-“Hê…Chị Gia Kỳ …tới rồi kia…” Nhả Phương đang trò chuyện như bắp rang bổng hô to lên…Mọi ánh mắt không hẹn đồng loạt hướng ra cổng biệt thự…Gia Kỳ và một anh chàng đẹp trai đang đi vào…
Đức muốn nắm tay nhưng Gia Kỳ còn ngượng ngùng nên mạnh ai nấy đi…không giống là đang cặp bồ chút nào…Đây là điều mọi người nhận thức đầu tiên…Nếu đã cặp bồ..lúc nào cũng tay trong tay mà…Cũng như bây giờ có nhiều cặp đến dự tiệc …Lúc nào cũng tay trong tay, khít rịt,dính nhau như keo…Thế mới là cặp bồ…Nhả Phương ‘bà tám’ cãm thấy mất uy tín vì đã rao tin vịt…
-“Hello ..mọi người..đã lâu không gặp…hi hi…Khỏe không?” Gia Kỳ mừng rở khi gặp lại bạn… bước vội tới tay bắt mặt mừng…’quên mất bạn trai…’ hình như cố ý coi hắn như ‘người lạ’…Đức chỉ còn biết đưa tay vẩy chào..miệng mĩm cười ..chờ Gia Kỳ giới thiệu..
-“Chị Gia Kỳ..anh đẹp trai nầy là ai…”Nhả Phương nhìn Đức mĩm cười ..ánh mắt đầy ‘soi mói’…
-“Ha ha..Xin chào mọi người..tôi tên Đức..họ Trần…đẹp trai thì không dám…” Không chờ Gia Kỳ …Đức tự giới thiệu mình…
-“Ha Ha.Sorry…để mình giới thiệu với mọi người…đây là Trần Đức… còn đây là…Nhả Thi..Nhả Phương..Thúy Hằng..Thanh Thảo.. Tuấn Hưng…Minh Triết..Văn Bình….Ây da…nhiều quá..thôi ..mọi người tự làm quen với nhau đi ha…” Thấy mấy chục người mà giới thiệu từng người một…hắn cũng không nhớ hết…thôi thì để họ tự làm quen nhau…Mọi người cười ồ lên…
-Hello..Anh Nam kỳ đẹp trai..Tôi là Nhả Phương…hân hạnh quen biết anh…
-Hello ..Cô Trung kỳ nho nhỏ..hân hạnh quen biết em…
-Ha ha..hi hi…Cả đám người phá lên cười khi nhận thấy ‘anh đẹp trai’ lấy tựa bài hát ‘Cô Bắc kỳ nho nhỏ’ biến thành ‘Cô Trung kỳ nho nhỏ’ chào hỏi với cô nàng tinh nghịch Nhả Phương…khiến cô nàng mặt đỏ bừng…Đám con gái đều e lệ gật đầu mĩm cười chào…Đức cãm thấy có địch ý từ đám thanh niên …nhưng không để tâm…chỉ đến đây một sớm một chiều..Thích thì xã giao vài câu..không thuận mắt cũng không vấn đề gì…Hơn nửa bản tính thích gần phụ nử hơn đám đàn ông đực rựa…
-“Nè…Cái nầy cho anh…” Gia Kỳ trở lại…trên tay cầm ly sâm banh đưa …
-“Để anh được rồi..em cứ tự nhiên với đám bạn bè đi…” Đức tiếp ly rượu mĩm cười nói…
-Anh cũng là bạn mà…
-“Bạn?Bạn thôi sao..Anh tưởng…”…’ngậm cặc tui..cho bắn vào miệng…coi tui là bạn..không chứ hả? ‘Đức nghỉ bụng…
-“Anh biết em không phải ý đó mà…” Gia Kỳ hung hăng trừng mắt…biết hắn nghỉ gì…nhưng nàng còn hơi e thẹn đó mà…Chỉ cần nàng biết hắn là bạn trai nàng là được… người khác không quan trọng…
Cả hai còn đang mắt liếc mài đưa thì bổng có giọng nói vang lên..
-Gia Kỳ…Chào em…em vẩn khỏe ...Chào anh…Tôi là Tuấn Hưng..bạn tôi Văn Bình…
- “Trần Đức…hân hạnh…Anh Hưng..Anh Bình…” Đức ca lịch sự lể phép mĩm cười chào đáp lể nhưng rất cảnh giác…Từ lúc đến đây..hắn cãm giác được địch ý từ ánh mắt của hai người nầy…Kinh nghiệm bản thân ‘Đức biết là ‘Hồng nhan họa thủy’…Hai tên nầy rỏ ràng có ý với Gia Kỳ…Nhưng mà hai đứa bây..hắc hắc…lở chuyến đò rồi..Gia Kỳ đã ngậm cặc bố mầy…chịu cho bố mầy nắc ..bắn vô miệng nàng…Hai đứa bây …Chờ kiếp sau đi…nàng đã là đàn bà của bố rồi…
Tuấn Hưng và Văn Bình đều ái mộ Gia Kỳ…Tài ..Sắc và gia thế của nàng đều có sức hấp dẩn …Cả hai đã từng là tình địch..đối đầu nhau…Bình lép vế hơn nên rút lui..Tuy vậy Hưng cũng chẵng ẩm được người đẹp về Dinh…Gia Kỳ đi Cần Thơ nhậm chức…hắn chuyển mục tiêu về Ngọc Lan…cho tới bây giờ cũng chưa khả quan lắm…Cô nàng Bác sỉ cứ ởm ờ..lững lơ con nòng nọc…
Hôm qua có tin Gia Kỳ cùng bạn trai về…Cả hai một bụng uất nghẹn…nhất là Tuấn Hưng…Mấy năm qua theo đuổi chẵng được gì..nàng đi không lâu mang bạn trai về…Hận nầy biết thuở nào nguôi…Bên cạnh Văn Bình thêm chút dầu vào…Có câu kẻ địch của ta là bạn ta…Hai tình địch lúc trước nay trở thành đồng minh…Cả hai âm mưu hôm nay sẻ làm mất mặt ‘thằng cặc’kia…
-Hi hi…Em vẩn OK…Chúc mừng anh..Tuấn Hưng…bây giờ đã là Phó Chủ tịch của Thành phố Hà Tỉnh rồi..Còn anh..Văn Bình..nghe nói anh cũng sắp lên chức nửa rồi…
-“Em ở Cần Thơ mà cũng để ý ở Hà Tỉnh ha…” Tuấn Hưng đắc ý…Năm nay hắn 31…là Phó Chủ tịch của Thành phố Hà Tỉnh…có thể nói là ‘nhân trung chi long’ rồi…
-“Hi hi…Gia Kỳ…Đừng cười mà…so với em..tụi anh còn kém xa…” Văn Bình cười liếc mắt nhìn Đức…ánh mắt liếc qua đồng bọn…
-“Anh Đức chắc cũng làm việc trong thể chế?”…Nhận được ‘tín hiệu’…Tuấn Hưng ‘thân thiết’ hỏi…
-“Ha ha..Đúng vậy..nhưng so với anh Hưng và anh Bình..cho dù có ngồi hỏa tiển cũng đuổi không kịp…Tôi làm Chủ tịch xả mới được hai tháng thôi…”Đức thừa biết hai tên nầy muốn khoe khoang đây mà..tỉnh bơ hi hi ha ha khai báo chức vụ…Sớm hay muộn hai thằng nầy cũng hỏi tới mà…mẹ nó..ta khinh…Phó Chủ tịch Thành phố lớn lắm sao..Bố mày năm nay chưa tới 20 đã là Chủ tịch xã…Chỉ vài năm nửa sẻ làm Bí thư Thành phố…
-“Kìa..Sao lại nói vậy…anh Đức quá khiêm nhường rồi..” Hưng ,Bình..một thoáng ánh mắt giao nhau…thầm khinh thị…nhưng bụng mừng thầm…nhất là Văn Bình…Hiện nay Hưng đang theo Ngọc Lan…như vậy con đường theo đuổi Gia Kỳ sẻ một mình thênh thang cất bước…Hắn không tin Gia Kỳ xem trọng một Chủ tịch xả nho nhỏ…tên nầy không xứng với nàng….Nàng mang hắn về đây là có lý do nào đó…Chắc chắn là như vậy…
-“Em về thăm ông nội à…?” Văn Bình thăm dò…Nếu nàng về thăm ông nàng mà dẩn tên nầy theo thì hắn là bạn trai của nàng…
-“Không phải…bạn em muốn gặp ông nội có việc nên em sẳn dịp về…” Gia Kỳ ngây thơ thành thật đáp..nàng không nhìn ra ý định của Văn Bình…Hắn nghe nàng nói..thấy mình đoán đúng nên càng mừng rở…
Ngay lúc nầy tiếng nhạc im bặt…Mọi người đồng loạt hướng ánh mắt về thang lầu..Một mỷ nử thiên kiều bá mỵ trong chiếc áo dạ hội màu trắng từ từ bước xuống…Bước đi uyển chuyển…mái tóc dài đen nhánh phủ một bên vai…Vai chánh của ngày hôm nay…Bác Sỉ Trương Ngọc Lan….Một trong mười mỷ nử của Sông La núi Hồng.
