Thần Y Xuất Ngục

Chương 4: Chủ nợ tới tận cửa



Chu Chí Bình cả thân thương tích lết về tới nhà họ Chu, Chu Văn Xương và Trương Cầm thấy Chu Chí Bình về thì vội vã ra đón.

“Chí Bình à, con làm sao thế, ai đánh con ra thế này?” “Để mẹ xem nào, thương tích thành cái dạng gì rồi?”

Trương Cầm kéo Chu Chí Bình vừa mắng chửi vừa đau lòng. Hai mắt Chu Chí Bình đỏ hoe nói: “Mẹ, đều tại Tân Giang, ở nhà nó đánh con còn chưa đủ, còn muốn đánh thêm lần nữa”

“Mẹ, con đau quá, con thương tâm quá.”

Trương Cầm tức tới xanh mặt: “Con trai, lần này mẹ sẽ xả tức cho con, nhất định đánh chết thằng Tần Giang kia.”

Chu Văn Xương nhìn Chu Chí Bình bị đánh không còn ra dạng gì cũng đau lòng nói: “Anh rể con không phải cử 5 vệ sĩ đi theo con sao? Sao còn bị đánh ra thế này?”

“Chả nhẽ lại xảy ra việc ngoài ý muốn?”

Chu Chí Bình xụ mặt ra: “Cha, Tân Giang tự nhiên biến thành dạng đánh nhau rất giỏi, 5 vệ sĩ anh rể cứ theo chưa đến 30 giây đã bị hắn đánh bay rồi.”

“Cái gì? Chưa đến 30 giây bị đánh bay?” Chu Văn Xương và Trương Cầm nhìn nhau.

Chu Chí Bình mặt mũi hoảng hốt gật đầu: “Thật là vậy”

“Chuyện này...” Hai người nhìn nhau không nói thêm gì. Tân Giang thật sự mạnh tới vậy sao?

Lúc này ở ngoài cửa có hai người bước vào, một trong hai người đó chính là Chu Nhiên, người còn lại mặc vest hàng hiệu đeo một cặp kính gọng vàng, trên tay còn đeo một chiếc đồng hồ Rolex lấp lánh, hẳn ta chính là Sở Hoài Ngọc, đại thiếu gia của nhà họ Sở.

“Cha mẹ, chúng con về rồi đây!” Chu Nhiên nói.

Nhìn thấy Sở Hoài Ngọc tới, Chu Văn Xương và Trương Cầm cùng nhau đóng vở kịch bi thương, người khóc người kể lể trong nước mắt: “Tiểu Nhiên ơi, sao bây giờ con mới về.”

“Con mà không về thì chắc em con bị người ta đánh chết rồi:

Chu Nhiên và Sở Hoài Ngọc vội vã đi tới đỡ hai người hỏi: “Cha mẹ, chuyện gì vậy?”

Đôi vợ chồng già người trước người sau kể chuyện Tân Thiên đánh Chu Chí Bình người không ra người, thậm chí còn bôi nhọ thêm.

“Chị, anh rể, hai người phải đòi lại công bằng cho eml” Chu Chí Bình ôm lấy chân Sở Hoài Ngọc khóc rống lên.

Chu Văn Xương và Trương Cầm cũng ôm mặt khóc: “Tân Giang đáng bị chém ngàn nhát, nếu Chí Bình mà bị đánh đến tàn phế thì nhà họ Chu coi như tuyệt tự rồi!”

“Đầu là do nhà họ Chu neo người, nếu nhà họ Chu chúng. †a đông người hơn, mạnh hơn đã không bị bắt nạt thế này rồi.”

“Sao số nhà họ Chu sao lại khổ quá vậy!”

Chu Nhiên và Sở Hoài Ngọc lấy khăn giấy đưa cho hai người. “Mẹ, chuyện này Hoài Ngọc sẽ giải quyết” Chu Nhiên nói.

Ba người kia bây giờ mới ngừng khóc. Ba cặp mắt đều đổ đồn về phía Sở Hoài Ngọc: “Tần Giang cải tạo rồi có bị bắt lại nữa được không?”

Sở Hoài Ngọc cười lắc đầu rồi nói: “Cha, mẹ, nếu như để Tân Giang ngồi tù tiếp thì lợi cho hắn quá!

“Con định thế nào?” Ba người cùng nuốt khan, đợi chờ đáp án.

“Con sẽ bỏ ra chút tiền thuê người đến lấy mạng hắn!” ánh mắt Sở Hoài Ngọc lạnh băng, ngữ khí đáng sợ.

“Giết hắn!” Hai ông bà già tim đập mạnh.

“Giết, giết hän đi, nhất định phải giết hắn!” Chu Chí Bình nghĩ tới hai lần bị Tân Giang đánh, lần cuối còn bị hản đánh tới mức đái ra quần, cục tức này hắn nuốt không nổi.

Chu Văn Xương trợn mắt nhìn Chu Chí Bình, sau đó ông ta kéo Sở Hoài Ngọc nói: “Hoài Ngọc, chuyện này làm có sạch sẽ không, có đáng tin không?”

