-“Cháu hôm nay đến là để từ biệt ông..Ông ở lại mạnh khỏe”
Thời gian thấm thoát mà đã hai tuần trôi qua rồi…
Hôm nay mọi việc đã xong… Dì Hai đả trở về Đà Lạt …Trước khi ra sân bay ..cười hớn hở …Dì đã nghỉ kỷ …không ở Đà lạt nửa cũng không ra Hà Tỉnh…mà sẻ về Cần Thơ…Để dượng hai một mình…có sao chứ…Đà lạt lúc nào cũng lành lạnh..Dì không thích…
Hắn hiểu..Dì hai thích con cặc của hắn nên mới về Cần Thơ…Mai nầy phải bận rộn hơn nhiều rồi…Không sao…
Đoàn chuẩn bị ngày mai ra phi trường trở về Cần Thơ….Tối nay có một buổi tiệc nhẹ coi như là tiển biệt…Buổi sáng … mọi người lợi dụng chút thời gian ra ngoài mua chút đồ kỷ niệm…Riêng hắn
đến nhà Lý Hoàng Chương để nói lời từ biệt với trưởng bối đồng thời báo cáo chút công tác…Bên cạnh là Bí Thư Ngọc Lệ và Chủ tich Diểm…
-“Nghe Bí Thư Lệ nói cháu có kế hoạch trạm y tế gì đó..Thế nào rồi?” Lý Hoàng Chương làm bộ hỏi….Thật ra ông đã biết hết…
-“Dạ…có chút ý tưởng…Là như vầy…” Đức đưa bản thảo của kế hoạch thư đã chuẩn bị sẳn cho Lý Hoàng Chương xem xét…Bản thảo nầy không phải hắn làm..Hắn chỉ đưa ý tưởng dựa trên những gì hắn khảo sát được mà gởi về Đức Lập cho Tuyết và Cường…nhờ hai người làm một bản thảo có cái nhìn chuyên nghiệp…
-“20 tỷ?” Lý Hoàng Chương chăm chú đoc lướt sơ qua bản kế hoạch thư…khi nhìn thấy con số phỏng đoán…Ông ta hết hồn…Lúc đầu chỉ nghe hắn muốn lập một trạm y tế nhỏ…Được như vậy đã là quá tốt rồi…Bây giờ..khi nhìn vào bản kế hoạch..nào là làm đường…sửa sang trường học,trạm y tế với vài cái giường…Chi phí 20 tỷ…Hắn lấy đâu ra tiền để thực hiện những thứ nầy?
Đây cũng là câu hỏi trong đầu của Bí Thư Lệ và Chủ tịch Diểm…Lúc trên đường đi đến đây..cả hai đều thắc mắc vấn đề nầy nhưng hắn chỉ mĩm cười..nói…sẻ trình bày một lần ..lúc gặp Lý Hoàng Chương…Thay vì lập đi lập lại…
-“Dạ…Là như vầy….Lúc ban đầu ..ý định là một trạm y tế để phục vụ dân trong thôn nhưng sau đó thấy những việc cần thiết khác…Trong đó việc rãi đá,tráng nhựa con đường rất cần thiết… Hiện tại…mùa mưa thì sinh lầy…giao thông hầu như tắc nghẻn…người đi bộ cũng không dể dàng…” Đức chậm rãi giải thích…Hắn ngồi chỉ nửa mông trên ghế…lưng thẳng tấp…tuyệt đối không vì quan hệ thân thiết với Gia Kỳ mà ‘thả lỏng’ tinh thần…
-“Hai người thấy sao?...Tỉnh…có thể chi 20 tỷ?”.Lý Hoàng Chương nhìn Lệ Bí thư và Chủ tịch Diểm…Hai người nhìn nhau..nói không nên lời…Chỉ một lần 20 tỷ thì không nói gì nhưng cả Hà tỉnh…không phải chỉ có một thôn làng như vậy…Tỉnh không thể ưu tiên cho thôn nầy mà quên thôn kia… Trong tinh hình hiện tại…Tỉnh không có tiền a…Đây là vấn đề…
Hai người chưa kịp mở miệng..hắn đã cướp lời.