Ban nhạc chơi bài ‘Happy Birthday’…Không biết ai khỡi xướng…mọi người đồng thanh hát…
Happy Birthday to YouHappy Birthday to YouHappy Birthday Dear Ngọc Lan….Happy Birthday to You
Đèn trong nhà đột nhiên tắt ngúm…một chiếc bánh sinh nhật với hơn 20 cây đèn cầy được thắp sáng ..được để trên một chiếc xe đẩy ra…
Nhạc vừa dứt..Ngọc Lan đứng trước bánh sinh nhật…cầu nguyện…Thổi đèn …Đèn tắt…..mọi người ra sức vổ tay…Đèn trong nhà sáng trở lại…
Nói tóm lại là một sinh nhật hoành tráng…
-“Ngọc Lan..Happy Birthday,,,,Chúc em sinh nhật vui vẻ..” Mọi người vây quanh vai chánh,chúc tụng…Khởi đầu là Tuấn Hưng…hình như muốn chứng tỏ ta đây chủ quyền…nhưng Đức thấy hình như tên Hưng nầy không giống chút nào là bạn trai của Ngọc Lan…Đức đưa tay sờ hộp quà trong túi.. hắn mua chai nước hoa …chọn mùi vị mà Nancy và Tú Nhi thích.. Chờ dịp chào chủ nhân một tiếng và tặng quà..nàng ta có thích hay không..không quan trọng..Hắn chỉ theo lể tiết…
-Nhàm chán à? Gia Kỳ hỏi…bổng nhiên nàng có cãm giác hắn có vẻ xa vắng…
-Không có gì…chờ bớt người…bước tới tặng quà cho bạn cô..cám ơn một tiếng đã mời tới dự…hi hi…
Gia Kỳ sửng sốt khi nghe hắn gọi nàng là ‘cô’…biết hắn giận vì nàng nhút nhát không dám thân mật với hắn…Định lên tiếng giải thích…
-“Gia Kỳ…” NGọc Lan tươi cười tiến gần…theo sau là Văn Bình và Tuấn Hưng…
-Hi hi..Ngọc Lan..sinh nhật vui vẻ…quà của mi nè…
-“Cám ơn..hi hi..Gặp mi trong ngày sinh nhật của minh là quà quí nhất rồi..Bạn trai của mi đây hả…hello anh…” Ngọc Lan hóm hỉnh nhìn Gia Kỳ..rồi đưa tay ra...
-“Cô Ngọc Lan…sinh nhật vui vẻ…Chúc cô năm nào cũng như năm nay…vui vẻ yêu đời..ít nhất 80 năm nửa…hi hi..Có chút quà mọn..Hy vọng cô thích..Nếu không thích thì cứ quăng vào thùng rác là được…hi hi…: Đức bắt tay người đẹp…bàn tay mềm mại..
-“Hi hi..Gia kỳ..bạn trai chị thật là tiếu lâm…” Ngọc Lan nghe hắn chúc sinh nhật nghe tếu tếu…vô cùng thú vị…Kế đó nghe hắn nói nếu không thích quà thì quăng vô thùng rác khiến nàng sửng sốt…đưa mắt nhìn Gia Kỳ…
-Chúng tôi chỉ là bạn thường,..Tôi có chuyện nhờ ông cô Gia Kỳ giúp đở nên nhờ cô Gia Kỳ tiến dẩn…Chuyện là như vậy…
-“Anh lại đùa nửa rồi…Ngọc Lan..mi đừng tin ..anh ấy hay thích đùa…” Gia Kỳ hoãng hốt…cãm giác Đức giận..nàng quàng tay hắn….lườm…ý nói..như vậy ..được chưa..hài lòng chưa…
-“Ha ha..Đúng…đúng…chỉ là đùa thôi..” Đức vổ vổ mu bàn tay nàng…mắt liếc nhìn …Văn Bình nét mặt đại biến…như vậy đã quá rỏ ràng rồi…Gia Kỳ công khai công nhận thằng cặc nầy là bạn trai của nàng…Tuấn Hưng mặt cũng sa sầm….
Ngọc Lan mĩm cười…nói vài câu rồi bước đi…Hưng,Bình bám theo như hình với bóng…
-“Nhỏ mọn”..Gia Kỳ lườm mắng…
-Gia Kỳ…Anh chỉ muốn chúng ta thành thật với nhau…Nếu em thấy ngại khi mọi người biết anh là bạn trai..vậy thì chúng ta dừng ở đây..vậy thôi…Anh nhìn ra hai người kia có ý với em mà…anh không muốn bạn gái minh ởm ờ với người khác..Đây là nguyên tắc chớ không phải nhỏ mọn…Em suy nghỉ kỷ đi…Anh đi toilet…
Đức nói xong…bước ra ngoài…Gia Kỳ ủy khuất..hắn nghi oan cho nàng…nếu nàng không thích hắn mà thích người khác…Trưa nầy sao lại cùng hắn…Ngu như heo…
Tiếng ban nhạc bắt đầu trổi lên…nhiều cặp bắt đầu ra sàn nhãy với điệu Rumba trử tinh….Văn Bình chỉ chờ có thế….nhanh chóng bước tới lịch sự như Tây… mời nàng…
-Gia Kỳ..mời em….
