-Sao rồi,nghe nói nhà hàng có chuyện hả?Thủy vừa mặc quần áo vào vừa hỏi chuyện,nét mặt nàng phơi phới thỏa mãn...còn không hài lòng sao được..hết bú tới liếm,bú liếm đã rồi thằng Đức đút vô dập tơi bời,đủ trò lắm kiểu.Sức người không phải sức trâu bò,Đức có thể là trâu bò nhưng Thủy thì không phải...sau cùng là giơ tay xin hàng...Đức cười dâm nói...đầu hàng cũng được nhưng phải có điều kiện a...thế là Thủy phải mở miệng ra...đến lúc quai hàm mỏi ê ẫm thằng Đức vẩn trơ trơ khiến Thủy sợ hãi năn nỉ nó mới tha cho... Thật ra thằng Đức nào có ba đầu sáu tay chứ...chỉ là mổi ngày đều đụ..đụ nhiều,tinh khí hao tổn cần thời gian bổ sung nên khó bắn, vã lại không phải người mới nên “kiểm soát” được khi nào nên bắn khi nào không nên bắn,vì vậy nó đụ rất dai.Kết quả là không riêng gì Thủy,Nhàn,Thu,Hà,Lan mà gần đây ngay cã Diễm đều mê mệt nó.Đức thông minh nên “sắp xếp” thời gian hợp lý đụ xoay vòng...cho tới bây giờ ai cũng không thấy thiếu thốn mà phàn nàn bị bỏ bê...
-Không có gì đặc biệt...có thằng CA muốn kiếm chút cháo thôi...giãi quyết xong rồi...thằng Đức nằm trên giường,trần truồng như nhọng.Đã quen rồi,khi chú không có nhà thì nó là chồng của thím,ngay trên giường ngủ của vợ chồng chú thím mà đụ thím lia chia...
-Giỏi vậy sao...nói chút nghe coi...nhờ cậy ai vậy?
-Thì nói má điện thoại qua dì hai..dì hai có bạn bên nầy..thế là tên kia sợ xanh mặt...năn nỉ khóc lóc như là chết cha chết mẹ vậy...Thằng Đức ba hoa con chích chòe...nó biết Thủy khôn ngoan lanh lợi lại đa nghi nên lôi Nhàn ra làm lá chắn...quả nhiên Thủy không nghi ngờ gì hết,ngồi chãi tóc trước bàn trang điểm.