-Cháu đã dự trù rồi…Số tiền nầy…Đức Lập sẻ cho người dân trong thôn mượn…20 tỷ…không cần tiền lời…trong vòng 20 năm…mổi năm trả 1 tỷ…Thôn có 500 hộ…mổi hộ trả cho Đức Lập 2 triệu mổi năm…Chắc không có vấn đề gì đâu…
Hắn nghỉ kỷ lắm rồi…Tuy nắm trong tay số tiền kếch xù…nhưng cũng phải khéo léo trong các việc từ thiện…Cho mượn 20 tỷ giống như là biếu không nhưng không phải… mổi năm phải hoàn trả đó mà…nhưng chỉ 1 tỷ thôi…Như vậy có khác gì là biếu không?
-“Lảo già nầy thay mặt người dân cám ơn cậu..” Lý Hoàng Chương trân trọng đứng lên…Bí thư Lệ Và Diểm Chủ tịch cũng đứng lên theo…ánh mắt khâm phục …
-“Ây …Xin ông và hai vị đừng làm như vậy..Chúng ta đều là người một nhà…” Hắn thấy ba người đứng lên…cũng vôi vàng đứng lên..khách sáo trả lể
Thái độ công tác và biểu hiện của hắn khiến Lý Hoàng Chương mười phần vừa lòng…tuy hắn còn trẻ nhưng đối với ông không là vấn đề…Chủ tịch Mao có nói không cần biết mèo đen hay mèo trắng…Mèo bắt được chuột là mèo giỏi…Câu nầy là đúng nhất…
Lý Hoàng Chương muốn giử ba người ở lại dùng cơm trưa nhưng hắn khéo léo từ chối…Đứng lên tạm biệt,,cùng Lệ Bí Thư và Chủ tịch Diểm rời đi…
Tối nay có bửa tiệc nhẹ thì không tính..nhưng mai hắn rời đi…Thời giờ ở với hắn không còn bao nhiêu…Vì vậy cả ba về ngôi biệt thự riêng của Bí thư Lệ…
-“Mai nầy..Cứ hai hoặc ba tuần…mình gặp nhau..” Lệ Bí Thư ảm đạm nói…Hai tuần nay nàng rất vui vẻ..ngày mai hắn đi.nàng cãm thấy mất mát…Đương độ tuổi hồi xuân…ông chồng mất…Hai năm rồi cố nhịn để giử hình tượng…Được Diểm ‘mai mối’ gặp hắn…hai tuần nay coi như thỏa mãn những cơn thèm khát…Bây giờ hắn sắp về…Dỉ nhiên buồn …
-“Ậy…Từ đây bay đi Cần Thơ..hai tiếng thôi mà…Đừng buồn nửa..nà..uống rượu đi…” Diểm luôn là người lạc quan….khui rượu đỏ…
-Phải đó Lệ Bí Thư…Mai nầy tôi cũng sẻ bay ra đây thăm hai người mà…Ha ha..mai nầy có công trình gì..hai vị phải nhớ chiếu cố cho Đức Lập đó..Ậy…Nhưng bây giờ đừng nói chuyện nầy …
Thừa biết cả hai đang hứng tình…mà mình cũng háo hức khi nhìn Lệ Bí thư…Nhớ hôm kia phập Ngọc Lan hai phát liền…bây giờ mẹ nàng trước mặt…Aiz…tội lổi..tội lổi…càng ngày càng biến thái a…
Lòng cãm thấy tội lổi nhưng cặc trong quần độn lên…Không nhịn được, tay bóp vú ,tay mò vào váy Lệ sờ lồn…miệng đá lưởi với nàng… …Chủ tịch Diểm nhanh chóng nhập cuộc…tay mân mê đũng quần ..kéo phẹc mơ tuya …lôi cặc hắn ra ngoài..dùng lưởi khởi động…Từng mãnh quần áo từ từ được cởi ra..vứt rãi rát trên nền nhà…Tiếng thở của hai người đàn bà càng lúc càng dồn dập…