Sở Hoài Ngọc cười đắc ý: “Cha cứ yên tâm, con cho. Hoàng Phi Hổ tiền, để hắn đi giết mẹ con Tân Giang.”

Hoàng Phi Hổ! Nghe thấy vậy cả Chu Văn Xương, Trương Cầm và Chu Chí Bình đều nở một nụ cười.

“Một trong tam đại đường chủ của Thiết Huyết Minh — Hoàng Phi Hổ?”

Sở Hoài Ngọc gật đầu. “Được, Hoàng Phi Hổ rất đáng tin, xử lý sạch sẽ.”

“Hắn trước giờ vẫn làm chuyện kiểu này!” sau đó ba người nở nụ cười độc á.

Chu Chí Bình ánh mắt thâm độc nói: “Tân Giang nhất định phải chết.”

Ở một bên khác, nhà cũ của Tần gia.

Tân Giang nấu một bàn thức ăn ngon, bị cầm tù ba năm lão Cố không chỉ dạy hẳn võ thuật, y thuật, phong thuỷ...mà còn dạy hắn kỹ năng nấu ăn. Có thể nói kỹ thuật nấu nướng của Tần Giang rất xuất sắc.

“Mẹ, mẹ thử một miếng thịt cá, mẹ ăn nhạt nên con đặc biệt nêm ít gia vị” Tân Giang gắp một miếng thịt cá bỏ vào bát Lâm Thu Lan.

Lâm Thu Lan cười nhìn Tân Giang, sau đó bà gắp một miếng thịt cá bỏ vào bát hằn:"Con quên rồi à? Mẹ chỉ thích ăn đầu cá thôi.”

Nghe thấy thế hốc mắt Tần Giang đỏ lên, cha hắn nghiện cờ bạc hơn nữa rất bạo lực, những năm qua bọn họ đã sống rất khổ sở, rất hiếm khi được ăn thịt cá. Mỗi lần ăn cá ông cha nghiện cờ bạc của hắn sẽ giành ăn toàn bộ thịt ở phần thân, còn mẹ hẳn chỉ có thể ăn đầu cá. Hơn nữa bà sẽ gắp hết thịt ở phần đầu cá ra cho hắn còn bản thân chỉ gặm xương. Mẹ hắn không phải thích ăn đầu cá, chỉ là mẹ hẳn không còn lựa chọn nào khác.

Tân Giang gắp lại miếng thịt vào bát Lâm Thu Lan rồi nói: “Mẹ, từ hôm nay chở đi chúng ta không ăn đầu cá nữa, chỉ ăn thịt thân cá”

“Con trai hứa với mẹ, sau này sẽ không để mẹ chịu bất kỳ sự uất ức nào nữa”

Mắt Lâm Thu Lan cũng đã đỏ ửng, nhưng lần này không phải vì đau lòng mà vì sự vui mừng. Bà biết, Tân Giang đã trưởng thành rồi, đã biết hiếu thảo bởi vậy bà rất vui.

“Nào, con ăn đùi gà đi!” Lâm Thu Lan gắp đùi gà vào bát Tân Giang.

Sau đó hai người nói cười vui vẻ dùng bữa.

Chả bao lâu sau ngoài cửa có người tới. Lâm Thu Lan tự nhiên run rẩy, bà bị ám ảnh tâm lý do Chu Chí Bình đánh, nghe thấy tiếng bước chân liền cho răng Chu Chí Bình tới.

Từ ngoài cửa có một người đàn ông xông vào, người này hơi đen, nhưng lại rất cao. So với Tân Giang thì phải cao hơn tới nửa cái đầu, nhìn cực kỳ cường tráng nhưng khuôn mặt hơi tròn, điều này làm anh ta có phần chân chất hơn.

Nhìn thấy người tới Tân Thiên và cả Lâm Thu Lan đều thở phào. Người này tên là Tống Thời, là hàng xóm với bọn họ.

“Tống Thời, cậu doạ chết tôi rồi!” Tân Giang nói, Tống Thời và hẳn chính là huynh đệ nối khố với nhau, mối quan hệ của hai người rất tốt.

Tống Thời thấy Tân Thiên và Lâm Thu Lan thì đi nhanh tới. “Anh Giang, dì Lâm, thật là hai người sao.”

“Tên nhãi này, đã lớn tới vậy rồi, còn rất cao nữa” Tần Thiên đấm một cái vào ngực Tống Thời, bọn họ đã ba năm chưa gặp rồi.

Tống Thời cười hì hì, nhưng giây tiếp theo nụ cười của hắn lại đông cứng lại.

“Anh Giang, dì Lâm, hai người không nên quay về đây."

“Mau rơi khỏi đây đi, nếu không sẽ gặp rắc rối đó.” Tống Thời vội vã đầu đổ đầy mồ hôi.

Tân Giang và Lâm Thu Lan quay qua nhìn nhau rồi hỏi: “Làm sao thế?”

“Tại sao bọn tôi không nên về đây? Chúng tôi quay lại đây thì ai sẽ gây rắc rối cho chúng tôi sao?”

Tống Thời vội vã nói: “Anh Giang, dì Lâm, chỗ này đã bị một trong ba đại đường chủ bang Thiết Huyết Minh - Hoàng Phi Hổ lấy rồi.”