-“Sorry…Bạn trai em đang chờ….”Gia Kỳ đứng lên không phải đáp ứng nhãy một bản với Văn Bình mà đi về hướng Đức đang đi trở vào..Chận ngang ..tay kéo hắn ra giửa sàn nhảy…hai tay đáp lên vai …
-“Anh không biết nhãy…” Đức ca màu mè…Lúc còn ở trường…học môn gì cũng không giỏi vì không thích…Nhưng đàn địch..nhãy nhót …Hầu như tất cả các món ăn chơi dùng để dụ gái là nghề của chàng…món ăn chơi nào cũng xuất sắc…
-“Hi hi..Em cũng đâu biết..nhưng cứ ôm nhau nhúc nhích là được rồi…” Gia Kỳ ngây thơ cười đáp…Nhãy hay hay dở không quan trọng..quan trọng là cùng hắn du dương theo tiêng nhạc..coi như chánh thức trình làng với mọi người…
-“Tầm bậy…Thể điệu Tango đó..Cái gì nhúc nhích…” Trong vòng tay rắn chắn của mình..Đức dìu nàng nhãy Tango…Gia Kỳ dỉ nhiên là biết cơ bản rồi…Cả hai hào hứng bước theo nhịp điệu …
Văn Bình mặt đen như đít nồi…Người trong mộng không đếm xỉa …ai cũng nhìn thấy…hắn hận không có cái lổ nào chui vào cho đở mất mặt…
-“Gia Kỳ hình như không thích Văn Bình …nên không muốn nhãy với hắn..” Hưng nói khẻ với Ngọc Lan …Hai người đang khiêu vủ…
-“Khiêu vủ với nhau cũng chưa chắc là thích nhau..Tuấn Hưng,,anh không nghỉ là tôi thích anh đó chứ?” Ngọc Lan sẳn giọng…
-”Sorry…anh không phải là ý nầy….”Thấy Lệ có vẻ không hài lòng..Hưng chột dạ…sợ mất lòng người đẹp…
-“Vậy thì tốt…Hưng à..Tôi biết anh là người tốt…ừm..không biết nói sao đây…Chúng ta chỉ là bạn..Anh hiểu ý tôi chứ?
-“Ngọc Lan..Anh thích em…anh sẻ tiếp tục theo đuổi em…một ngày nào đó em sẻ thấy anh thật lòng..” Hưng tỏ lòng son sắc…
-“Cái đó tùy anh”…Bản nhạc vừa dứt…Lệ rời đi ..ánh mắt lộ lên vẻ khinh thường…Hưng nhìn theo ánh mắt lóe lên oán độc rồi tắt thật nhanh…
…
-“Sao mình cứ nhớ là gặp anh chàng đẹp trai kia ở đâu rồi í..” Ở một góc phòng..một đám con gái trò chuyện rôm rả…Nhả Phương mặt xa vắng nói bâng quơ …
-“Wow…Nhả Phương..’Coup de foudre’ rồi sao? Chết mầy rồi…Chi Gia Kỳ không tha cho mầy đâu…” Thu Hằng cười hi hi trêu…
-“Con quỷ nầy..Mi suy bụng ta ra bụng người…” Nhả Phương quắc mắt…
-“Hai đứa đừng thấy trai đẹp là mắt sáng rở có được không?” Nhả Thy ‘quát’…
-“Hi hi.. nhìn thấy cái tướng tiu nghỉu của Văn Bình...Aiz…Thiệt tội nghiệp a..” Thanh Thảo tỏ ra thương hại…
-Vậy sao?chà..sao để ý hắn dử vậy?có phải có ý với hắn không?Nhào lên đi…không ai giành đâu..hàng ế..đang khuyến mãi đó…biêt đâu mua một tặng một…
-“Ha ha hi hi”..cả một đám con gái cười rú lên…Lấy sự đau khổ của người khác làm chuyện cười…Không có chút hình tượng của thục nử…
…
-“Ô hay…Tuấn Hưng làm gì thể nhỉ? Nhả Thy chợt nhìn về phía ban nhạc …Mọi người nhìn theo…Hưng đang cầm micro…Hắn hôm nay hắn quyết định chơi lớn…Số là biết hôm nay Ngọc Lan tổ chức tiệc sinh nhật có nhạc sống….Hưng liền quyết định xuất chiêu độc để lấy lòng người trong ý..,Nửa tháng nay hắn ngày nào cũng tập ca hát…Hắn chọn hai bài…hôm nay quyết định ra quân…chinh phục nàng..Còn gì lãng mạn hơn..trong ngày sinh nhật nàng ..hát tặng nàng để tỏ lòng ái mộ? Lãng mạng và thành ý như vậy…Hưng không tin là Ngọc Lan sẻ có trái tim sắt đá…Hắn tin nàng nói vậy mà không nghỉ vậy..Chỉ cần hắn biểu hiện…Con gái mà…thường nói một đàng nghỉ một nẻo.
-“Ha ha…Các vị..hôm nay thật là một ngày đặc biệt…ừm…cho nên tôi mạn phép làm một chuyện đặc biệt…đó là xin hát một bản để tặng Ngọc Lan…” Hắn ngừng một chút …hướng ánh mắt nhìn nàng …
…”Ngọc Lan..Bài hát nầy anh đặc biệt tặng cho em..Chúc em sinh nhật vui vẻ…” Hưng nhìn Ngọc Lan đang ở phía xa với ánh mắt nồng cháy…không hề nhận thấy ánh mắt giai nhân đang giận dử…pha lẩn hổ thẹn…
-WoW!!!! ‘bốp…bốp…bốp..’Nhả Phương sợ chưa đủ ‘kịch tính’…la ‘Wow’ một tiếng…rồi ra sức vổ tay liên tục…Một người vổ tay kéo mọi người ra sức vổ tay …
Nhạc trổi lên…Hưng làm dáng như ca sỷ chuyên nghiệp rồi cất tiếng hát…
‘Vừa ngày nào ánh mắt ta trao nhau lần đầuNụ cười em đã khắc sâu trái tim của anh ‘(LỜi bài hát ‘Chỉ yêu minh em’)
…
-“ Ngọc Lan…Chúc mừng cô…Đức nào biết gì…tưỡng đây là đôi tình nhân ‘dàn cảnh’ chơi nổi lấy tiếng trước đám bạn bè…chuyện nầy rất thường thấy..cho nên lịch sự khen dồi..lại còn đưa hai ngón tay cái lên..Ngụ ý ngưởng mộ…Ai dè…
-“Anh không mở miệng..không ai nói anh câm đâu…” Ngọc Lan trừng mắt…
-“Hi hi..Ngọc Lan không thích hắn đâu…Anh đừng tài lanh mà mang họa ‘sát thân’…
-Hả..Sao em biết…
-“Cứ nghe em nói đi mà..hỏi chi nhiều vậy?” Gia Kỳ gạt phăng…Sao nàng lại không biết chứ…Ngọc Lan và nàng từ nhỏ đến lớn luôn có cùng một sở thích…nàng chắc chắn Tuấn Hưng không bao giờ lọt vào mắt của Ngọc Lan…Không phải vì vậy mà hơn 4 năm qua..Mặc dù hắn theo đuổi nhưng chính nàng cũng không cãm giác chút nào hay sao?Nghỉ tới đó…Gia Kỳ chợt liếc nhìn Đức…nghỉ thầm ’hy vọng lần nầy sẻ khác…”…
-“Gia Kỳ..mi phải giúp tao mới được..làm cho hắn chết lòng đi…”Ngọc Lan lắc tay Gia Kỳ…rồi kề miệng sát tai Gia Kỳ ‘rù rì’.vì .không muốn cho Đức nghe…”’mi nha..để lại cái nợ cho tao..mi không giải quyết cho tao vậy thì ai đây? Hi hi…”
-Nếu không thích …Sao mi không nói thẳng với hắn?