Lệ Bí Thư nằm ngửa trên ghế sofa,đầu hắn đang nhấp nhô giửa hai đùi nàng,tay hắn áp lên hai bầu vú…tha hồ nhồi nắn…Phía dưới..cặc hắn mắt hút trong miệng Diểm Chủ tịch…Đầu Diểm gục gặc…
Nghe người ta nói đàn bà miền Trung lồn không có lông không biết có đúng không…nhưng quả thiệt Ngọc Lan,Ngọc Lệ và Thái Điệp không có lông nhiều…Vì vậy …không cần vạch lông ra vẩn dể dàng thấy hai khe thịt hồng của Lệ đang lầy lội…
Hắn bú,liếm…khều móc…quan sát..trêu đùa mồng đốc…khiến Lệ như người say rượu… rít lên những tiếng quái dị trong cổ họng…hai mắt đờ đẩn…Tột đỉnh của khoái lạc xâm chiếm tâm hồn..nước trong người tuông trào…
Diểm bình tỉnh hơn….nháy mắt với hắn…Nếu còn không hành động…Lệ Bí thư sẻ điên …Diểm là người hiểu lý lẻ…nhu thuận…nhường lảnh đạo hơn nửa Diểm có sở thích thị dâm…muốn nhìn hắn đụ …
Để lưng Lệ dựa vào tường…Hắn ôm nàng như người nông phu ôm thúng lúa…Vừa ôm vừa nắc….Hai chân nàng cặp eo …tay quàng ôm cổ hắn…hai người đá lưởi…hắn thúc từng cú mạnh..làm hai vú nàng rung chuyển,,
Diểm vừa nhâm nhi ly rượu vừa nhìn hắn và Bí thư Lệ quấn nhau…Nhìn thôi cũng thấy cãm giác thật tuyệt…Diểm cũng như đại đa số đàn bà ..thích doggy…nhưng Lệ thích nhất được chơi đứng…bây giờ Diểm biết tại sao…cặc có thể đâm sâu.. lại vừa được đá lưởi…vú cũng được bóp hoặc đầu ti được bú mút…Bí thư Lệ nầy cũng như mình..cả hai đều mê mệt hắn …Con nhỏ Thái Điệp kia chắc cũng bị hắn xơi rồi…Cái tên nầy…không biết bao nhiêu mới đủ cho hắn đây…Nhưng đó là chuyện của hắn…miển là Diển và lệ có phần …
Diểm và Lệ rất ăn ý nhau…có cùng sở thích…nên cùng nhau ‘tiên thủ’ mưu đồ dâm sự…Cả hai đã quyết định rồi…cứ năm mười bửa là rủ rê vào Nam…2 giờ bay thôi mà…chỉ cần một đêm….10 ngày nhịn…vô cùng an toàn…đến hẹn lại lên…
***
Khi ra Hà Tỉnh …Có Ngọc Trinh,Hương,và Dì Út đi theo…cộng thêm Diểm ở ngoài nầy…nghỉ rằng cũng đủ ‘giải quyết’ con cặc lúc nào cũng sung của minh…Ai dè lại dính thêm Thúy Ái,Hồng Phượng,Thái Điệp và hai mẹ con nhà Bí thư Lệ…
Được thiếu nử vừa biết mùi trái cấm và đám đàn bà hồi xuân vây quanh…Vì vậy mà ‘Đụ ngày không đủ..tranh thủ đụ đêm…
Ngọc Trinh khôn lắm…nói Tuấn Kiệt đưa đi tham quan một vòng…nàng biết Tuấn Kiệt bị kẹt với Ngọc Huệ…nên sẻ phải nhờ thằng em rể…Tuân Kiệt quả nhiên trúng kế ’Ý tại Bái Công’của mẹ mfnh…
