Thần Y

Chương 22




Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo

Chương 22: Diệp Đại Đông cả gan đánh vợ

Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen







- Đây cũng là biện pháp giảm đau tạm thời thôi, hơn nữa cũng có tác dụng khai thông huyết quản, nhưng hiệu quả không khả dĩ lắm, tình trạng bệnh tình của bà Vương Tam rất nghiêm trọng, muốn mau chóng khỏi bệnh thì phải phẫu thuật ở bệnh viện nhân dân.
Diệp Thanh Tuyền thấy Diệp Thanh có vẻ rất nghiêm túc, dường như đã hiểu được cái sự kỳ diệu này, ánh mắt hiện lên vẻ khen ngợi, giải thích cho cậu nghe và cũng cho người bệnh biết.

Kế tiếp, Diệp Thanh Tuyền lại lấy mấy hộp thuốc đã thành phẩm, như những viên hoàn, đưa cho bà Vương Tam, uống ngay vài viên lúc đó, rồi bảo bà Vương Tam nằm xuống giường nghỉ ngơi.

Chừng nửa tiếng sau, xe cứu thương của bệnh viên nhân dân số một thành phố Phù Liễu mới tới, cùng lúc này, cháu họ của bà Vương Tam biết tin cũng chạy tới, rồi cùng bà lên xe cứu thương tới bệnh viện.


- Đại Đông, anh theo tôi vào đây. Tiểu Thanh, anh cũng vào đây.
Bà Vương Tam được đưa tới bệnh viện, nên phòng khám lại bình yên trở lại, Diệp Thanh Tuyền bĩnh tĩnh, gọi hai con trai đến thư phòng.

- Bố, con biết sai rồi, đều do con cả, y thuật kém cỏi, suýt chút nữa hại bà Vương Tam rồi.
Cửa vừa đóng, Diệp Đại Đông chủ động nhận sai, sắc mặt có vẻ buồn chán.

Ai nói người thành thật là không thông minh nào? Xem xem, tuy Diệp Đại Đông rất thật thà những cũng biết tùy cơ ứng biến đó chứ, thấy anh chủ động nhận lỗi, vẻ mặt Diệp Thanh Tuyền bớt nghiêm nghị đi rất nhiều rồi.

Nhưng, Diệp Thanh Tuyền vẫn tỏ ra nghiêm nghị giáo huyaans Diệp Đại Đông:
- Anh biết sai là tốt, cũng may Diệp Thanh phát hiện được, lại vừa lúc tôi về phòng khám, nếu không bà Vương Tam đã chết trong tay anh rồi. Anh quả là đồ không ra gì cả.

- Bố, con biết sao rồi…
Diệp Đại Đông cúi đầu xuống, vô cùng xấu hổ. Nói gì thì nói anh ấy cũng chỉ học đông y mà thôi, hơn đám gà mờ như Diệp Thanh rất nhiều, nhưng ai mà ngờ được, người chỉ hiểu sơ sơ về đông tây y kia mà cũng chẩn đoán ra bệnh được, còn chỉ ra chỗ sai của mình nữa chứ.

Không những thua chú ấy mà còn thua rất thảm nữa chứ, điều này khiến lòng tự trọng và sự tự tin của Diệp Đại Đông bị đả kích rất mạnh.

- Bố, việc này cũng không thể trách anh cả được. Bà Vương Tam không có các bệnh như cao huyết áp, máu nhiễm mỡ, đái tháo đường, chỉ có biểu hiện của triệu chứng đau bụng, nên không tránh khỏi sai sót. Thực ra, con cũng chỉ thấy bà Vương Tam tuổi tác đã cao, có thể mắc bệnh đó thôi, nên cũng chỉ tiện mồm nói ra thôi, không ngờ lại đoán trúng.
Diệp Thanh vội đỡ lời cho Diệp Đại Đông.

- Anh cũng không phải nói đỡ cho anh cả, y thuật kém là y thuật kém. Sau này cố gắng mà học hỏi, đừng để tôi phải muối mặt là được.
Câu cuối cùng này là nói với Diệp Đại Đông.


Cái gọi là cha nghiêm thì sinh hiếu tử, Diệp Thanh Tuyền luốn yêu cầu nghiêm khắc đối với con cái, nên lúc này không có chút khoan dung nào cả, phê bình sự sai sót của Diệp Đại Đông rất nghiêm khắc.

Hôm nay Diệp Đại Đông mắc một sai lầm lớn như vậy, nên khum núm không dám nói lời nào, chỉ biết lắng nghe lời giáo huấn của bố mình. Chỉ có Diệp Thanh thi thoảng chêm vào vài câu, tiện thể thỉnh giáo Diệp Thanh Tuyền kỹ thuật Lưu Vân Châm Pháp, để giảm bớt tình trạng căng thẳng lúc này.

Nhưng điều bọn họ không biết đó là, ngoài cửa có một người đàn bà đang đứng nghe trộm, thấy Diệp Thanh Tuyền mắng Diệp Đại Đông, nên rất hận Diệp Thanh, lại còn hỏi những bí quyết gia truyền nữa chứ, khiến mụ không khỏi tức giận, bĩu môi thềm chửi trong bụng: Cái lão già này, đúng là thiên vị, một đứa con nuôi mà sao lão yêu quý nó vậy, có khi còn quý hơn cả con đẻ của mình nữa chứ, Diệp Đại Đông nhà ta có gì không bằng nó chứ. Chửi xong, rồi quay người đi ra.

Không cần phải nói, người đàn bà đó chính là chị dâu ghê gớm của Diệp Thanh, Xà Tư Na.