-“Vô ích…như đàn gãi tai trâu í..Mới vừa rồi thôi…hắn có hiểu đâu…”Ngọc Lan oán giận…
Gia Kỳ cười khổ…làm sao giải quyết đây?Chẳng lẻ nàng đi nói thẳng mặt với Tuấn Hưng là Ngọc Lan không thích hắn?làm vậy không chừng hắn quay ngược lại tấn công mình thì thiệt là hỏng bét…
-“Chuyện gì vậy?” Thấy Ngọc Lan rù rì….Gia Kỳ mông lung suy nghỉ..Đức tò mò hỏi nhỏ…
Gia Kỳ sáng mắt lên…Có cách rồi…Một người hát tặng thì đặc biệt nhưng nếu bây giờ để Đức cũng hát tặng Ngọc Lan..vậy thì…chuyện tỏ tình của Tuấn Hưng sẻ bị giãm sốc…
-“Anh..anh lên hát vài bài…coi như đặc biệt tặng Ngọc Lan trong ngày đặc biệt…” Gia Kỳ hăm hở nói…
-“Hắn? “Ngọc Lan sửng sốt… nhìn Đức…Liên quan gì tới tên nầy chứ?...”
-“Anh? No Way…Liên quan gì tới anh chứ?” Đức ù ù cạc cạc…ý gì đây cô hai?
-“Anh không lên hát tặng Ngọc Lan vài bài…em không cho anh đụng tới em”….Gia Kỳ kể miệng sát tai Đức nói nhỏ…hai má nàng đỏ lên…
-“Nà..hi hi…nói phải giử lời đó nha…”Trưa mai là ngày về…Đức đang tìm cách tối nay ‘bẻ khóa động đào’…Nghe nàng nói vậy hai mắt sáng rở lên..cặc trong quần bắt đầu rục rịch…Hát mấy bài cũng được mà…Nhưng không hát thì thôi...một khi đã hát thì phải hoành tráng một chút…
-“Hi hi..Hay lắm...” Ngọc Lan rúc cục hiểu a thâm ý của Gia Kỳ…đưa ngón tay cái lên…Chợt nghỉ đến điều gì đó…đi về hướng Nhả Phương kề tai nàng nói nhỏ…Không biết nàng nói gì..cô nàng nầy nhìn Đức hai mắt trợn tròn xoe..có vẻ thích thú lắm…
-“Cây đàn Piano kia…tôi có thể đàn được không? Ngọc Lan vừa trở lại..Đức hỏi…
-“Anh..anh biết đàn Piano?” Ngọc Lan kinh ngạc…Gia Kỳ cũng sửng sốt..nàng biết hắn chơi đàn và hát rất hay..nhưng hắn biết đánh Piano..nàng hoàn toàn không biết…Tên nầy không biết còn bao nhiêu bí mật nửa đây?
Gia Kỳ nào biết …Ngoài hai vợ chồng Hương,Triều coi như là bạn ‘nối khố’… nàng là người đàn bà đầu tiên biết hắn đàn Piano… Lúc nhỏ..đam mê âm nhạc…gì cũng học …nhưng giỏi nhất là Guitar và Dương cầm…Là năng khiếu thiên bẩm của hắn…Khi nãy…Lúc vào nhà..nhìn thấy cây Piano là ngứa tay…
-“Ừm…được…hihi..anh cứ tự nhiên…” Ngọc Lan mĩm cười thích thú …mong đợi…xen lẩn xúc động…Từ lúc ba nàng qua đời..Hôm nay …Cây đàn Piano nầy lần đầu tiên có người sử dụng…
Tuấn Hưng vừa ca vừa để ý …Thấy đám người nghe hắn thì ít..mà xù xì cười nói thì nhiều….Nhất là ‘người trong ý’…Hắn không thoải mái…giọng rời rạc…
-‘Bốp…bốp..bốp…’ Bài hát vừa dứt…tiếng vổ tay vang dội..nhưng Hưng biết ..đó là lịch sự cho có lệ…Hắn cũng cóc cần… cái mà hắn bực minh nhất là cả hai người phụ nử hắn đã và đang mê mệt cứ cười cười nói nói với thằng cặc kia…Đụ má…Hưng chửi thầm trong bụng…bước về hướng Văn Bình…
-“Hi hi..quí vị…vừa rồi là anh Tuấn Hưng đã đặc biệt hát tặng chị Ngọc Lan…hi hi..Tiếp theo đây là một bạn mới của chị Ngọc Lan..anh Trần Đức…cũng sẻ góp vui…Một tràng pháo tay cho anh Đức..Please…
-‘Bốp…bốp..bốp…’ Mọi người lại một phen vổ tay…chẵng cần hay dở..vui là được rồi…ai cũng ‘biết’ tên nầy là bạn trai của Gia Kỳ nha…có người liếc Văn Bình….chuyện vui tới rồi…
Đức mĩm cười….cầm micro …đi về phía ban nhạc nói nhỏ…Không biết hắn nói gì chỉ thấy họ gật đầu cười vui vẻ…Sau đó hắn đem micro để lên chân đế …Sau cùng để lên Piano…và ngồi xuống…dạo một vài nốt nhạc…
Mọi người thích thú…đám mỷ nử háo hức..hoành tráng nha…ánh mắt ngưởng mộ..không biết tài nghệ thế nào nhưng chắc là không tệ mới dám biểu diển…Văn Bình và Tuấn Hưng cười gượng gạo…
-“Ha ha..Đã lâu rồi không đụng đến Piano…Nay thấy có cây đàn Piano tốt như vậy nên ngứa tay..ha ha…Ừm…hôm nay là ngày đặc biệt của Ngọc Lan…tôi cũng xin hát tặng Ngọc Lan một bản nhạc…Chúc Ngọc Lan ngày nào cũng đẹp như hôm nay trong suốt 80 năm tới..ha ha…
-“ha ha…”mọi người bật cười vui vẻ..nhất là các mỷ nử…thêm 80 năm nửa..lúc đó hơn trăm tuổi…nếu còn sống..đẹp như hôm nay sao? Tên nầy ba hoa nhưng dể thương…
-“Ba hoa”…Gia Kỳ thầm ‘mắng’…
-“Tôi xin hát bài..ừm….’Nổi đau muộn màng…’ nếu hát hay thì ..ha ha..vổ tay cho nhiều nha..còn hát dở..làm ơn …ném đá ít một chút…” Đức pha trò…
-“Hi hi…ha ha..”mọi người cười vui vẻ..
…
Đức bắt đầu dạo nhạc..tay hắn ‘chạy’ trên phim đàn một cách điêu luyện….Ban nhạc hòa theo…
Toàn trường im lặng…chỉ nghe tiếng dạo nhạc…rồi hắn cất tiếng hát….
