Tháng 5 Mùa Hạ Anh Và Em

Chương 24: Chiếc ô ngày mưa



Trên đời có vô vàn cách để đo được đối phương yêu cậu tới nhường nào, nhưng cũng có đôi lúc cái sự yêu thương ấy trở thành một thói quen ăn sâu vào ý thức của họ lúc nào chẳng hay. Vào những ngày trời đổ mưa, ta có thể nhận ra được tình yêu vĩ đại như thế nào, chỉ cần nhìn vào những chiếc ô dưới trời mưa, nếu người cầm ô nghiêng ô về bên phía bạn nhiều hơn thì điều đó nghĩa là họ còn yêu bạn hơn chính cả bản thân họ. “Tình yêu chính là như thế, đôi lúc những cử chỉ trong vô thức cũng có thể được bày tỏ thay cho lời yêu, tình yêu vốn thật đẹp đẽ biết bao”

_____________

Cơn mưa ngoài trời dường như chẳng hề cho con người ta có cơ hội bước chân ra khỏi cửa nhà, mưa cứ thế mà rơi xuống một cách ô ạt theo từng trận lớn

Chợt lúc này Hiroshi nói:

“Không biết bao giờ mưa mới dừng, hay chúng ta dầm mưa về nhà đi nhỉ”

Roshita quay lại trách móc:

“Cậu dẹp ngay suy nghĩ đó đi nhé, kẻo ốm lại phiền người lớn chúng ta, cứ chờ thêm tí nữa đã”

Hiroshi tiếp tục ngồi chống cằm nhìn về phía bờ biển ở phía xa, cơn mưa bao trọn lấy một ngôi làng nhỏ, những cơn gió se lạnh phả nhẹ vào người Hiroshi khiến cậu lạnh run cả người. Roshita thấy thế liền lại gần rồi bảo:

“Cậu lì thật ấy chứ, vào nhà đi đừng ngồi ngoài cửa”

Hiroshi nghe sự gằng giọng đầy nghiêm túc phát ra từ phía Roshita, cậu liền có chút rén mà bước vội vào trong nhà.



Vì đây vốn là nhà của ông bà Roshita cho nên những thứ vặt vãnh như tivi hay máy chơi game đều rất hiếm, vả lại do trời mưa lớn nên đường dây mạng gặp chút vấn đề, Hiroshi ngồi co ro một góc chán nản, nhưng trái lại Roshita thì có vẻ rất tận hưởng khoảnh khắc này, cậu ngồi nhắm nghiền mắt lại thở nhẹ giữa trời mưa ấy.

Hiroshi nhẹ nhàng tiến lại gần rồi hỏi:

“Cậu đang làm gì thế”

Roshita mở mắt ra đáp:

“Thở”

Chỉ một câu từ ngắn gọn liền khiến Hiroshi rơi vào một tình huống vô cùng đơ người. Hiroshi nhăn mặt đáp trả:

“Làm như tôi mất nhận thức để biết cậu đang thở ấy”

“Nhưng mà, cậu có gì để chơi không”

Roshita quay người đi thản nhiên đáp:

“Có tôi nè, nếu cậu muốn chơi!”

Mới nghe xong Hiroshi trưng ra bộ mặt vô cùng khinh bỉ nhưng sau một hồi lâu cậu lại đập Roshita dậy rồi trả lời:



“ Được, tôi muốn chơi, cậu có trò gì hay”

Roshita lảng tránh sự năn nỉ của Hiroshi mà tiếp tục quay người đi, ấy thế sau 15 phút nghe cái lời cầu xin đấy thì cậu cậu lung lay, Roshita trèo lên gác mái để mò lại mấy món đồ chơi hồi trước ông từng mau cho mình, bỗng đang mò thì cậu tìm được một cái áo mưa và một cây dù cỡ lớn.

Roshita đem hai thứ ấy xuống phòng khách, nói với Hiroshi:

“Tầm chừng chục phút nữa khi trời vơi bớt mưa, cậu mặc áo mưa vào rồi chúng ta cùng về!”

Hiroshi ngẩng đầu lên hỏi:

“Vậy cậu mặc gì, sao có một cái vậy?”

Roshita đáp:

“Thì vốn chỉ còn một cái, cậu đừng thắc mắc gì cả, cứ theo lời tôi đi!”

Cơn mưa đầy da diết ấy rồi cũng dịu bớt lại, lúc bấy giờ Roshita tranh thủ nhắc Hiroshi mang áo mưa vào rồi mau trở về nhà. Khắp quãng đời trở về nhà, mưa dường như chẳng chịu ngơi đi, chúng cứ lên xuống hệt như thủy triều, kèm theo đó là cơn gió se lạnh cứ luân phiên phả vào hai con người trẻ tuổi bước đi trên đường.

Mặc kệ cho Hiroshi có mang áo mưa, Roshita không biết từ lúc nào đã nghiêng chiếc ô của cậu qua phía Hiroshi, khiến cho vai trái của Roshita đã bị nước mưa làm cho ước đẫm. Không biết đây là sự vô tình, cố ý hay chỉ đơn giản là một hành động tự phát bắt nguồn từ trái tim.