Ý Ngọc Trinh là vậy… …Chẳng có gì để nàng tham quan…Nàng chỉ muốn cùng hắn đi xa một chút mướn một phòng…hắn đi vắng một ngày một đêm nàng cãm thấy thiếu thốn,vừa vào phòng là chụp lấy hắn…
Ngọc Trinh cấm cặc hắn cạ vào vú …lên mặt rồi liếm từ bìu dái lên đầu cặc… Biết hắn thích cạ vú nên thường ‘dạo đầu’ như vậy mổi khi làm tình với hắn…Ở tuổi 49..biết cách giử gìn và sống trong nhung lụa nên thân hình vẩn còn ‘trông mòn con cặc’ mặc dù đã ba con…Vú vẩn còn săn,mông vẩn còn căng…và lồn vẩn còn rất bót…Có lẻ Tuấn Anh lười biếng cày cấy nên ruộng vườn ít khai thác hoặc để hoang… …bây giờ gặp đứa ‘con rể’ cặc bự đụ dai…đụ không biết mệt…lại lắm trò dâm dật, đủ kiểu biến thái khiến nàng thỏa mản sự thèm khát dục tình nung nấu bấy lâu…Nàng biết mình mê mệt con rể rồi…và nhận thấy mình ngày càng phóng đãng…
Nàng biết con rể minh có nhiều đàn bà...nhưng nàng không hề hối hận là một trong…Đời người ngắn ngủi..nàng đã lãng phí mấy năm nay…nên phải tranh thủ để hắn đến thường xuyên với minh…
-“Mai nầy về nhà..anh tới gặp em thường hơn được không?” Ngọc Trinh tinh toán ‘tương lai’…
-Sao lại không được…tùy em thôi..như vậy..anh sẻ ở với em thường hơn…Hơn nửa..em sẻ có thêm bạn…
-“Là ai..ai vậy? “ Ngọc Trinh tò mò…
-“Ở Cần Thơ…Chủ tịch tỉnh ..phó Chủ tịch tỉnh phu nhân,Trưởng ban tuyên giáo..Họ đều trạc tuổi em…” Hắn muốn nói ở đây có Bí Thư Lệ nhưng tạm thời chưa muốn nói…Dù sao nay mai về Cần Thơ rồi…
-“Anh..anh thiệt hư mà..” Ngọc Trinh cào tay hắn…ánh mắt có chút mê muội…’có thể nào chứ?nhưng mấy người kia không ngại vậy mình ngại cái gì chứ?’…
-“Không cần phải ngại..hi hi…” Qua thái độ và cử chỉ…Đức biết má vợ màu mè chút thôi…Đàn bà nói một đàng nghỉ một nẻo…Không kể Chị Tư và Trưởng ban Mi…Dì Hường…bề ngoài coi cũng hiền thục lắm nhưng cuối cùng cũng ghiền cùng hắn trãi nghiệm những thú vui của dục tình…Gần đây Bí Thư Lệ cũng là như vậy…Quan trọng là làm sao để có được lần đầu .Sau đó…Vạn sự khởi đầu nan mà..hắc hắc…
-Ừm..Ngọc Trinh…tiếp tục chuyện hôm trước nha…
-“Chuyện gì chớ..em quên rồi..” Nàng làm bộ ngây thơ…
-“Hi hi…em nhớ mà..ngoan đi cưng..” Hắn kề cặc ngay môi …nàng mở miệng ngậm vào… cặc hắn dài đi sâu vào cổ họng khiến nàng cãm thấy nhợn nhợn nơi cổ…
-Hi hi..So với lần trước..có tiến bộ mà…Từ từ sẻ quen..hi hi…Không lẻ em thua Tâm Đoan…
-Tâm Đoan…nó …được sao? Ngọc Trinh nghi hoặc..không lẻ con gái mình làm được?
