Solo Leveling (Thăng Cấp Một Mình)

Chương 103: (Chưa edit) (Phần 1)



Đó là một lời mời khá hời.

Với sự hậu thuẫn của Go Gunhee, ngay cả một người đàn ông bình thường cũng có thể nhanh chóng trở thành Chính trị gia cấp cao. Không cần phải bàn cãi, vị Chủ tịch Hiệp hội có ảnh hưởng lớn trên mọi lĩnh vực.

Còn nếu người đó là một Thợ săn hạng S?

“Thậm chí mình không thể tưởng tượng nổi, rằng mình có thể leo cao đến đâu nữa…”

Jinwoo tưởng tượng ra cảnh cậu mặc bộ vest lịch lãm, đứng cạnh Go Gunhee đi họp Quốc hội. Trái tim cậu đập mạnh một chút.

’Cơ hội này… không phải dạng vừa đâu!’

Con đường mà Go Gunhee vừa vẽ ra vô cùng tươi sáng. Không phải ai cũng chạm tới được.

Tuy nhiên, có một cái gì đó bị thiếu. Một thứ quan trọng.

‘Nếu gia nhập Hiệp hội, mình khó có thể tăng cấp…‘

Các nhân viên Hiệp hội Thợ săn không tham gia đột kích. Vai trò chính của họ là chiến đấu với những Thợ săn khác, không phải ma thú. Ngay cả khi họ được quyền tham gia đột kích thì..

‘Các cuộc đột kích của Hiệp hội bị giới hạn trong các Hầm ngục hạng D và E. Loại Hầm ngục mà các Bang hội không thèm ngó tới’.

Liệu Jinwoo có thể sống phần đời còn lại với cấp độ thấp không?

Không, chắc chắn không thể.

Một quyết tâm mạnh mẽ trào dâng trong Jinwoo,

‘Mình muốn trở nên mạnh mẽ hơn’.

Đến một đẳng cấp cao hơn. Cao hết mức có thể.

Nếu Jinwoo đã đạt đến giới hạn, đó sẽ là một câu chuyện khác. Nhưng cậu thừa biết rằng giới hạn đó vẫn còn cách rất xa.

Từ tận đáy lòng, Jinwoo không thể bỏ cuộc.

‘Mình còn có thể thăng cấp, tức là mình vẫn có thể mạnh hơn’.

Thịch

thịch

thịch

So với hình ảnh mặc áo vest đứng cạnh Chủ tịch Hiệp hội Go Gunhee, mục tiêu này khiến trái tim Jinwoo đập nhanh hơn nhiều.

Go Gunhee cũng nhận thấy sự thay đổi trong Jinwoo,

‘Hơi thở của anh ta thay đổi Anh ta đã quyết định chưa?’

Hy vọng đó là một quyết định tốt.

‘Không, nó phải là một quyết định tốt’.

Ông nghĩ tới hoàn cảnh của mình. Không còn nhiều thời gian nữa…

Go Gunhee hào hứng chờ đợi cậu trả lời của Jinwoo. Một giây mà cảm thấy như một phút.

Jinwoo cuối cùng cũng mở miệng,

“Tôi xin lôi.”

Khuôn mặt Gunhee tối sầm lại.

‘Cái quái… rõ ràng ban nãy khuôn mặt cậu ta tràn đầy quyết tâm. Mình có nhầm không?’

Vị Chủ tịch không giấu nổi sự thất vọng,

‘Cuối cùng thì, con đường của cậu ta cũng chỉ thế thôi…’

Go Gonhee không nói dối khi bảo rằng ông sẽ giúp Jinwoo thăng tiến trên một con đường khác. Trên thực tế, ông còn muốn hỗ trợ Jinwoo nhiều hơn.

Người xếp hạng S đầu tiên sau hai năm

Ông dự dự định đặt chàng trai trẻ này ở bên cạnh và dạy cậu ta nhiều điều, và nếu Jinwoo có tiềm năng, Go Gunhee sẽ chỉ định cậu ta làm người thừa kế.

