Hồi bé chắc hẳn ai cũng đã từng hỏi mẹ những câu hỏi vu vơ và vô cùng ngớ ngẩn, và điều đó cũng không ngoại lệ với Hiroshi
Lúc bé Hiroshi cũng từng hỏi mẹ một câu đại loại là: “Tình Yêu có hình dạng gì vậy mẹ?”
Tưởng chừng câu hỏi đầy ngớ ngẩn của đứa trẻ lên 4 này sẽ không có đáp án, thế mà mẹ Hiroshi vẫn đáp lại cậu một cách nhẹ nhàng:
“Tình yêu có thể là cây quýt ông trồng trước sân nhà, cũng có thể là dĩa bánh kẹo trong chạn bếp của bà hoặc đôi lúc nó cũng trong hình dạng con người đó con”.
Hiroshi ngờ nghệch hỏi mẹ: “Tại sao nó lại là con người vậy ạ?”
Mẹ cậu nhìn cậu mỉm cười: “Bởi, có người sẽ chọn gửi gắm tình yêu vào đồ vật như cách ông và bà gửi sự yêu thương đến con thông qua những điều mà con yêu, nhưng sau này con sẽ gặp được người yêu con hơn cả những thứ con yêu nữa, nhưng họ lại chọn cách giữ lấy tình yêu ấy mà chẳng dám thổ lộ ra”
Lúc ấy Hiroshi chỉ biết gật gù trước lời mẹ nói mà chẳng hay biết rằng, thật sự sau này sẽ có một người yêu cậu hơn cả sinh mạng của họ.
………………………………….
Sau khi đã càn quét khắp khu vui chơi, khi cả hai đã mệt lả người, lúc này Hiroshi cất tiếng:
“Chúng mình bắt xe về nhé?”
Roshita thở hổn hển đáp: “Tớ cũng nghĩ vậy, chúng mình ở đây cũng khá lâu rồi”
Nói xong hai chàng thanh niên trẻ này bắt xe về nhà, trái với lúc đi vô cùng nhanh, thì khi về đường lại vô cùng kẹt xe và trắc trở, Roshita trong lòng đầy lo âu không biết ông nội liệu có quở trách cậu quá ham chơi mà bỏ ông lại một mình hay không? Thấy được sự bất thường lộ rõ trên khuôn mặt Roshita, Hiroshi liền gọi ngay cho bác chủ tiệm và bật to loa ngoài:
“Cháu chào bác ạ, hiện tại bọn cháu đang trên đường về, nhưng có lẽ khó về sớm đường vì đường đang kẹt xe lắm ạ. ”
Roshita liền chèn giọng vào: “Cho cháu hỏi thăm ông của cháu có ổn không ạ?”
Đầu dây bên kia đáp lời: “Đừng lo lắng gì hết, ông của các cháu có vẻ hợp với nơi đây lắm”
“Nên là cứ bình tĩnh đừng gấp gáp làm gì!” Bác chủ tiệm ôn tồn đáp
Hiroshi nói nhỏ vào điện thoại: “Vậy cho chúng cháu gửi nhờ ông thêm chục phút nữa nha bác, bọn cháu sẽ tranh thủ quay về nhanh nhất ạ ”
Nói xong Roshita thở phào nhẹ nhõm như trút được tỷ gánh nặng trong lòng. Hiroshi nhìn ra được sự lo lắng của Roshita khi phải để ông một mình như thế, thỉnh thoảng khi nhìn thấy những cụ già lướt ngang qua cậu khi đi giữa đường, Hiroshi đều bất giác mà ngoái nhìn lại, vì cậu mong rằng, cậu sẽ lại bắt gặp được hình ảnh của ông trong bóng dáng của một người khác, một người chẳng hề có kí ức gì về cậu.
___________
*Hoài niệm*
Vào lúc bé, khi hai ông cháu Hiroshi ngồi trước sân nhà đọc sách.
Cậu vô tình hỏi ông: “Điều gì là đau đớn nhất đối với một người ông nhỉ?”
Ông khẽ nhìn lên trời mà thở dài: “Là khi một người ở lại, còn người kia thì đã đi đến một nơi rất xa”
Lúc đấy Hiroshi cũng đã đủ nhận thức để hiểu được điều ông đang nhắc đến chính là cái chết.
Cậu lại quay qua hỏi ông: “Thế ông có tin vào tiền kiếp không ạ?”
“Liệu rằng sau khi con người ta sống hết một kiếp người thì có được sống tiếp kiếp khác không ông”
Ông cậu mỉm cười: “Ta chẳng thể nói trước cho cháu được”
“Có khi sau này cháu sẽ gặp lại ta, nhưng trong một hình hài khác”.
“Cũng có thể ta sẽ gặp lại cháu nhưng ta chẳng còn ký ức gì về cháu cả”
Nói tới đây, mặt Hiroshi lại rõ buồn, vì cậu sợ cái cảm giác một ngày nào đó ông sẽ rời đi mà chẳng hề báo trước với cậu, cứ như vậy ngay cả lời từ biệt cũng chẳng thể được nghe, thật đau lòng làm sao.
_________
Quay trở lại hiện thực, khi mà chiếc taxi đã đỗ trước cửa tiệm cafe, Roshita khẩn trương mà chạy vội xuống, rồi lao vào trong cửa tiệm, cậu chạy tới quầy order hỏi bác chủ tiệm về ông, theo hướng tay mà bác chỉ cậu ghé trái rồi phải cuối cùng cũng thấy ông đang vui cười trò chuyện cùng các cụ già khác. Cậu lặng người một lúc, vì cũng đã khá lâu ông chưa được thoải mái như vậy, cậu quay người đi ra lại quầy order gặp Hiroshi với bác chủ tiệm đang trò chuyện. Thấy vậy Hiroshi tiến tới hỏi:
“Ông có ổn không, như thế nào rồi?”
Đáp lại lời của Hiroshi: “Chắc tớ phải thường xuyên đưa ông đi đâu đó mới được”
“Trước giờ tớ cứ tưởng ông chỉ thích những nơi yên bình thôi. Thật không ngờ ông cũng giỏi trò chuyện như vậy”
Hiroshi thấy vậy liền quở trách: “Trái với người trẻ chúng mình suy nghĩ, thật ra người già dễ cảm thấy cô đơn lắm đấy”
“Họ cũng thích sự yên bình, nhưng cũng lại thích sự náo nhiệt và ồn áp của đám trẻ nhỏ, không có cái âm thanh ấy, họ lại càng cảm thấy cô đơn”
Roshita bất ngờ trước những lời nói của cậu: “Không ngờ cậu cũng tâm lý dữ vậy”
*Đúng thật vậy, người già thường hay than phiền đám trẻ chúng mình ồn ào và lười biếng, nhưng sau những sự than phiền đấy họ vẫn cặm cụi dọn dẹp bãi chiến trường bọn mình bày ra, vẫn nhắn tin hỏi han rằng “Bao giờ cháu về nhà”. Ban đầu mình chỉ đơn giản nghĩ rằng ông thiếu đi mình thì chỉ ông mới cô đơn thôi, nhưng sau này mình mới nhận ra, mất ông đời mình cũng trống vắng lắm *