‘Mưa rơi là nước mắt tình đã phai rồiMây trôi là nỗi nhớ tiếc thương mà thôiHạnh Phúc sao mắt môi em còn chơi vơi…’ (’Nổi đau muộn màng’ Tác Giả :Ngô Thụy Miên)
Mới cất tiếng một đoạn thôi…mọi người đã sửng sờ…không còn nghe tiếng nói chuyên rôm rả hoặc cười rúc rích..Rỏ ràng có sực chú tâm cao độ..
….
Cùng lúc….Trên lầu ba của căn biệt thự…Bí thư Ngọc Lệ đang nghiêm túc nói điện thoại…nét mặt rất cung kính..chứng tỏ người bên kia đường dây có thân phận vô cùng cao mới khiến một Bí Thư Tỉnh ủy cung kính như vậy…Ngồi trước mặt là một thiếu phụ mỷ lệ…tuổi cũng không còn trẻ… xấp xỉ 50…chăm chú nhìn và nghe cuộc điện đàm của Bí Thư Lệ…không biết bên kia nói gì nhưng nét mặt của Bí thư Lệ càng lúc càng phấn khích…
Nếu Đức nhìn thấy mỷ phụ nầy..chắc chắn sẻ kinh hỷ…nàng là người hắn đã đụ qua …Thường cùng với dì Hà…và hắn với những màn ‘Nhất long song Phụng’ đầu tiên trong đời :Chủ tịch Diểm.
-“Lảo..lảnh đạo…mọi việc cứ theo ý ông mà làm…” Bí Thư Lệ nghiêm túc nói… sau đó cúp máy…nhìn Chủ tịch Diểm..nét mặt vui vẻ…
-“Chủ tịch Diểm..lần nầy coi bộ phải nhờ chị rồi…phải nói chị là cát nhân thiên tướng của tôi đó..ha ha…” Bí Thư Lệ cười sung sướng…
-“Xin Bí Thư đừng có nói như vậy…Có chỉ thị gì cứ nói..Tôi sẻ làm hết sức minh…” Diểm nghiêm túc đáp..Tuy được Bí Thư thưởng thức nhưng không thể vì vậy mà kêu ngạo được…
-Ừm..là vầy…Lảo lảnh đạo vừa điện thọai..ông nói..hai tuần nửa chúng ta sẻ tiếp rước một phái đoàn cứu trợ từ Cần Thơ ra…Nhiệm vụ nầy chị là người thích hợp nhất…Chị đã từng ở Cần Thơ mà..có phải không?
-“Cứu trợ từ Cần Thơ?” Diểm Chủ tich ngạc nhiên…nhưng chợt hiểu..đây là phái đoàn tư nhân gom góp đây mà…Tốt…không biết có ai quen …
-“Chị biết chuyến cứu trợ nầy là bao nhiêu không? 100 ngàn thùng mì tôm..500 tấn gạo…và…
Chủ tịch Diểm chấn kinh…hiện nay mọi thứ điều thiếu thốn…Chờ đợi Trung ương tiếp tế thì quên đi…Họ chỉ có cái miệng hứa suông…Nếu bây giờ có 100 tấn gạo phân phát là tốt lắm rồi..Cái nầy 500 tấn gạo…100 ngàn thùng mì tôm…Cần Thơ sao hoành tráng vậy? nhưng hình như còn thêm cái gì nửa thì phải…Chủ tịch Diểm nhìn Bí thư Lệ…
-“10 Triệu tiền mặt…cho mổi hộ…Tổng cộng 2000 hộ…” Bí Thư Lệ nhè nhẹ gật đầu…vừa nói vừa xác nhận…là bà không nói lầm và Chủ tịch Diểm cũng không nghe lầm…
Chủ tịch Diểm hít một hơi khí vào buồng phổi…Nhìn trân trối vào Bí Thư Lệ để xác nhận là minh không nghe lầm…Tiền mặt cho 2000 hộ…là 20 tỷ đấy…Thêm vào 500 tấn gạo và 100 ngàn thùng mì tôm..Cần Thơ..sao..sao có thể chứ?…Bà ở Cần Thơ gần 10 năm…Thần thánh phương nào làm ra thành tích nầy?...
-“Bí..Bí Thư ..là thiệt? ah..xin lổi..tôi không phải có ý…” Chợt nghỉ lời nói mình quá thất thố rồi..lảo lảnh đạo của Bí Thư Lệ là người đức cao danh trọng..không thể đem chuyện nầy ra đùa được…
-Ậy..tôi hiểu mà…Lúc nghe lảo lảnh đạo nói…phản ứng tôi cũng như chị…ha ha…cũng nên đi gặp …
…Chưa kịp dứt lời…chợt có tiếng đàn dương cầm và tiếng hát vọng lên…Ngọc lệ sửng sốt…Đã hơn một năm rồi từ ngày chổng qua đời….Hôm nay bà mới nghe được tiếng dương cầm…lại có tiếng hát…trầm bổng du dương …Là một trong những bãn nhạc bà thích nhất…
…
Gia Kỳ ngây ngốc…Ngọc Lan bồi hồi hai mắt long lanh…Nhả Phương tim đập mạnh……Nhả Thy cắn môi…Nói tóm lại hầu như toàn bộ mỷ nử có mặt đều kích động…
Hắn hát quá hay…đàn quá xuất sắc…nhìn phong cách của hắn…không ít trái tim bắt đầu run động…Và dỉ nhiên cũng có hai gương mặt đang đầy vẻ căm ghét…trong bụng thậm chí nhen nhúm thù hận…
Đức hầu như quên mình đang ở đâu..Giờ đây chỉ có âm nhạc…tay hắn nhẹ nhàng bay lượn trên phím đàn…người ngả nghiêng theo tiếng hát…tiếng nhạc…cãm xúc vô vàn…
….
Bí thư Ngọc Lệ và Chủ tịch Diểm từ từ đi nhẹ nhàng xuống thang lầu…Diểm nhìn sau lưng của người đang đàn hát..thấy quen thuộc lắm…Ngọc Lệ Bí thư đang chìm đắm trong tiếng hát…cả một khung trời kỷ niệm như đang sống lại trong lòng bà…
Tất cả đang say sưa thưởng thức..không để ý đến sự hiện diện của hai người…
Tiếng hát dừng…một vài giây …im lặng….
