Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 955





Phượng Khương Trần ôm hộp thuốc bằng hai tay cực kỳ thản nhiên, không có một chút căng thẳng nào.
Cuối cùng, nha hoàn áo tím cũng thỏa hiệp, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu đã như vậy rồi, chúng ta cũng không miễn cưỡng Phượng đại phu nữa.

Hy vọng lúc chúng ta đến tìm Phượng đại phu, Phượng đại phu có thể đến đúng lúc!”
“Yên tâm, ta là đại phu, ta sẽ chịu trách nhiệm với bệnh nhân của mình.

Chỉ là tốt nhất các ngươi nên chọn đúng thời gian, vì các ngươi biết đấy, mấy ngày nay ta thân bất do kỷ!” Nếu trước đó nàng biết phải tỷ thí với Tô Quán, sau đó chắc chắn nàng sẽ không nhận phẫu thuật.


Tuy nhiên, chuyện này cũng không liên quan nhiều lắm.

Bên cạnh Tây Lăng Thiên Vũ không thiếu đại phu có y thuật tốt, và những nhân sĩ có thể sánh được với nhân viên hộ lý chuyên nghiệp.
“Đa tạ Phượng tiểu thư.” Nha hoàng áo tím tuyệt đối là một người co được dãn được.

Biết sau này còn cần dùng tới Phượng Khương Trần, giọng điệu và động tác cung kính hơn rất nhiều, chỉ là mấy thứ lễ nghi ngoài mặt thế này, căn bản là Phượng Khương Trần cũng không đặt vào trong mắt.
“Không cần khách sáo, đây cũng là trách nhiệm của ta, xin mấy vị hãy xếp nhân mã tiễn ta về lại thành.
Trời sắp sáng rồi, nếu không trở về thành, ta sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Đây là sự thật, Phượng Khương Trần cũng không có ý định uy hiếp.
“Được.” Nha hoàng áo trắng nói lời đồng ý, bèn nói với thị vệ bên trái mình mấy câu.

Người nọ lập tức đi xuống an bài.
Trong mắt Phượng Khương Trần hiện lên một sự nghi ngờ.

Vì sao ở nơi này như thể người của Tây Lăng Thiên Vũ toàn quyền tiếp quản vậy, Cửu Hoàng thúc đâu rồi?
Từ khi đi ra đến nay, nàng cũng không nhìn thấy bóng dáng của Cửu Hoàng thúc, chuyện này khiến cho Phượng Khương Trần vô cùng khó hiểu.

Nàng lập tức nghĩ đến trận ám sát hôm qua, rồi Phượng Khương Trần trở lại bình thường.


Hẳn là Cửu Hoàng thúc đã xử lý chuyện đó suốt đêm đi?
Dù sao thì người có tài mai phục sát thủ trên đường đi của Cửu Hoàng thúc cũng đã nói lên việc này không đơn giản.

Nếu bản thân võ nghệ của Cửu Hoàng thúc không tầm thường, đêm qua bọn họ thảm rồi.

Đám cung thủ tối quả có thể bắn cho bọn họ thành tổ ong vò vẽ.
Những hạ nhân đi theo đã sắp xếp rất nhanh, Phượng Khương Trần gật đầu với hộ vệ của Tây Lăng Thiên Vũ, xoay người lên ngựa chuẩn bị chạy lấy người.

Tuy nhiên, nàng còn chưa kip quất dây cương, nàng đã bị nử tử áo tím kia gọi lại: “Phượng tiểu thư, đây là thứ gì vậy?”
Phượng Khương Trần vội vã ngừng động tác trên tay lại, nhìn sang: “Giúp giảm đau.

Sau khi miệng vết thương của Cửu Hoàng thúc được làm xong, thứ đó có thể giảm đau đớn.

Đợi lần sau ta đến rồi, có thể cởi xuống được!”
Phượng Khương Trần quăng lại đáp án, tiêu sái chạy lấy người, để thị vệ và nha hoàn của Tây Lăng Thiên Vũ ở lại tại chỗ.
Nàng đang rất gấp, nàng cần phải về trước bữa sáng, nếu không, nàng còn phải tìm lý do giải thích với Đồng Giác và Đông Dao về nguyên nhân mình đi ra ngoài.
Người hộ tống Phượng Khương Trần về thành chính là viện quân Cửu Hoàng thúc điều đến đêm qua, coi như là quen thuộc, vậy nên trên đường đi Phượng Khương Trần cũng thả lỏng đề phòng.


Nếu so với Tây Lăng Thiên Vũ, tất nhiên là nàng tin Cửu Hoàng thúc hơn, ít nhất thì Cửu Hoàng thúc cũng sẽ không lấy mạng nàng…
Cửu Hoàng thúc đứng trên đỉnh núi ở phía Bắc, nhìn theo bóng Phượng Khương Trần rời đi.

Lần đầu tiên, trong đôi mắt sâu thẳm đó hiện lên sự khó dứt và do dự.

Thấy Phượng Khương Trần đã đi càng lúc càng xa, Cửu Hoàng thúc mới thở dài thật khẽ.
Bí mật cuối cùng vẫn là bí mật.

Dù hắn có biết được bí mật của Phượng Khương Trần, hắn cũng chỉ có thể làm bộ như không biết, cũng giống như bí mật ở trên người hắn vậy, hắn cũng không thể nói cho Phượng Khương Trần!
Phượng Khương Trần, hy vọng có một ngày, chúng ta có thể thẳng thắn với nhau, lúc đó cả hai đều sẽ không còn bí mật nữa!
Phượng Khương Trần rời khỏi sơn cốc, Cửu Hoàng thúc cũng đi xuống đỉnh núi.

Hắn phải đi xử lý chuyện ám sát đêm qua, vì hắn đã trì hoãn cả một buổi tối rồi, không thể lãng phí thời gian thêm nữa.
Không còn thời gian, hắn không có nhiều thời gian và sức lực đặt vào bí mật kia của Phượng Khương Trần…