Diệp Thanh Tuyền lạI ân cầm dạy bảo hai anh em:
- Ngày đầu tiên dạy y cho các anh, tôi đã nói với các anh rồi, tất cả những danh y đều từ chẩn đoán sai sót mà trưởng thành, hướng tới Đông y bắc đầu, còn phải học hỏi những bác sĩ thực tập nữa, khôn có gì là đáng xấu hổ cả.

- Nhưng.
Diệp Thanh Tuyền chuyển giọng, có vẻ nghiêm nghị hơn, nói tiếp:
- Chúng ta không thể lấy cái đó để vịn cớ được, mà phải cố gắng tránh chẩn đoán sai.

Bởi vì, mỗi lần anh chẩn đoán sai, có thể hại một mạng người. Hôm nay cũng là một ví dụ cụ thể đó.

Tôi hi vọng hai anh không nên trốn tránh, cũng không nên cảm thấy hổ thẹn, mà mãi nhớ chuyện hôm nay vào lòng, lúc nào cũng phải nhắc nhở mình.


Một vị thầy thuốc đủ tư cách, phải dám đốI diện với những sai sót của bản thân, đồng thời từ sự sai sót đó học được những gì, tổng kết kinh nghiệm, cố gắng về sau không tái phạm nữa.

Được rồi, các anh đi làm việc đi.

Hai anh em chào rồi lui ra, ai nấy đều có suy tư.

Diệp Thanh nghĩ: lời nói của bố thật có ý nghĩa, bây giờ dường như trong các trường y học cổ truyền có môn những chẩn đoán sai lầm, tuy bố đọc sách không được nhiều, không thể nói là chuyên gia lý luận, nhưng bao nhiêu năm hành nghề, nên cũng đúc rút ra rất nhiều kinh nghiệm, rất nhiều chân lý.

An cơm trưa xong, Diệp Thanh Tuyền lại phải đi khám, đến nhà một vị cựu chiến binh đang nằm bệt giường cách đó hơn mười dặm, đây là đi khám từ thiện không thu một đồng chữa bệnh nào cả, tiếng tăm chữa bệnh cứu người làm từ thiện của Diệp gia có từ đời đời truyền nhau rồi.

- Anh cả, sự việc lúc sáng quá nguy cấp, em không phải cố ý hạ thấp uy tín của anh đâu.
Thấy Diệp Đại Đông không được vui, Diệp Thanh chủ động giải thích. Cậu không muốn vì chuyện này, hai anh em có hiềm khích với nhau.

Diệp Đại Đông xấu hổ gượng cười, nói:
- Không sao, là do anh sơ suất quá, chuyện này không thẻ trách chú được.

- Ai dà, anh quả là rộng rãi, bị một gã tố nghiệp hộ lý đang thất nghiệp lên nước mà còn đứng đó cười nổi nữa.
Xà Tư Na không biết đứng đó từ lúc nào nói ra những lời đó nữa, nhìn chắm chú Diệp Thanh.

- Ha ha, em còn ít dược liệu vẫn chưa đem ra phơi.
Diệp Thanh có chút sợ chị dâu, cũng có chút khó xử, liền kiếm cớ.

Hai người muốn cãi nhau thì cãi đi, anh cả chịu được chị chứ, tôi thì không nuốt nổi những lời của chị đâu.


Buổi tối, Diệp Thanh vào trong Bạch Ngọc bảo tháp huấn luyện một lúc, gặp phải chút nghi vấn về châm cứu, muốn tìm Diệp Đại Đông hỏi. Diệp Thanh Tuyền thì bận tối mắt tối mũi, những kiến thức đông y của Diệp Thanh hầu như đều do Diệp Đại Đông dạy cả.

Vừa đi tới cửa, liền nghe thấy những tiếng cãi nhau vọng ra.

- Làm sao nào? Chẳng nhẽ tôi nói sai sao? Không phải nó là dã chủng sao, chẳng phải nó được bố anh nhặt từ đống rác về nuôi sao. Hừ, một đứa con nuôi mà đòi tranh giành gia sản sao, không có cửa đâu nhé.
Những lời nói này chẳng phải ai khác chính là chị dâu Xà Tư Na.

- Cô nói nhỏ thôi không được sao, để chú ấy nghe được không hay đâu.
Diệp Đại Đông khẽ nói.

- Tôi cứ nói toáng lên đấy, loại đê tiện, đê tiện, sao nào? Anh định đánh tôi sao?


- Cô thử kêu lên một lần nữa xem.
Lời nói của Diệp Đại Đông có vẻ rất bực tức, hình như cũng đã nghiến răng nghiến lợi rồi. Diệp Thanh có thể tưởng tượng nổi, lúc này khuôn mắt và tai của Diệp Đại Đông chắc đỏ tía lên.

Anh cả từ nhỏ đã vậy rồi, tình tình ôn hòa, rất hiếm khi tức giận, nhưng một khi đã tức giận, mặt và tai đều đỏ bừng lên. Dường như từ ngày chị dâu về làm dâu nhà này, anh ấy chưa bao giờ đỏ mặt tía tai với chị ấy, hôm nay lại tức giận như vậy, e rằng hậu quả khó lường đây.

Nghĩ tới đây, Diệp Thanh liền đẩy cửa bước vào, gì thì gì cũng phải hòa giải cho họ, mình thì thế nào cũng được, có mình ở đó chắc bọn họ khó mà cãi nhau tiếp được.

Tay vừa mới chạm vào cửa, liền nghe thấy tiếng bốp, Diệp Thanh ngẩn người ra, tay khựng lại, trong phòng rơi vào tình cảnh tĩnh mịnh.

- Anh cả…, anh ấy đánh vợ sao?
Diệp Thanh thầm nói.