-‘Bốp…bốp..bốp….’ sau đó là tiếng vổ tay vang dội…Nhả Phương,Nhả Thy,Thúy Hằng,Thanh Thảo …Bốn mỷ nử..hai mắt long lanh…mặt đỏ bừng…
Ngọc Lan nhìn Gia Kỳ…mĩm cười…
‘Bis…Bis….Bis…’ Đám mỷ nử hét lên…hăng máu nhất là Nhả Phương…Sắc mặt đỏ bừng như con gà chọi…nàng đang vô cùng phấn khích…rỏ ràng là người đang nặng nề ‘trúng chiêu’ của anh đẹp trai miền nam rồi…
-Cám ơn..cám ơn…ừm…
-“ Hat thật hay…hay lắm…biết bài ‘Tình đã vụt bay’ không?” Một giọng trong trẻo vang lên…Bí thư Ngọc Lệ mĩm cười bước tới…Chủ tịch Diểm xúc động bồi hồi…thì ra là hắn…
Mọi người chấn kinh…bây giờ mới thấy sự hiện diện của Bí Thư Lệ và Chủ tịch Diểm…Được Bí thư đích thân hỏi…danh dự nầy không nhỏ a…
-“Mẹ”…Ngọc Lan nhìn Ngọc Lệ gọi…Đây là bản nhạc yêu thích của mẹ…lúc còn sinh tiền…khi hai vợ chồng có nhả hứng…ba đàn..mẹ hát…
-“Chủ tịch Diểm…Sao bà lại ở đây?” Theo ánh mắt của Ngọc Lan..Đức quay người nhìn lại sau lưng….vô cùng ngạc nhiên khi thấy Chủ tịch Diểm…
-“Ha ha..Không ngờ là cậu…ừm..Đây là Bí thư Ngọc Lệ ..Bí thư của Hà Tỉnh…”
-“Ah..tôi biết rồi..Cậu từ Cần Thơ tới…” Bí Thư Ngọc Lệ mĩm cười…khi nãy lảo lảnh đạo có nói qua là người đến từ Cần Thơ hiện đang đến dự tiệc sinh nhật của Ngọc Lan…bà đang định cùng Chủ tịch Diểm xuống …nhưng bổng bị tiếng nhạc lôi cuốn …Thì ra là hắn là người mà lảo lảnh đạo nói tới…
-“Dạ phải Bí thư…Tôi từ Cần Thơ…” Đức đoán ra có lẻ ông nội của Gia Kỳ đã nói về mình với vị Bí thư nầy rồi…
Chủ tịch Diểm cũng kinh hỷ..thì ra hắn là người sẻ mang cứu trợ từ Cần Thơ tới…Quá tuyệt diệu..Bí thư giao nhiệm vụ nầy cho mình…Nếu không lập nên thành tích thi về quê chăn vịt đi thôi…
-“ha ha..việc công nói sau đi..hôm nay là sinh nhật của Ngọc Lan..không bàn chuyện công…” Bí Thư Ngọc lệ cười tươi..Vô cùng hiểu biết lý lẻ…
-“Anh hát thêm vài bài nửa đi…không thể cứ như vậy mà ngừng được..:”Ngọc Lan thấy mẹ biết lý lẻ….không trể một giây phút nào..chen vào…
--“…Đúng đó…đúng đó…anh đẹp trai..” Đám mỷ nử nhao nhao..nhất là Nhả Phương…anh đẹp trai mà không hát tiếp là không xong với nàng…
-“Bạn trai của cháu nổi danh ở Hồng Lỉnh rồi…” Ngọc Lệ nhìn Gia Kỳ mĩm cười…Diễm gật đầu chào Gia Kỳ…than thầm..tên nầy thật đúng là mả táng hàm rồng mà…Hết Nancy đến châu gái Nguyên Chủ tịch nước…
Gia Kỳ mĩm cười bẻn lẻn…Hai má hồng lên…
-_Bí Thư Lệ..Chủ tịch Diểm…xin chào..
Tuấn Hưng,Văn Bình không bỏ qua cơ hội tiếp cận Bí Thư Hà tỉnh...là người trong thể chế..Bí Thư là nhân vật số 1 của Tỉnh…Luận theo cấp bậc…tiếp cận báo cáo công tác với Bí Thư thì chưa tới phiên họ...Trừ khi được triệu kiến…hôm nay thấy Bí thư có vẻ vui vẻ nên cả hai tiếng đến chào hỏi…Nếu được hỏi han một hai câu cũng đủ rồi…mai nầy có thể khoe khoang trò chuyện với Bí thư…mặt mủi sẻ tăng lên nhiều…
Lệ Bí Thư và Chủ tịch Diểm nào để tâm chuyện khác…Một người đang sống lại kỷ niệm với chồng..một người đang hi ha hí hửng…suy nghỉ tối nay đến gặp hắn trước là bàn chuyện cứu trợ sau là…Nghỉ tới thôi người nóng lên…
Trước mặt Gia Kỳ.và Ngọc Lan… Bị coi như ‘trong suốt’..Hưng Bình ngượng nghịu nhưng chẳng dám phác tác… trong bụng lại đem tất cả đổ lên đầu thằng cặc kia…
Thiệt là nông mặt khi thấy thằng cặc kia đang là ngôi sao…được những được đám mỷ nử vây quanh..các anh em khác cũng tỏ ra thân thiết với hắn…
Văn Bình giận muốn hôn mê bất tỉnh…nhưng còn cách nào hơn…
-“Nghe nói sáng mai nó về rồi…” Hưng cãm thấy đở hơn nhiều…hắn không lo mất Ngọc Lan ..Chuyện của Văn Bình…là chuyện của hắn…
Lúc nầy chung quanh cái đàn dương cầm… là ‘one man’s show ‘…Chắng muốn nhãy nhót gì nửa…ai cũng tập trung quanh cái dương cầm nghe nhạc thính phòng…Điểm nổi bật nhất là Bí Thư Lệ nghe chăm chú đến nổi thất thần…
Anh đẹp trai miền Nam hôm nay rất cao hứng…đã khá lâu không đụng dương cầm…nay gặp dịp….vừa ca vừa đàn. Suốt gần chục bài….Tiếng vổ tay như sấm…
Ở một góc…Gia Ky và Ngọc Lan đứng cạnh nhau….
Gia Kỳ thất thần …lòng iêu dạt dào…kiêu hảnh…đó là bạn trai của nàng…Bên cạnh nàng..Ngọc lan cũng thất thần…tâm tư dao động không ít…
-Hi hi…Nhớ hôm qua mi nói hắn không phải là bạn trai của mi mà…
-Vậy sao?Tao có nói vậy à?Tao cũng không nhớ…nhưng hôm qua là hôm qua…hôm nay là hôm nay…hi hi…
-Cũng đúng…Tao cũng nghỉ vậy..hi hi…Lúc học Trung học..tao và mi sở thích giống nhau…Không ngờ bây giờ cũng vậy…
-Con nhỏ nầy…mầy muốn nói gì đây?
