Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 993





Những thứ được mang tiến cung đều phải qua được kiểm tra kỹ càng, hơn nữa đàn này vốn là do Hoàng hậu ngự ban, Hoàng thượng tin là Phượng Khương Trần không biết chuyện gì, thế là quay sang hỏi Hoàng hậu: “Hoàng hậu, đây là chuyện gì vậy?”
“Hồi bẩm Hoàng thượng, thần thiếp không biết.

Đàn này trước là do Thái tử hiến cho Hoàng thượng trong thọ lễ.

Nếu bà ta không nói chuyện này, sớm muộn gì Hoàng thượng cũng biết, vậy Hoàng hậu nên nhận sai trước vậy.
“Thọ lễ Thái tử hiến cho trẫm?” Vẻ mặt Hoàng thượng không tốt, ánh mắt nhìn Hoàng hậu cũng ẩn chứa mấy phần tức giận.


Không ngờ người này lại dám dùng thọ lễ của Thái tử để ban cho Phượng Khương Trần, Hoàng hậu làm như thế này cũng không được được đẹp đẽ.
Thái tử nhắm mắt lại, một câu hỏi này của Hoàng thượng đã chặt đứt tia hi vọng xa vời cuối cùng trong lòng hắn.

Từ nay về sau hắn sẽ không bao giờ có thể hy vọng xa vời về sự coi trọng và sủng ái của phụ hoàng hắn nữa.

Ngay cả thọ lễ mà năm đó hắn tặng, phụ hoàng hắn cũng quên được, vậy điều đó chứng minh trong lòng phụ hoàng căn bản không có hắn, chẳng trách Hoàng hậu dám lấy cây Băng Huyền cầm này đặt bẫy hắn, vì căn bản là Hoàng thượng không nhớ rõ có một chuyện như vậy.
Bây giờ may mà hắn đã gặp được Phượng Khương Trần, nếu đổi là một người khác, sợ là hắn chết chắc rồi! Chỉ nhìn biểu cảm của Hoàng hậu thôi, hắn cũng biết thứ mà vốn dĩ bà ta đặt trong đó không hề tốt đẹp gì.
Hoàng hậu đã sớm biết Hoàng thượng sẽ có hỏi câu này, cũng không kinh hoàng, đáp lại vô cùng bình tĩnh: “Hoàng thượng, dây đàn của Băng Huyền cầm này được chế thành từ tơ tằm, thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng tao nhã, thích hợp nhất cho nữ tử đàn tấu.

Lễ vật mà Thái tử hiến cho Hoàng thượng, nhất định là tốt nhất, thần thiếp mới ban thưởng đàn này cho Phượng tiểu thư, một phần cũng là vì thần thiếp cảm thấy cây đàn này vô cùng xứng đôi với Phượng tiểu Thư.” Sẽ đều không có kết cục tốt!
Hoàng hậu khẽ cúi đầu, không ai nhìn thấy được sự độc ác trong mắt bà ta.

Phượng Khương Trần đứng ở phía dưới lại cảm thấy như rùng cả mình.


Xứng đôi với Băng Huyền cầm, lời này tuyệt đối không phải thứ hay ho gì!
Phượng Khương Trần lặng im không nói.
Hoàng thượng hết quan sát cây đàn này, lại quan sát tượng phật bên trong.

Ánh mắt ông ta lướt qua trên người mọi người, cuối cùng ngừng lại trên người Thái tử.

Thấy thần sắc của Thái tử như thường, vậy ông ta cũng không cần phải nhiều lời nữa.

Hoàng thượng phẫy phẫy tay, ra hiệu cho Thái giám đem đàn và tượng phật ra nơi khác.
Đây là chuyện nhà, không cần làm trò trước mặt để cho người Nam Lăng và Tây Lăng đàm tiếu.
“Phượng Khương Trần không biết không có lỗi, trẫm xá tội cho ngươi!” Hoàng thượng nói lời ân xá.
Tuy là Phượng Khương Trần khinh thường, nhưng lúc này nàng vẫn phải ngoan ngoãn nói lời cảm tạ.
Thấy hoàng thượng không muốn nhắc lại chuyện Băng Huyền cầm nữa, Phượng Khương Trần cũng cảm thấy bi ai cho Thái tử.

Chẳng trách Lam Cửu Khánh không cho nàng tương kế tựu kế, vì dù có như vậy, thì hơn quá nữa cũng không có hiệu quả gì.

Phượng Khương Trần hướng ánh mắt về phía chỗ của Nguyên Hi tiên sinh, nói như đang thở dài: “Thỉnh ba vị đại nhân cùng Nguyên Hi tiên sinh cho lời bình.”
Không giống như Tô Quán, Phượng Khương Trần không chỉ hỏi đến ba người Thái phó, thậm chí còn để bọn họ lên trước.

Phải biết rằng, dù danh tiếng của Nguyên Hi tiên sinh có cao đến đâu, thì hắn cũng chỉ là một nhạc công mà thôi, còn ba vị đại nhân này lại là người có quyền cao chức trọng ở Đông Lăng.
Tất nhiên chuyện này cũng không liên quan gì đến Tô Quán hay người Đông Lăng.

Tô Quán không cần nịnh bợ quan viên của Đông Lăng, nhưng Phượng Khương Trần nàng thì phải.

Về phần có thể vì thế mà nàng đắc tội Nguyên Hi đại nhân không, nàng cũng chẳng cần lo lắng.
Đừng nói là cầm khúc trước đó của mình đã chấn trụ được vị đại nhạc công này, dù sao con người Nguyên Hi tiên sinh này cũng không phải một hạng trọng thanh danh, nếu không sau khi được mọi người đánh giá là Đệ Nhất Thiên hạ, hắn cũng sẽ không chỉ tự nhận cầm nghệ mình là Thiên Hạ Đệ Nhị.
“Ta sợ bản thân không thể bình được một khúc Bích hải thương khung này, mời Nguyên Hi tiên sinh!”