ này đều có thể ăn được, sản lượng lại cao.

Ngươi phái người đi tìm hạt giống sau đó gieo trồng trên diện tích lớn.

Nếu có thu hoạch, nó có thể dự trữ được trong một khoảng thời gian.



“Thứ này? Ta đã nhìn thấy rồi.” Đôi mắt của Tô Vân Thanh sáng lên.

Hắn đã nhìn thấy thứ này ở một thị trấn nhỏ, nó bị chất thành đống như rác để tới thối rữa.

Vốn hắn nghĩ thứ này không thể ăn được thì ra là do sản lượng quá cao, quá nhiều.
“Thấy rồi thì càng dễ, tìm xong thì tìm người dân địa phương học cách trồng, thứ này không khó khăn quý giá như lúa, trồng trên đất khô cũng được.

Những nơi như biên cảnh trồng cũng không quá khó khăn có thể trồng.” Phượng Khương Trần cũng không ngạc nhiên.

Khoai tây và khoai lang đã có từ xa xưa, nhưng chưa ai phát huy được tác dụng tối đa của chúng.

Chưa nói đến việc chúng có ngon hay không, giá trị dinh dưỡng có cao hay không, chỉ với việc chúng có năng suất cao là đủ, còn hạt giống lái của lúa nước thì quên đi, trừ khi nàng muốn quay lại trường Đại học Nông nghiệp học một lần nữa.
“Thứ này thật sự sẽ như ngươi nói, sản lượng cực kỳ cao?” Nếu là như vậy, thật đúng là chỉ cần khổ sở một lần nhàn hạ cả đời, đương nhiên hắn cũng sẽ không để cho binh lính ăn cái này mỗi ngày, vẫn sẽ có cơm trắng thay đổi luân phiên… “Ta lấy nhân phẩm mình ra bảo đảm.” Liền nói nếu như Phượng Khương Trần không phải sinh viên đại học nông nghiệp đi nữa thì nàng vẫn biết cái này.
“Rất tốt, ta đây liền phái người đi tìm, hy vọng những thứ này có thể mau chóng thu hoạch được, để tránh khỏi việc thất bại.” Tô Vân Thanh xem hai tờ giấy này như bảo bối mà gấp kĩ càng mà cất đi , hắn thật không nghĩ tới Phượng Khương Trần cư nhiên sẽ thực sự có biện pháp, này vẫn là Lam Cửu Khanh rất am hiểu về Phượng Khương Trần.
Nữ nhân này miệng thật kín, nếu không hỏi thì cái gì cũng đều không nói, chỉ là nàng làm sao mà biết được những thứ này? Nhìn người nàng như vậy chắc chắn không phải là một người am hiểu về việc đồng áng, bất quá điều này Tô Văn Thanh chỉ thắc mắc ở trong lòng, cũng không dám hỏi ra.
Phượng Khương Trần gật gật đầu, cung cấp hai loại đồ ăn là khoai tây cùng khoai lang đỏ thì có thể giải quyết vấn đề về lâu dài, chỉ là vấn đề trước mắt phải làm sao?
Nếu đã cung cấp một cái biện pháp, thì Phượng Khương Trần cũng không hề muốn dấu diếm thêm điều gì dứt khoát lại nói ra thêm một biện pháp khác: “Kỳ thật, các ngươi có thể thử mua lương thực của Nam Lăng và Tây Lăng.

Đặc biệt là Nam Lăng, ta nghe nói hai vị hoàng tử ở Nam Lăng đang tranh quyền, nếu lúc này có một thế lực cường đại ở bên ngoài xuất hiện trợ giúp cho một trong hai vị hoàng tử đó, bọn họ khẳng định sẽ nguyện ý lấy lương thực từ quốc khố của Nam Lăng quốc bán cho các ngươi.”