-Hi hi…cũng giống như em thôi..phải thử nhiều lần mới được..nhưng không sao…không được thì thôi…
Ngọc Trinh trúng kế khích tướng…Con gái mình được…chẳng lẻ mình là mẹ nó lại kém như vậy sao? Vì vậy Ngọc Trinh nổi ;òng ‘tự ái’…há miệng ngậm cặc hắn…cố gắng nuốt sâu vào…rồi lại ho sặc sụa…nhiều lần như vậy…Nhưng quyết không bỏ cuộc…Cuối cùng sau nhiều lần thử…hình như bắt đầu có kết quả khả quan…Con cặc của hắn mất hút trong miệng nàng…tuy không được lâu nhưng chỉ còn là vấn đề thời gian…
-“Hài lòng chưa” Nàng cấu đùi hắn..’lườm’..trong lòng thầm mừng…thua kém con gái..thiệt là mất mặt…
-Hi hi…Anh đã nói mà…riết rồi được thôi…hi hi…đâu…để anh thử …
Hắn đút cặc vào miệng nàng…nắc…vừa nắc vừa bóp vú…thỉnh thoảng mới nhấn sâu vào lút cán rồi nhanh chóng rút ra…nhờ vậy mà nàng không cãm thấy ngợp..và quen dần…Cho đến một lúc nào đó…cặc hắn thường xuyên liên tục đâm sâu lút cán…
Hắn lấy Nancy làm mẩu…huấn luyện những người khác nuốt trọn cặc minh…
***
Sáng nay…Mọi người đang bay về Cần Thơ…Riêng hắn …Sẻ bay đi Đà nẳng chiều tối…và dự định sẻ ở lại đó một đôi ngày rồi về sau… Ngọc Lan có ca mổ trong bệnh viện…Thái Điệp bận họp quan trọng…Rúc cục Lý Quốc Hùng và tên Tuấn Hưng cũng bị điều đi nơi khác..nghe nói là giáng chức…Chuyện nầy Đức không quan tâm…Chỉ biết là ông cụ Lý Hoàng Chương đã hành động…
Có một việc hắn thấy lạ..Thái Điệp và Ngọc Lan đều thần thần bí bí nói sẻ cho hắn ngạc nhiên mừng rở…Nhưng không muốn hắn hỏi nhiều…
Chuyến bay 7 giờ tối..Bây giờ mới 10 giờ sáng…Nằm môt mình trong phòng…Lần đầu tiên bên cạnh không có ai…Đức có chút không quen..cãm thấy hơi hiu quạnh…nằm suy nghỉ bâng quơ…tự cãm thấy minh ngày càng biến thái…Hình như không bình thường…Lúc nắc mẹ thì nghỉ đến con gái lúc nắc con gái thì nghỉ đến mẹ… Con mẹ nó….càng nghỉ nắc càng hăng…Đúng là biến thái mà…
Đức nhớ nửa đêm tối hôm qua…lúc ‘chỉ đạo’…cái miệng bú cặc của Hồng Phượng thiệt là giống thím ba a…Thiếu kinh nghiệm thôi nhưng từ từ…Ừm…cô nàng Thúy Ái nầy cũng tiến bộ vượt bực đó chứ…Giai đoạn tới .phải huấn luyện cả hai nuốt mới được…toàn là chất bổ dưởng…tốt cho da…nhả ra thật là phung phí…Còn nửa…Hai chị em Nhả Thy,Nhả Phương nầy…có phải là muốn ‘chết’ hay sao í…nhè minh mà cứ bẹo hình,bẹo dạng..lại còn cố ý cạ vú cạ đít nửa chứ…Ý gì đây? Nếu có dịp…không ‘phập’ hai em thí anh không phải là Đức ca nha…Tuấn Hào nầy dở thiệt…Cả đám con gái mà không vớt được em nào…Nhắc đến Tuấn Hào nầy mới nhớ…con nhỏ Ngọc Huệ cái tướng y chang như cô Lan…không biết hắn có chịu nổi không…Chắc là không …Ây da…lại nghỉ bậy bạ nửa rồi…
‘cộc’ cộc’ cộc’…Có tiếng gỏ cửa nhè nhẹ bên ngoài…
-“Ai đó..” Đức khoát áo ..bước xuống giường đến hé cửa nhìn ra ngoài…Hai người phụ nử …một trạc tuổi Nhàn,Thủy …người thứ hai cở Hồng Phượng…
-“Hai vị là…” Đức ngạc nhiên…chưa gặp hai người nầy lần nào..Gỏ cửa phòng minh..có lầm hay không vậy?