-Hi hi..Mi hiểu ý bổn cô nương mà…30 chưa phải là Tết…cạnh tranh công bằng …hi hi…
…”Được mà…” Gia Kỳ bỉu môi…nghỉ bụng….Mi ở Hà Tỉnh…hắn ở Cần Thơ…đường xa dịu vợi….Thách mi đấy…
-Một lời đã định…hi hi…Chúng ta cạnh tranh công bằng…
…
Cũng như xế trưa nay…Gia Kỳ cứ để hắn nắm tay nàng dẩn lên phòng và lột quần áo nàng một cách dể dàng…Có lần đầu sẻ có lần thứ nhì mà…Hơn nửa…hắn còn có ‘ unfinished job’ mà nàng mong đợi hắn hoàn thành…Có như vậy nàng mới chính thức thành người phụ nử của hắn….Mọi chuyện khác…nàng không nghỉ tới nửa…
Tối nay..ánh mắt của đám bạn nhìn hắn khiến Gia Kỳ có cãm giác bất an..nhất là Ngọc Lan…một đối thủ đáng gờm…nàng biết tinh tình của bạn mình…con nhỏ nầy không cua hắn tới tay sẻ không cam lòng….Để coi nàng ta làm cách nào đây…
Vì buổi tiệc sinh nhật nên hồi xế trưa nầy nhịn …Tối nay nếu còn không ‘bẻ khóa động đào’ thì ông trời sẻ đánh chết mầy Đức ạ…
Không hấp tấp…Rất từ tốn…Đức cỡi từng mãnh quần áo trên người nàng ..đặt nàng nằm trên giường rồi chiêm ngưởng
-“Tắt..tắt đèn…” Gia Kỳ ngượng ngùng..hai mắt nhắm..tay vụng về che vùng tam giác…miệng lắp bắp kêu hắn tắt đèn…
-No..anh muốn ngắm em….cũng muốn cho em ngắm anh..hi hi..mắc cở cái gi…miệng kê sát tai nàng rù rì…Hắn cầm tay nàng đưa xuống…Bàn tay nàng chạm vật to dài giửa hai đùi hắn…hoãng hốt Nàng rút tay lại…nhưng bị hắn kiên trì giử chặt ...Hai bên giằng co…Cuối cùng Gia Kỳ cũng ‘nhượng bộ’ cầm cái đó trong tay…Theo ‘chỉ đạo’ của hắn..nàng bắt đầu vuốt ve…Được một hồi lâu, hắn buông tay nàng ra rồi nhưng tay nàng vẩn ngoan ngoản mân mê…
Nàng cãm giác được hơi thở hắn phà ngay đùi minh… hắn bắt đầu liếm…Nàng nổi da gà..Sướng rợn người….lưởi hắn rà khắp nơi …hắn liếm..mút đầu ngực nàng…cãm giác đê mê khiến tay nàng phản ứng theo…bóp mạnh dần..sốc sốc cục thịt cứng ngắt trong tay…Hồi trưa nầy nàng đã ngậm trong miệng…cãm giác quên mất rồi nên nàng muốn ngậm thêm một lần nửa…Nhưng chắng lẻ nhổm người cúi đầu ngậm vào miệng?không được đâu…sợ hắn nói nàng dâm đảng…
Nàng chờ không lâu…hắn dúi miệng vào giửa hai đùi ..nơi đó của nàng đã vô cùng lầy lội…đồng thời vật ấy rời nắm tay và đang ở trước miệng…Theo phản xạ …nàng hé môi…một lần nửa cãm giác kỳ lạ buổi trưa lại đến…nàng muốn nghẹt thở nhưng hắn nhanh chóng rút ra…rồi lại đâm vào…Cứ thế..mổi lần nàng như suýt ngộp thở..hắn rút ra…sau đó đâm vào…
Dần dần nàng biết làm thế nào…chỉ cần gục gặc đầu sẻ thấy thoải mái..cãm giác buồn nôn sẻ không còn…thay vào đó là cãm giác đê mê khó tả...Gia Kỳ gục gặc đầu nhanh dần…
Trò hay phải có thầy giỏi…Không phải tự nhiện mà thầy giỏi…Trãi qua nhiều kinh nghiệm làm thầy…Đức mới biết phải thế làm thế nào trò mới nhanh chóng ‘hiểu’ bài’…Nhớ lúc trước…Yến à em phải như thế nầy..Tuyết à..phải là như vầy…Gần đây qua ‘thí nghiệm’với Tâm Đoan…Đức mới khám phá ra chân lý…Cứ xuôi theo tự nhiên..Chỉ cần tác động một chút là được…không cần phải chỉ đạo nhiều…Mình bú nàng…cặc để trong miệng nàng…miển là đừng để nàng ngộp là được…
Con người trời sinh ra đã biết bú từ lúc lọt lòng mẹ…Lớn lên đâu cần phải dạy chứ…hắc hắc…minh làm nàng phê thì theo phản xạ nàng sẻ bú lấy bú để…bú mút miệt mài thôi…Đạo lý là đây…
Hiểu đạo lý ‘xuôi theo tự nhiên’…Đức miệt mài bú liếm giửa hai khe thịt hồng…đôi khi lấy ngón tay trêu đùa sâu bên trong một tý…Gia Kỳ điên lên được..đầu gục gặc mổi lúc một nhanh…tay tự động mân mê bìu dái hắn…
Cả hai ngược đầu bú mút lẩn nhau quên cả thời gian…Không biết bên ngoài bãi đậu xe của khách sạn Mường Thanh..Chủ tịch Diểm đậu xe cách xe của Gia Kỳ không xa... Bà kiên nhẩn ngồi trong xe chờ….Từ lúc hai người tay trong tay bước vào khách sạn..Diểm đã bắt đầu chờ…
“Ở Cần Thơ thì không nói..ở đây…Con bé nầy không thể qua đêm với hắn được…Nghỉ vậy nên Diểm vừa nghe nhạc vừa chờ…biết rằng hắn sẻ trở lại trong hai tuần nửa nhưng Diểm nhất định đêm nay phải thỏa lòng cơn thèm khát..Mấy tháng nay dùng vibrator (1)…thiệt chán…
..Giờ nầy Lý Hoàng Chương đang có cuộc điện đàm với con ông là Lý Hoàng Ân tại Hà nội…
-“Nước cờ của ông ta rất hay…nếu ông ta đi được..tại sao chúng ta không được…Aiz..Thằng Gia Thành kia coi như không có nó đi…” Hoàng Chương chậm rãi nói…Ông đã suy nghỉ từ chiều đến giờ…Đây là lý do ông gọi con trai để bàn thảo…
-“Không có giải pháp khác sao?” Lý Bộ trưởng ngập ngừng hỏi…
-“Có…Hai vợ chồng mầy bây giờ sốt sắng sanh thêm đứa con…xong rồi chờ thêm hai chục năm….nhưng mà mầy được sao?” Hoàng Chương giọng tức giận…
-“Vậy..ba quyết định đi…” Lý Bộ trưởng thở dài…không ngờ tới đời của minh lại lâm vào tinh cảnh nầy …Coi bộ đây là giải pháp duy nhất…Nếu không họ Lý coi như chấm dứt…
-Được rồi..cúp máy đây…
Hoàng Chương đăm chiêu nhìn vào trong bóng đêm trước mặt…đây là biện pháp duy nhất duy trì Lý Gia …Bên kia đẩy hắn…Thêm vào lực lượng bên mình lượng đẩy hắn…Ai dám nói gì?...Nhưng tội nghiệp Gia Kỳ phải chịu hy sinh vì Lý gia…ừm..nếu Gia Kỳ có thẻ sanh càng nhiều càng tốt…
…
‘Áhhhhh’ …
Gia Kỳ quả thật đang hy sinh lớn…trán nàng lắm tấm mồ hôi..đau thấu trời xanh…hét lên một tiếng lớn…nàng cắn lên vai hắn…Dấu răng thấy rỏ …vai hắn rướm máu…
Khác với những lần trước…Thay vì nhấp nhấp đi từ từ…Vừa đút cặc vào…..Đức nhấn một phát một xâm nhập tận cùng trong cơ thể nàng…Thà đau ngắn hơn đau dài…Nhớ lần trước..trong cơn say phá thân Vịnh Hà..Bích Hà cũng là một phát tới đáy cốc đó mà..đâu có sao chứ…
-“Em..sao rồi…OK hong?” Nam trên nử dưới..Nằm áp lên người nàng…liếm vành tai…Tay bóp nhẹ…mân mê se đầu vú…Đức nằm im một chút sau khi cặc đã cắm sâu vào người nàng…….rù rì hỏi nhỏ…
-“Ừm”.nàng ‘ừm nhỏ trong miệng..tay rờ vai hắn..vô cùng ái náy..hết đau rồi…chỉ còn chút chút thôi..nhưng cãm giác thật lạ..thật tuyệt vời…Hai tay nàng ôm hắn xiết mạnh vào…môi nàng tìm môi hắn…Hai cơ thể hòa thành một…Nàng cãm giác hắn chuyển động thân hình..mổi lần hắn chuyển động..nàng thấy đê mê…
Đức nắc nhanh dần.nhanh dần…lần đầu..không thể quá lâu…nhưng cũng nửa tiếng sau..Gia Kỳ cãm nhận được một giòng nước ấm áp bắn vào người mình…
‘bành bạch..bành bạch bành bạch…’ âm thanh kỳ diệu của hai bộ phận sinh dục chạm vào nhau và tiếng rên rỉ của người thiếu nử vừa biến thành đàn bà…
…
Tiếng đề máy xe và ánh đèn xe khiến CHủ tịch Diểm đang thiu thiu ngủ giật minh mở mắt ra nhìn…Hắn đang ‘đá lưởi’ nồng nàng với ‘con bé’…Khoảng vài phút sau chiếc xe rời đi…
Gia Kỳ rời đi..Đức quay lưng bước vào khách sạn…chợt thấy một người đang nhìn minh cười…Hắn sửng sốt…mừng rở…
-Chủ tịch Diểm…sao bà lại ở đây?