Một thợ săn mạnh mẽ có thể duy trì Hiệp hội sau khi ông chết. Go Gunhee đã chuẩn bị sẵn sàng để trao mọi thứ cho chàng trai trẻ. Để rồi nhận được câu trả lời như thế…

‘Mình chẳng khác gì một thằng ngốc..’

Go Gunhee cất chiếc huy hiệu và hỏi một cách cay đắng,

“Cuối cùng thì… Vì tiền, phải không?”

Jinwoo trả lời dứt khoát

“Không.”

Go Gunhee khịt mũi

“Tất nhiên cậu sẽ nói thế”.

Nhưng ông nghĩ, ai cũng như ai. Bọn trẻ ngày nay, chỉ biết đến tiền. Sự nổi tiếng chỉ là phàn nổi của tảng băng.

‘Ừ thì…’

Bản năng của con người là tìm kiếm của cải vật chất. Ông không chỉ trích thực tế đó. Chỉ tức giận vì họ không trung thực.

“Thế thì, tại sao cậu lại từ chối?”

Ông cho rằng mình đã biết câu trả lời. Tuy nhiên, Go Gunhee vẫn muốn thăm dò phản ứng của Jinwoo.

Tuy nhiên, câu trả lời của cậu nằm ngoài dự đoán.

“Vì tôi muốn chiến đấu”.

Jinwoo trả lời ngay lập tức. Câu trả lời nói không chút do dự giống như cái tát vào mặt Go Gunhee.

‘Cái Gì?‘

Không, còn hơn một cái tát. Nó khiến ông choáng váng như bị một cú đấm vào bụng.

“Ý cậu, cậu muốn chiến đấu với những con ma thú?”

“Vâng.”

Jinwoo quyết định nói rõ ràng, rành mạch những suy nghĩ của mình.

“Tôi muốn vào trong Cổng và tiêu diệt ma thú. Nơi yêu thích của tôi là Hầm ngục”.

‘Lạy Chúa tôi.’

Đi Gunhee trợn mắt. Với sức mạnh và tuổi đời của mình, ông chỉ cần nhìn qua là biết ai đó có nói đối hay không. Ừ thì, cái nhìn sắc bén đó là điều cần thiết để đạt đến đỉnh cao.

Và nhìn vào đôi mắt của Jinwoo, Go Gunhee đã hiểu,

‘Cậu ta nói thật.’

Suy nghĩ của ông về Jinwoo đã quay ngoắt 180 độ.

‘Đã bao lâu rồi mình mới có cảm giác này?’

Khi mới thức tỉnh, dù rất mạnh nhưng Go Gunhee đã quá già để tận dụng hết sức mạnh của mình. Và vì vậy, thay vì chiến đấu với những con ma thú, ông tìm kiếm một cách khác để cứu thế giới.

Ông đã bán công ty tư nhân của mình để lấy tiền thành lập Hiệp hội, tuyển dụng Thợ săn và sử dụng ảnh hưởng của mình để vào Quốc hội, qua đó tạo ra luật cho Thợ săn.

Tuy nhiên, cho dù làm việc chăm chỉ đến thế nào, trong lòng ông vẫn canh cánh một nỗi thất vọng

‘Nếu mình trẻ lại hai mươi, không, chỉ cần mười tuổi thôi, mình sẽ sát cánh chiến đấu cùng lũ trẻ…’

THỊCH THỊCH THỊCH

Go Gunhee đặt một tay lên ngực. Trái tim già nua của ông, tưởng chừng có thể dừng lại bất cứ lúc nào, giờ đang đập dữ dội.

“Không ngời trái tim mình còn có thể phát ra âm thanh như thế này”.

Trong khi đó, Jinwoo bối rối,

‘Kỳ vậy?…’

Cậu đã từ chối lời đề nghị, và đoán rằng sẽ bị Hiệp hội xa lánh. Thế nhưng, vị Chủ tịch lại tỏ ra hạnh phúc. Thật khó hiểu.

‘Chà, không quan trọng lắm…‘

Jinwoo đã nói tất cả những gì cần thiết. Cậu đứng dậy khỏi chỗ ngồi,

‘Em gái nhỏ của tôi đang ở nhà một mình, vì vậy tôi xin phép đi bây giờ”.