-“Chào anh Đức…Tôi là Thanh Thanh,Dì tôi Phương Liên… Chúng tôi từ Đà nẳng tới…” Thanh đưa tay ra…
-Chào ..Xin chào…Xin hỏi có chuyện gì sao?
Thấy người đẹp đưa tay…dỉ nhiên mình phải lịch sự đưa tay ra bắt …miệng mĩm cười chào…bàn tay của cả hai đều trắng nỏn nà..mềm mại…nhan sắc cũng xấp xỉ 7 hoặc 8 trên thang điểm 10.. Mình không biết người ta mà người ta biết tên mình…đến gỏ cửa…Như vậy là bị theo dỏi mà minh lại không biết… Nhưng trong lòng Đức có chút khó chịu…
-”Xin lổi đã mạo muội…chúng tôi có chút chuyện…không biết anh có thời gian…” Thanh ngần ngừ không biết nói sao cho phải….chưa từng quen biết…xin được vào phòng người ta trò chuyện hoặc là mời người ta xuống nhà hàng bên dưới…Thật khó mở lời…có vẻ quá đường đột…
-Hai vị…Hay là vầy..Mười phút sau..chúng ta gặp nhau ở nhà hàng dưới nhà…Ý hai vị thế nào?
-“Vậy thì qua tốt..Cám ơn anh…10 phút sau chúng ta gặp nhau..dưới nhà hàng” Thanh mĩm cười..cả hai gật đầu chào…quay lưng bước đi…
-“Chắc chắn không phải là người của mụ Huê kia…nhưng hai người nầy làm sao biết minh?” Đức trở vô phòng…vừa thay quần áo vừa suy nghỉ…
…
Đà nẳng …Ba ngày trước.
-”Nghỉ kỷ lại..Lời của chú Tài rất có lý…ba à…ba cũng nên xem xét một chút” …Thanh…con gái lớn của Năm Ngởi trong bửa cơm chiều..đột nhiên nói…
Tuy chỉ tốt nghiệp lớp 12 nhưng trong nhà…Thanh coi như là học cao nhất rồi...Tuyền…Em nàng chỉ học đến lớp 11 …Thanh tánh tình điềm đạm,Tuyền nông nãy hơn. Đăc điểm chung của hai chị em đều thông minh..linh hoạt…Mổi người là bà chủ của một hộp đem sang trọng…Có thể nói là hoa hồng có gai…không dể đụng vào…ăn dao đấy…
Trong vòng 5 năm thôi…Có đến hai vụ …hai chị em chém người…Tuy không xảy ra án mạng nhưng bọn đàn ông..ai thấy hai chị em đều lạnh dái…Nứng cặc cũng ráng nhịn…đứng xa mà nhìn…Chỉ vì hai vụ đều giống nhau…nạn nhân đều bị chém đứt cặc …
Thanh ít nói..nhưng khi nói ra..lời nói của nàng có trọng lượng hơn Tài ‘quân sư’ nhiều…Vì vậy nghe nàng nói …Liên,vợ lảo và Thanh Tuyền đều ngạc nhiên… Năm Ngởi buông đủa…ánh mắt âm trầm..mấy ngày nay…lảo cho đàn em quậy phá..bên mụ Huê kia im lìm…khiến lảo vô cùng nghi hoặc…có khi nào trúng bẩy của mụ ta?nếu thiệt như vậy thì đụ mẹ..mụ này thiệt là âm hiểm…
-Sao lại nói vậy…con nghe được chuyện gì à?
