Thần Y Vương Phi Quá Kiều Mị

Chương 331: Chương 331





Ông ta vuốt râu, ra vẻ bí hiểm gật đầu: “Yên tâm, không phải là chuyện của Cửu hoàng tử sao, đợi lão phu chuẩn bị tốt rồi sẽ đi tìm Trọng Hoa.

Chuyện của tiểu sư muội cũng chính là chuyện của ta”
Tần Lam Nguyệt rất cảm kích.
Nhất cử nhất động của nàng và Đông Phương Lý đúng là không thể qua mặt được lão nhân này.
“Vậy thì làm phiền sư huynh rồi”
Sau khi tạm biệt Lục Cận, nàng rời đi cùng với Lục Tu.
Lục Tu lại đột ngột có việc.
“Ngươi đi làm việc của ngươi đi, xe ngựa của Thất vương phủ cũng sắp tới cửa rồi, ta tự mình trở về là được rồi” Tần Lam Nguyệt nói: “Phi Ảnh cũng đang ở trong tối để bảo vệ ta, không cần phải lo lắng.
Lục Tu nói một câu xin lỗi rồi vội vàng rời đi.
Sau khi Tần Lam Nguyệt rời khỏi Hạnh Viên, không nhanh không chậm mà tản bộ ở Thái Y Viện.
Thái Y Viện rất lớn, mỗi một sân đều có trách nhiệm khác nhau.
Nàng hít một hơi thật sâu, trong sân tràn ngập mùi thuốc, giống như quay trở lại thời điểm làm việc tại bệnh viện.

Thấy sắp ra đến cửa lớn, nàng mới nhớ tới thời gian trước nàng đã dùng rất nhiều dược liệu đặc biệt, không dễ dàng gì mới tới Thái Y Viện, vừa đúng lúc mang một ít về.
Dược liệu đặc biệt không thích hợp lấy đi một cách quang minh chính đại, nàng tìm được một dược đồng, dò hỏi vị trí của Lâm thái y.
May mà Lâm thái y không đến hoàng cung để làm việc mà đang ở trong dược ti.
Nàng dò hỏi dọc đường, cái gọi là dược ti chính là nơi dùng để tinh chế thuốc, bào chế ra những viên thuốc, không giống với tác dụng truyền thống của Ngự Dược Phòng.
Vừa mới bước vào đã ngửi thấy mùi hương không dễ ngửi chút nào.
Vừa hôi vừa chua, cực kỳ ngạt mũi.
Tần Lam Nguyệt cau mày, nhìn vào bên trong tìm một lượt nhưng không tìm thấy bóng dáng của Lâm thái y.
“Tần cô nương, tìm Lâm thái y có chuyện gì vậy?” Khi nàng đang muốn rời đi thì có một giọng nói quen thuộc từ phòng bên trong truyền ra, một nam tử cao gầy mở cửa ra.
Mùi hương khó ngửi ập vào mặt từ sau cánh cửa, kèm theo những luồng khí đen, rất nhanh đã tràn ngập căn phòng.

Tần Lam Nguyệt vô thức lùi về sau vài bước, “Đừng sợ, đây không phải là thuốc độc.

Người đó vẫn còn đang bước tới, phủi phủi bụi trên người: “Lang băm luyện chế những viên thuốc vô dụng, ta đem toàn bộ về nấu lại mà thôi”

“Sao ngươi lại ở đây?” Tần Lam Nguyệt nhìn về phía người trước mắt xuyên qua lớp khỏi bụi.
Tuy ngoại hình của hắn ta bình thường, nhưng khí chất lại rất xuất sắc.

Cùng với giọng nói tuyệt đẹp mang theo sự lười biếng đặc trưng khiến cho người ta sởn gai ốc, trong lòng nàng bỗng nhiên hiện lên một cái tên.
“Bạch Lâm Uyên!” Nàng nắm chặt tay.
Hôm qua nàng còn đang nghĩ không muốn dính dáng gì đến tên nam nhân này nữa, không ngờ lại gặp hắn ta nhanh như vậy.
Bạch Lâm Uyên nheo mắt: “Hừ, ở nơi đây ta không phải là Bạch Lâm Uyên mà là Bạch Uyên.

Xin Tần cô nương hãy gọi ta là Bạch Uyên.”
“Tại sao lâu chủ của Minh Nguyệt Lâu lại xuất hiện ở Thái Y Viện?” Tần Lam Nguyệt nhìn cách ăn mặc của hắn, chính là y phục của dược đồng cấp thấp nhất của Thái Y Viện.
Xiêm y là mới, chắc là hắn ta vừa mới vào đây, còn dùng mặt nạ giả cùng với tên giả.
Bạch Lâm Uyên hỏi lại: “Tại sao ta không thể ở đây?”
Tần Lam Nguyệt nhíu mày.
Nàng có rất nhiều điều nghi ngờ, cũng không biết nên bắt đầu hỏi từ đâu.
Thân phận của người nam nhân này quá bí ẩn, mặc kệ là Minh Nguyệt Lâu hay là thuốc độc mà hắn ta sử dụng thì đó cũng không phải là việc mà người bình thường có thể làm được.
Chỉ mất một ngày là có thể vào Thái Y Viện, lại càng không phải là điều mà người bình thường có thể làm được.
“Vào Thái Y Viện cần phải trải qua khảo hạch nghiêm khắc, rốt cuộc ngươi là ai? Vào đây bằng cách nào?” Tần Lam Nguyệt hỏi.