Mỗi chúng ta đều nghĩ rằng bản thân bắt đầu cảm mến đối phương là khi trong trái tim le lói lên một cảm giác rung động nhẹ nhàng nào đó, nhưng thật chất là bản thân chúng ta đều bắt đầu đặt đối phương trong lòng từ lâu lắm rồi mà ta chẳng hề biết, đôi khi bắt đầu thích một ai đó, nó không chỉ thể hiện thông qua nội tâm của mỗi người mà bên cạnh đó còn là những cái nhìn, những sự quan tâm trong vô thức mà đến chính ta cũng chẳng hiểu vì sao ta lại làm vậy.
___________________
*Gần 8 giờ tối*
Lúc này khi trời đêm đã được bao trùm bằng trọn một màu xám xịt của những đám mây, ánh đèn của nhà Hiroshi như chiếu rọi xuyên ra cả ngoài đường, Roshita phụ giúp cô Sasami ( mẹ của Hiroshi) dọn dẹp chén dĩa và lau dọn bàn ghế. Vì sống với ông từ bé nên hầu hết mọi việc trong nhà Roshita đều rất đảm đang và tháo vác.
Thế nên việc dọn dẹp chén dĩa và bàn ghế cậu đều làm vô cùng nhanh nhạy nhưng mọi thứ đều rất gọn gàng và ngăn nắp. Lúc này cả nhà Hiroshi đều tấm tắc khen Roshita là con trai mà tháo vác quá, nói xong mẹ Hiroshi đảo mắt qua nhìn con trai mình, bà ngao ngán lắc đầu xong rồi thở dài.
Thấy thế Hiroshi liền cất tiếng:
"Mẹ, con thấy biểu cảm đó rồi nha! "
Mẹ Hiroshi thở dài rồi nói:
“Không thể trách mẹ được, phải trách sao ông trời cho con người ta hoàn hảo như thế!”
Hiroshi làm ra vẻ mặt vô cùng tự ái, cậu nói với mẹ:
“Nếu thích mẹ có thể nhận cậu ấy làm con trai của mẹ, nhưng mà… là ở kiếp sau”
“Tại kiếp này con lỡ đầu thai vào nhà mình rồi”
Nói xong cả nhà đều bật cười, kể cả Roshita và ông của cậu cũng đều cảm thấy Hiroshi thật là một cậu bé thú vị, thế là trong cái màn đêm đầy tĩnh lặng và tăm tối đó bất chợt lại có những ánh đèn đầy rạo rực và những nụ cười chứa đầy tình yêu thương.
Roshita dọn dẹp hết bát dĩa vào trong bồn rửa, cậu cất giọng bảo với mẹ Hiroshi:
“Dạ cô cứ để con làm cho ạ, dù sao con cũng là khách”
Ấy thế, mẹ Hiroshi liền đáp lại:
“Càng là khách thì cô lại càng không để con làm mới phải”
Hirpshi đứng trước cửa bếp chống nạnh nhìn mẹ của mình và cậu hàng xóm dành nhau việc rửa chén. Cậu tiến đến gần hai người rồi bảo:
“Thôi! Cả hai vào nhà nghỉ hộ con cái, để con làm cho”
Thấy thế, mẹ Hiroshi liền bất ngờ, mẹ Hiroshi cất tiếng nói “Oke” rồi ngoảnh đít đi luôn mặc kệ cho cậu đứng bần thần trong bếp, lúc này Hiroshi liếc mắt qua Roshita đứng cạnh, cậu cất tiếng:
“Cậu đứng đây làm gì nữa, ra trước nhà ăn tráng miệng đi!”
Thấy cái vẻ vùng vằng ấy, Roshita liền đeo tạp dề vào rồi tiến tới cạnh Hiroshi:
“Cậu xích qua kia đi, để tôi giúp cho”
Sau đó, Hiroshi phụ trách công việc đánh xà phòng cho bát dĩa, còn Roshita thì tráng chén, hai người cứ như thế mà chẳng nói một lời gì, bỗng bọt xà phòng từ chiếc bọt biển bắn lên mắt Hiroshi, cậu buông vội chén dĩa xuống, cả hai mắt đều nhắm chặt lại, Hiroshi la lên:
“Ôi, mắt tôi, rát quá à, cứu tôi với”
Roshita đứng cạnh, nghe xong tiếng la của cậu liền quay hẳn qua, Roshita trấn tĩnh lại Hiroshi trước:
“Bình tĩnh đã, để tôi giúp cậu”
Nói xong Roshita lấy chiếc khăn tay từ trong túi áo ra lau cho Hiroshi, Hiroshi lúc này đứng im thin thít mặc cho Roshita có làm gì, Roshita tiến lại gần Hiroshi, đôi mắt cậu đảo từ hàng lông mi của Hiroshi rồi xuống dần là đôi môi ấy:
“Cậu ta là con trai sao có lông mi dài và cong vậy nhỉ, đã vậy môi còn đỏ hồng nữa” Roshita thầm nghĩ
Nhưng rồi tiếng hỏi của Hiroshi đã chen ngang dòng suy nghĩ của cậu:
“Cậu lau xong chưa vậy”
Hiroshi đáp lại:
“Sắp rồi, đợi tôi tí”
Một lúc sau khi Hiroshi mở được mắt ra lại thì cả nhà bỗng dưng chạy vào:
“Hai đứa có chuyện gì sao, mẹ nghe thấy tiếng la”
Roshita liền ngó đầu ra trả lời:
“Không sao đâu ạ! Hiroshi gặp tí chuyện thôi ạ”
Nói xong cả nhà đều quay lại phòng khách, Roshita lúc này nhìn Hiroshi rồi cậu lẩm nhẩm:
“Không ngờ bình thường mỏ hỗn mà lúc gặp nguy cũng biết kêu cứu nữa chứ”
Hiroshi lúc này cũng đã nghe được, cậu dụi dụi mắt ngẩng đầu lên nhìn Roshita bằng một vẻ hằn học, Roshita lúc này đang bật cười thì bỗng cúi đầu xuống, vừa lúc hai người chạm mắt nhau, giữa cái không gian đầy biển tình đó, thời gian bỗng chốc dừng lại đôi chút, Hiroshi vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cậu cất tiếng gọi Roshita đang nhìn mình chằm chằm.
Vì quá ngại ngùng nên Roshita liền đánh trổng lẳng, hai người cứ thế tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ rửa chén của chính mình.
Xong xuôi mọi việc, Roshita bước lên phòng khách gọi ông nội về và chào cả nhà Hiroshi để đi về. Ra tới cửa nhưng Roshita không thấy Hiroshi đâu, cậu liền cảm thấy có đôi chút hụt hẫng. Bỗng một tiếng nói cất lên từ xa:
“Chào ông với Roshita nhé, chúc hai người buổi tối vui vẻ!”
Có người sẽ như vì sao sáng trong màn đêm nhưng cũng sẽ có người như những tia nắng chiếu rọi ta vào buổi chiều, nhưng dù là ngày hay đêm chỉ cần trong lòng có hình bóng của họ, thì ta chẳng để tâm đến thời gian nữa.