Thần Y Vương Phi Quá Kiều Mị

Chương 130





“Vương gia vốn không có ý định xuất đầu lộ diện.” Đỗ Khứ nói: “Ngài ấy nghe nói Tô cô nương đến, nên muốn phải ta đến để đón tiếp sau đó hộ tống Tô cô nương về phủ.
“Sau này, Vương gia nghe nói người đến gặp Tô cô nương, ngài mới tìm mọi cách chạy đến đó.

Tần Lam Nguyệt đột nhiên dừng lại.
Không khí xung quanh nàng trở nên lạnh lẽo, vô thức mỉm cười: “Ngài ấy sợ cái gì? Sợ ta sẽ làm gì Tô Điểm Tình sao? Sợ ta sẽ bóp chết ả kỹ nữ trà xanh đó sao?”
Đỗ Khứ biết mình nói bậy nên vội vàng nói: “Nương nương, người đừng nghĩ ngợi lung tung.

Nói thật, khi nhìn nương nương đổ chậu nước lạnh lên đầu Tô cô nương, khiến ta cảm thấy rất vui “Nhìn thấy nàng ta bị người trừng phạt thê thảm như vậy, ta chỉ muốn vỗ tay tán thưởng
Tần Lam Nguyệt nở nụ cười: “Đỗ Khứ, ta cứ tưởng người là người ngay thẳng, kiên định.


Không ngờ ngươi lại là một tên gió chiều nào theo chiều đó.”
“Người không thể nói như vậy” Đỗ Khứ không chút xấu hổ”
“Thật ra ngay từ đầu ta đã thấy ghét nữ nhân đó rồi.

Cả ngày cứ làm ra bộ dạng lẳng lơ.

Nói chuyện thì õng ẹo, giả tạo chết đi được, cũng lừa Vương gia bằng vẻ ngoài như thế”
Hồ.” Tần Lam Nguyệt nhưởng mày.

Nàng ta không nghĩ rằng người hầu cận của Đông Phương Lí vậy mà lại không thích người mà hắn yêu thương.
“Không chỉ ta không thích nàng ta, mà Lục Tu đại nhân cũng rất chán ghét nữ nhân đó.” Đỗ Khứ nói: “Nói mới nhớ, Lục Tu từng là kẻ thù không đội trời chung với Vương gia, y trước đây cũng rất thích Tô cô nương, không hiểu sao bây giờ lại không thích nữa, còn trở thành bạn thân với Vương gia.
“ồ ?” Nghe được nhiều chuyện như vậy, Tần Lam Nguyệt trở nên phấn khích.

Lục Tu cùng giành một nữ nhân với Đông Phương Lý, tin tức này đúng là chấn động.
“Tại sao y lại không thích Tô Điểm Tình?”
“Ai mà biết được?” Đỗ Khứ nói: “Người đừng nhìn thấy bản thân Lục Tu như kẻ lang bạt khắp bốn phương, thực ra y là Lục gia công tử tiếng tăm lẫy lừng của Lục gia.”
“Lục gia nào?”
“Nương nương không biết sao?”

Tần Lam Nguyệt suy nghĩ một lúc, trong triều đình nhiều đại quan họ Lục như vậy, thật sự là nàng không có ấn tượng gì.
“Chính là Lục gia tiếng tăm hiển hách, chưởng quản Thái Y Viện, chuyên kiểm tra, đào tạo thái y, biên soạn sách y dược đó ạ! Đỗ Khứ ngạc nhiên nói: “Lục gia tuy không phải làm quan, nhưng lại là một gia tộc tiếng tăm vô cùng lừng lẫy, người không biết sao?”
“Ừ” Tần Lam Nguyệt gượng cười hai tiếng rồi đổi chủ đề: “Ngươi có biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì đã không?”
Đỗ Khứ lắc đầu: “Ta cũng không biết cụ thể, chỉ biết Lục Tu đại nhân đã chết tâm rồi, bây giờ chỉ một lòng trợ giúp cho Vương gia.
“Chậc chậc, anh em như tay chân, nữ nhân như quần áo.” Nàng cảm thấy rất có hứng thú đối với chuyện tình tay ba này của bọn họ.
Đỗ Khứ nhìn thấy sắc mặt của Tần Lam Nguyệt có hơi kỳ lạ, lập tức nghĩ rằng những chuyện vừa rồi quả thật là không nên nói ra, liền nói: “Ta cái gì cũng không biết, những lời vừa rồi đều do ta bịa ra thôi.

Người xem như đang nghe một câu chuyện vui đi.”
Tần Lam Nguyệt chỉ cười mà không nói gì.
Lúc chưa quen biết Đỗ Khứ, nàng còn cảm thấy người này vừa lạnh lùng, khó gần lại còn xấu xa.
Sau này khi đã quen biết rồi nàng mới thấy người này không chỉ hài hước mà còn thích nói chuyện phiếm đến như vậy.
“Nụ cười của người trông thật đáng sợ mà.” Đỗ Khứ rùng mình một cái, âm thầm vỗ vào miệng mình, sau này nhất định không được nói lung tung.

Lúc Tần Lam Nguyệt đến cung Minh Ngọc, Lâm Thái y đã chờ đến mức sốt ruột.
Khi thấy nàng đến, ông ta vội vàng hành lễ: “Vương phi nương nương, người mau đến xem, tình hình không ổn rồi.”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Tần Lam Nguyệt nhíu mày.
“Vẫn là người tự mình xem thì hơn.” Lâm thái y thở dài, xốc chăn của Đông Phương Lý lên.
Tần Lam Nguyệt hô hấp căng thẳng: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Ở giữa vết thương trên chân của Đông Phương Lý đã biến thành màu xanh, màu xanh không ngừng lan ra rộng hơn và sâu hơn, nhìn thấy rất ghê người.
“Trước khi thần rời đi, chân của Vương gia vẫn còn rất tốt.

Sau khi thần quay lại thì đã trở thành tình trạng như thế này.” Lâm thái y nói: “Nương nương, tình trạng của Vương gia như vậy, chúng ta cần bàn bạc kỹ lại.”