-“Hi hi..Không được sao?Chờ cậu lâu rồi…” Diêm không cần khách sáo..Bà và hắn đã đụ nhau nhiều lần…những trò dâm dật nào mà chưa làm qua..khách sáo làm gì chứ…
-“Ha ha..sorry.đi lên trên phòng trò chuyện…” Đức hí hửng…thiệt là đúng lúc…Lần đầu của Gia Kỳ…nắc đâu dám nắc mạnh nên chưa đã…Đối với Chủ tịch Diểm thì khác nha..nắc trên hay nắc dưới..tha hồ nắc…Kiểu nào cũng được… Để thêm hào hứng tinh điệu..Đức ghé quầy tiếp tân lấy chai rượu đỏ trước khi lên phòng
Mấy tháng nay ra ngoài miền Trung..lạ nước lạ cái nên phải cẩn thận giử hình tượng đoan trang gương mẩu …Vì vậy Diểm chỉ dùng vibrator tự sướng…Nay có cái thật và thuộc loại khủng… Cánh cửa vừa đóng lại bà như con mèo cái khát tình vồ lấy …Cũng may Đức vừa tắm trước khi đưa Gia Kỳ về…Con cặc thơm tho sạch sẻ vừa nằm trong miệng bà…Hắn đã khởi động nắc bạo…vừa nắc vừa cởi phăng quần áo tên người Diểm..Tay bóp vú tay khều móc hang sâu…
Tuổi đời xấp xỉ 50 nhưng người rất ít mở thừa nhờ siêng năng tập thể hình…Lồn vẩn còn bót…Diểm thích kiểu cọ….thích mạnh bạo…vừa đúng ‘khẩu vị’ của Đức ca…Hai ngày nay tuy có lồn mới của Gia Kỳ hầu hạ nhưng nàng là tân binh…không dám thẳng cặc mà nắc…Đối với Chủ tịch Diểm thì khác…Hắn tha hồ nắc…hết lổ dưới tới miệng trên…
Diểm thét gào…cho tới gần sáng…mặt mày phơi phới ra về…
…
-“Hi hi…anh đẹp trai..Tụi em tới tiển anh nè…hong chừng mai mốt xuống Cần Thơ chơi..Phải tiếp đãi tụi em đó nha..hihi…”Vừa thấy Đức và Gia Kỳ xuống xe…Nhả Phương nhanh chóng tiến gần tươi cười…Biết Gia Kỳ và Đức sáng hôm nay ra về nên ra sân bay đưa tiển…Phía sau nàng còn cò Nhả Thy,Thanh Thảo,Thúy Hằng và dỉ nhiên là Ngọc Lan…
-“Wow..các người đẹp làm anh bịn rịn không muốn về nửa…ha ha..” Đức trêu đùa…biết các bà cô nầy ra tiển Gia Kỳ…minh chỉ là vai phụ…nhưng hắn không ngờ là ngược lại…Gia Kỳ chỉ là cái cớ…Sau buổi tối hôm qua…thiện cãm của các nàng đối với hắn khó mà hình dung được…
-“Vậy thì ở lại đây đi..Để Gia Kỳ về một mình..hi hi” Ngọc Lan liếc nhìn Gia Kỳ cười…nụ cười đầy ý nghĩa…
-Ha ha..cô thiệt là biết cách nói làm cho người ta vui…Dù sao đi nửa cũng cám ơn nhiều..Ừm..hai tuần sau chúng ta sẻ gặp lại..
-“Anh yên chí đi…Tụi em sẻ huy động bạn bè hổ trợ và tham gia vào hoạt động của cứu trợ của anh…”Thúy Hằng chớp mắt hứa hẹn…
-“Chuyện nầy dỉ nhiên rồi…nửa tháng sau gặp lại..Anh đẹp trai…” Thanh Thảo không chịu kém…Đám mỷ nử mổi người một câu..không ai chịu nhường ai…
Đưc mừng hết lớn..chuyên đi nầy thành công hơn sự mong dợi…Có ông nội Gia Kỳ,Bí thư tỉnh ủy chóng lưng sẻ tranh được rất nhiều phiền phức…Nhất là đám mỷ nử nầy…đều thuộc thành phần cậu ấm cô chiêu (COCC)…không cần họ ra sức..Chỉ cần họ ra mặt…đám tép riu sẻ không dám hó hé….tránh được rất nhiều phiền toái ….
-Ahh….Nhìn bóng lưng của Đức cùng Gia Kỳ vừa qua cổng Kiểm tra an ninh…Nhả Phương đột nhiên hét lên..Nàng nhớ ra rồi…
-“Con nhỏ nầy….mầy nổi điên gì đây..làm hết hồn “ Ngọc Lan ‘mắng’…Nhả Phương lườm…Thanh Thảo,Thúy Hằng cười khúc khích…
Nhả Phương đang tập trung nhìn vào màn hình..lục lọi trên trang FB cá nhân …cách đây không lâu nàng có ‘se’ (Share) một đoạn video trên mạng…
-“Là hắn”.Nhả Phương run giọng…nàng muốn tự tát vào mặt mình..Thần tượng soái ca trước mắt hôm qua đến giờ mà không nhận ra…Thiệt là tức chết mà…
Ngọc Lan,Nhả Thy,Thanh Thảo,Thúy Hằng tất cả đều ghé mắt nhìn vào trên màn hình….đều sửng sốt…
Người đàn ông trên màn hình..tay cầm súng…vai đẩm máu…cách đây không lâu được phát tán trên mạng FB … làm run chuyển trái tim các nàng lại là hắn…Đúng là hắn…
Ánh mắt của NGọc Lan sáng ngời…kiên định hơn bao giờ hết…
***
(1) :máy run dùng để thủ dâm của phụ nử
‘Em đến bên anh những đêm dài cô đơnGieo bao thương nhớ khát khao mong chờ…(Lời của bài hát Tình đã vụt bay…)
…
-‘Anh còn nợ em…chim về núi nhạn..Trời mờ mưa đêm… Trời mờ mưa đêm…