“Cảm ơn cậu đã dành thời gian.”

Go Gunhee đứng dậy và đưa ra một cái gì đó cho chàng trai trẻ,

“Đây.”

Đó là một tấm danh thiếp.

‘…?

“Bất cứ lúc nào, nếu cậu cần sự giúp đỡ của tôi, cứ việc gọi điện!”

Gunhee cười rạng rỡ. Jinwoo nói đúng. Một Thợ săn mạnh mẽ phải thuộc về Hầm ngục.

Dù không tuyển được Sung Jinwoo, nhưng với tư cách là Chủ tịch Hiệp hội Thợ săn và cũng là một tiền bối, Go Gunhee muốn giúp đỡ chàng trai trẻ hết mình.

Thành thật hơn một chút thì…

‘Mình thích tinh thần trẻ trung này’.

Tuy nhiên, ông vẫn cần đưa ra một lời khuyên. Dù quan tâm quá sẽ khiến người khác khó chịu.

“Một thợ săn đơn lẻ không thể tự mình bước vào những Dungeon cấp cao. Hãy chọn lấy một bang Hội xứng đáng”.

Dù sao thì, quyết định của Jinwoo có thể tạo ra một chấn động lớn.

Nghe lời khuyên chân thành của bậc tiền bối, Jinwoo thoáng nở một nụ cười.

“Cảm ơn ngài.”

Đặt danh thiếp vào ví, Jinwoo nhẹ nhàng chia tay Go Gunhee và Woo Jincheol, sau đó rời khỏi tòa nhà.

Whew-

Với một tiếng thở dài, Go Gunhee gục xuống ghế.

“Chủ tịch, ngài có ổn không”

Lo sợ Chủ tịch bị sốc, Woo Jincheol nhanh chóng chạy đến bên ông. Tuy nhiên, Go Gunhee giơ tay và mỉm cười,

“Không sao. Tôi ổn.”

Đó là sự thật. Ông vẫn ổn. Đã lâu lắm rồi ông mới cảm nhận được niềm vui này. Sau khi tận hưởng cảm giác một lúc, Go Gunhee quay sang thư ký của mình và ra lệnh,

“Hủy bỏ tất cả các cuộc hẹn của tôi ngày hôm nay’.

“Huh? Thưa ngài, còn cuộc họp với các thành viên Quốc hội…”

“Kể cả họ.”

Và anh mỉm cười rộng rãi,

“Tôi không muốn lãng phí cảm giác này vào những buổi họp”.

Go Gunhee muốn thưởng thức niềm hạnh phúc này, ít nhất là đến hết ngày. Đột nhiên, ông nhìn sang Woo Jincheol.

Vì nhìn thấy nụ cười hiếm hoi của chủ tịch hiệp hội, Woo Jincheol cũng phấn khởi,

“Ngài có cần gì không?”

“Không có gì, nhưng…”

Dừng lại một lúc, Go Gunhee đặt tay lên cằm,

“Sao lại không nhỉ? Chúng ta đi uống với nhau một bữa nhé”

Trước yêu cầu bất ngờ, Woo Jincheol cười ngượng nghịu,

“Tửu lượng của tôi không tốt lắm. Mà, như thế có ảnh hưởng tới sức khỏe của ngài không?”

“Huh, bất ngờ đó. Không ngờ cậu lại…”

Go Gunhee đùa

“Có một câu như thế này. Tửu lượng càng cao, tầm nhìn càng rộng”.

“Tôi xin lỗi, thưa Chủ tịch…” – Woo Jincheol xấu hổ gãi đầu.

“Tôi nói đùa thôi. Chà, tâm trạng tôi tốt đến mức có thể nói đùa cơ đấy!”

Thực ra, người ông muốn đối ẩm, chính là Jinwoo. Nhưng cậu đã đi rồi.

Thợ săn Sung Jinwoo

Cậu ta uống được bao nhiêu rượu nhỉ? Go Gunhee mỉm cười, hy vọng một ngày nào đó có thể uống với cậu một ly.