Thần Y Vương Phi Quá Kiều Mị

Chương 144





“Cẩn thận” Đông Phương Lý theo bản năng đỡ lấy Tần Lam Nguyệt.
Thân thể có chút bất tiện, vậy nên hắn chỉ có thể kéo nàng vào lòng.
Sau khi làm vậy, dường như lúc này hắn mới kịp phản ứng nên đã ghét bỏ mà đẩy nàng ra, ngoảnh mặt sang một bên gọi: “Lâm thái y
Lâm thái y vội vàng chạy tới bắt mạch cho nàng.

“Vương gia, nhịp thở và mạch đập của nương nương vẫn bình thường, không có gì đáng ngại ạ, chỉ là do người mệt quá mà thôi, nghỉ ngơi một chút thì sẽ hồi phục thôi ạ.
Tâm trạng Đông Phương Lý lúc này có chút phức tạp.

Nữ nhân này mặt mũi xanh xao trắng bệch, dáng vẻ thì hốc hác tiều tụy, đôi mắt cũng đã thâm quầng hết cả rồi.
Lẽ nào vì chăm sóc hẳn cả đêm mà nàng không chợp mắt được miếng nào? Hắn chợt nhớ lại cảm giác êm ái mơ hồ không rõ ràng và sự ấm áp vô bờ trong lúc hắn tuyệt vọng nhất ngày hôm qua, hiện tại trong lòng hắn bỗng dấy lên một loại cảm xúc vô cùng khó tả.


“Vương gia, hay là để thần đưa vương phi sang phòng khác nghỉ ngơi ạ?” Lâm thái y hỏi.
Đông Phương Lý trầm mặc một lúc, sau đó nói: “Đưa nàng ấy tới Noãn Các đi.” “Noãn Các?” Đỗ Khứ ngẩn người.
Noãn Các nằm bên trong phòng, cũng chính là mật thất của vương gia, phải có ngọc bội mà vương gia hay mang theo bên người làm chìa khóa thì mới có thể mở được.
Bình thường chỉ có lúc Lục Tu nghiên cứu thảo dược hay bàn chuyện quan trọng thì phòng ấy mới được dùng đến.
Ngoại trừ vài người cực kỳ thân cận thì không có ai có thể biết đến sự tồn tại của mật thất ấy.
Vậy mà vương gia lại muốn đưa vương phi vào trong đó, thật là lạ nha.

“Chăn gối đều ướt đẫm hết rồi, người cho người đem vứt đi, còn nữa, đổi một cái giường khác cho ta đi.” Đông Phương Lý lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
Đỗ Khứ gật đầu: “Đổi giường cần phải tốn chút thời gian, hay là vương gia cũng vào Noãn Các nghỉ ngơi một chút đi ạ? Cơ mà Noãn Các chỉ có một chiếc giường thôi, ngài và vương phi nằm tạm một tí được không ạ?”
Đông Phương Lý trừng mắt nhìn hắn.
Đỗ Khứ lập tức im bặt.
Hắn cẩn thận đưa Tần Lam Nguyệt đến Noãn Các, đặt nàng nằm xuống giường rồi cho người đến sắp xếp một cái giường mới cho vương gia.
“Vương gia, nếu ngài không muốn vào Noãn Các, vậy ngài nằm lên nhuyễn tháp ở bên ngoài nghỉ ngơi đi?” Đỗ Khử nhìn Đông Phương Lý trầm ngâm, thật không thể đoán được trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Đông Phương Lý liếc hắn một cái, sau đó đứng dậy.
Đỗ Khứ lập tức sợ đến xanh mặt: “Vương gia, ngài chưa đứng dậy được đâu.

Đông Phương Lý không đáp lại, hắn khập khà khập khiếng đi về phía Noãn Các.


Đỗ Khứ há to mồm kinh ngạc, miệng á khẩu nói không nên lời.

Hắn càng ngày càng không hiểu nổi vương gia nữa rồi, rõ ràng ban nãy vương gia còn cự tuyệt không muốn đến Noãn Các cơ mà.


Trong lúc vương gia và vương phi ở cạnh nhau chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi.

“Sớm biết thế này, ta đã chuẩn bị ít long nhãn, táo tàu và đậu phộng đặt lên giường, cầu cho bọn họ sớm sinh quý tử rồi.” Hắn nhủ thầm.
“Ngươi đi tìm nha hoàn thân cận hay đi cùng nàng ấy chuẩn bị thêm một bộ y phục sạch sẽ mang đến Noãn Các đi.

Đông Phương Lý quay đầu dặn dò thì nhìn thấy Đỗ Khứ đang đứng chết trận, cười một cách ngu đần, thấy vậy hắn bèn cầm cuốn sách ném qua, góc sách đập vào đầu Đỗ Khú.

Đỗ Khứ lấy tay ôm trán: “Vương gia, xin ngài nhẹ tay thôi.” “Cười ngu đần cái gì đấy, còn không mau đi đi, tiện thể người mang thêm nhuyễn tháp tới đây.” Đông Phương Lý nói.
Đỗ Khứ vội vàng tuân lệnh, hắn quay người gọi Lục Báo.
Lục Bảo vừa nghe tin Tần Lam Nguyệt ngất xỉu thì mặt mũi tối sầm lại, nàng ấy còn chẳng buồn nhìn hắn bằng ánh mắt thiện cảm.
Hắn cứ toan mở miệng là lại bị nàng ấy lườm.

Hắn bị lườm đến mức ù ù cạc cạc không nói được gì.
Muốn đến Noãn Các chăm sóc cho Đông Phương Lý thì lại thấy cửa phòng đã đóng, vì vậy hắn cũng không tiện mà làm phiền nữa.
Mới sáng sớm ra mà đã thấy cửa phòng đóng chặt, cái cảm giác buồn bực này thật không sao nói rõ được.
Hắn tiện tay cầm lấy một cành táo nghịch nghịch, lúc nhìn thấy Lâm thái y đang ngẩn người nhìn con bò cạp trong bát dầu mè thì hắn lập tức đến gần xem thử.