Tháng 5 Mùa Hạ Anh Và Em

Chương 15: Giấc mơ khuya



Ăn xong, cả Hiroshi và Rayuto đều thở hổn hển, bụng cả hai to như thể vừa ăn hẳn một con voi vô cùng to lớn vậy, lúc này Hiroshi bỗng bật người dậy. Cậu dọn chén dĩa và nồi vào bồn rửa.

Hiroshi lấy chiếc khăn lau bếp vừa lau vừa nói:

“Vì cậu đã nếu ăn rồi, nên nếu công bằng thì tôi sẽ rửa bát nhé”

Chưa kịp làm gì cả, Roshita đã vội chặn họng Hiroshi lại:

“Cậu nói chuyện vô lí gì vậy! “

“Tôi là đang ăn nhờ ở đậu, việc là phải để tôi làm, nên cậu cứ đi nghỉ ngơi trước đi, mọi chuyện ở đây để tôi”

Chưa dừng lại ở đó, hai người cứ cãi qua cãi lại, dằn co một lúc lâu, Roshita đẩy Hiroshi vào phòng của cậu rồi bảo:

“Hãy nghỉ ngơi đi, nếu cậu cứ nhiệt tình mãi thế thì tôi sẽ ngại lắm”

Roshita mỉm cười quay đầu rời đi, Hiroshi sau đó cũng khóa cửa phòng lại, cậu tiến chậm tới chiếc giường rồi nằm lên nhẹ nhàng, rất nhanh sau đó Hiroshi đã chìm vào giấc ngủ say của bản thân cậu.

12 giờ khuya, người ta thường hay bảo vào thời khắc này sẽ có một cánh cửa liên kết giữa hạ giới và âm giới. Có những linh hồn sẽ chọn cách đi quẩn quanh giữa màn đêm khuya, nhưng cũng có linh hồn sẽ chen vào những giấc mơ của con người ta mà gửi gắm một điều gì đó.

*Trong giấc mơ*

“Ông, ông là ông thật này, sao ông lại về thăm cháu vậy ạ” Đôi mắt Hiroshi rưng rưng, những lời nói xen lẫn cảm xúc đầy bất ngờ của Hiroshi



Kể từ khi ông mất, trong nhà ai cũng đều có cơ hội gặp lại ông trong mơ, duy nhất Hiroshi là chưa từng gặp lại ông bất kể lần nào, dù ngắn dù dài thì những giấc mơ của cậu đều chẳng có hình bóng của ông. Những người xung quanh vẫn hay luôn mồm bảo Hiroshi may mắn được ông thương yêu nhất nhà, ấy vậy trong lòng cậu lại chẳng gì là vui cả thay vào đó là cảm giác chạnh lòng vì ông mãi chưa về thăm cậu.

Đôi mắt Hiroshi rưng rưng, cậu cứ mãi đằm chím trong gương mặt của ông, đã lâu rồi cậu mới được gặp lại ông vậy, cậu chạy lại ông, ôm chầm lấy rồi khóc:

“Tại sao chứ, tại sao giờ này ông mới về thăm cháu chứ!”

“Mọi người bảo ông thương cháu nhất mà, nhưng tại sao chỉ có mình cháu là ông lại không ghé tới chứ”

Những câu từ vùng vằng đầy oán trách nhưng lại xen lẫn sự nhớ nhung và yêu thương của Hiroshi như át trọn cả giấc mơ của cậu, ông và cậu cùng nhau đứng trên một cánh đồng đầy hoa vàng với màu cỏ xanh ngát, giữa cánh đồng hoa ấy, hình ảnh hai ông cháu ôm chầm nhau như thể cả hai trái tim tan vỡ đan tự hàn gắn lấy nhau vậy.

Khi Hiroshi cũng dịu lại tinh thần của chính bản thân, lúc này ông cậu mới nói:

“Ta biết rằng, ta rất có lỗi với cháu”

“Nhưng ta lại càng sợ khi ta trở về thì nỗi nhớ của cháu về ta lại càng da diết hơn, ta muốn thời gian có thể làm cháu nguôi ngoai đi phần nào đó kí ức buồn của cháu về ta”

Hiroshi giận dữ đáp lại ông:

“Cháu đã nghĩ rất nhiều, cháu nghĩ rằng ông thật sự ghét cháu nên mới không trở về”

Ông của Hiroshi lấy tay xoa đầu cậu, mỉm cười rồi nói:



“Đừng mãi giam cầm bản thân trong những điều khiến con trở nên mệt mỏi.”

“Con người thì phải chung sống với con người, vì sẽ có lúc con cảm thấy nặng nề và mệt mỏi, nhưng nếu con sống giữa mọi người, mở lòng với họ, thì cũng sẽ có lúc họ ôm lấy con, chở che và yêu thương con. Vậy nên con đừng giam lỏng tâm hồn chính mình, hãy bày tỏ nó ra vì trên đời này sẽ có vô vàn người tử tế hiểu lấy tấm lòng của con, con nhé”

Gửi gắm những điều ấy tới Hiroshi xong, ông cậu liền biến mất trong không khí như chẳng để lại một báo hiệu trước cho Hiroshi, cậu vẫn đứng ngơ ngác giữa cánh đồng đầy hoa vàng đấy, nhìn hình bóng ông rời đi, trong vô thức cậu đã gọi ông lẫn trong mơ lẫn đời thực:

“Ông, Ông ơi!”

Nghe thấy tiếng kêu đấy, Roshita đang ngủ ngoài sofa phòng khách bỗng lao vào như bay, cậu mở cửa ra thấy Hiroshi vẫn còn đang nhắm mắt nhưng tay chân và miệng thì không ngừng động đậy và gọi “ông”

Roshita tiến lại gần lay người Hiroshi “Này, tỉnh dậy đi có chuyện gì vậy hả”

Một hồi sau Hiroshi bỗng bật dậy, người cậu ướt đẫm mồ hôi, cậu thở gấp không ngừng.

Lúc này Roshita mặt lo lắng cậu hỏi:

“Vừa rồi cậu gặp gì sao, ác mộng à?”

Hiroshi đơ người ra một lúc sau, cậu gục người xuống rồi khóc òa lên, Roshita vừa hốt hoảng vừa lo lắng, cậu luống cuống chả biết phải làm gì, cậu tiến tới gần ôm lấy Hiroshi rồi xoa tấm lưng ấy một cách dịu dàng.

“Không sao đâu, không sao đâu có tôi ở đây rồi”

Cùng là vào đêm, cùng là những kí ức về ôm nhưng trái với cái hôm ông rời đi chỉ có mình trái tim tổn thương của Hiroshi là chẳng thể nguôi ngoai thì giờ đây trái tim ấy lại được chữa lành bằng một sự dịu dàng xa lạ chẳng hề quen biết.