Thanh lắc đầu…
-Không..nhưng mình cũng có thể suy luận rồi đoán ra….Nếu muốn biết chắc…Con nghỉ minh nên đi Hà Tỉnh một chuyến để biết hư thực…Ba nghỉ coi…thằng Hoàng em trai mụ ta…bị bắn một phát ngay trán…người bắn là ai?tại sao mụ Huê lại sợ sệt như vậy?Hơn nửa hình như không có ai điều tra…Điểm quan trọng nhất là…
Thanh ngừng lại một chút để ba ‘tiêu hóa’ những gì nàng vừa nói…Năm Ngởi nghe con gái phân tích..nét mặt lảo càng lúc càng ngưng trọng…’Thằng Tài nói đúng…họ thả mụ Huê về lại Đà nẳng…chắc có lý do gì đó..bây giờ mình gây hấn với mụ ta…nếu chọc vào ổ kiến lửa thì sao?Đụ mẹ..hèn chi tụi nó im lìm…muốn cho minh vào bẩy?
-“Là cái gì?..nói tiếp đi….” Năm Ngởi nông lòng giục…
- là ‘một phát ngay trán’…một đám người…chỉ có hắn trúng một phát ngay trán…ba nghỉ đi…
Năm Ngởi tỉnh ngộ…lảo rùng minh…Một đám người trong biệt thự…Chung quanh không có ai ngoài người của thằng Hoàng… Để không bị phát hiện… người bắn nó một phát ngay trán nhất định phải ở cách đó khá xa và có kỷ năng cao…
Là người của quân đội?Năm Ngởi đổ mồ hôi lạnh…
-“Chuyện gì vậy?” Thấy nét mặt Năm Ngởi trắng bệch…Liên lấy làm lạ hỏi..Thanh Tuyền cũng nghi hoặc…
-“Vậy ngày mai con đi một chuyến nghe ngóng tinh hình…Em đi theo con Thanh coi có gì tiếp ứng…” Năm Ngởi không đáp lời vợ…Nhìn Liên bảo nàng cùng Thanh đi Hà Tỉnh…
-“Không quan trọng như vậy chớ?” Tuyền có chút không vui…Nàng không hiểu tại sao ba và chị nàng có vẻ nể sợ bọn người mà ngay cả mặt mủi cũng chưa thấy…Có quá đáng không vậy?
-“Ậy..đừng nói nửa…Tạm thời đình chỉ mọi việc…Chờ vài bửa coi sao…Cứ quyết định như vậy…” Năm Ngởi vung tay…Chậm vài ngày đâu có sao,,quan trọng là phải tìm hiểu rỏ ràng…
Đó là lý do mà Thanh và Liên có mặt tại đây…Không khó mấy để dò la hành tung của Đức ca…để vào cùng chung khách sạn…mục đích là ngấm ngầm khéo léo quan sát…Trong ba ngày..cả hai chỉ quan sát được một việc thôi nhưng cũng đủ rồi…
Hắn bắn gảy chân hai người…CA đến …chỉ để ‘thu dọn tàn cuộc’…Loại người nầy không phải là loại người mà bọn họ có thể trêu vào…
Nói đến đây…nàng có chút ngượng ngập…Không biết nên hay không dùng mỷ nhân kế? Đối với hắn…nàng cần..nàng sẳn sàng…hắn còn trẻ…có thế lực và rất phong độ…lấy hắn cũng được mà…
Hai người ngồi không lâu…Thấy Đức bước đến…Cả hai đứng dậy…lịch sự mời chào…Ba người ngồi xuống…Người phục vụ bước tới với tấm thực đơn…
-“Cũng đã trưa rồi…hay là chúng ta dùng cơm luôn nhé…” Liên mĩm cười mời…
-“Hai vị cứ tự nhiên…tôi chưa đói…Vodka Tonic…làm ơn…Còn hai vị?” Đức gọi cho minh xong nhìn hai người hỏi…
-“Cà phê…và một ly nước cam…Làm ơn…”. Khách không gọi thức ăn…Nên Thanh cũng chỉ gọi đồ uống...
….
-Hai vị…Tôi có thể giúp được gì?
-“Không dấu anh…Chúng tôi ở Đà nẳng…đối nghịch với nhóm Huê đại tỷ” …Thanh vừa nói vừa dò xét…
-Có vấn đề gì?
-“Chúng tôi muốn biết..có phải cậu đở đầu cho bọn họ…Hai bên đối đầu …thiệt hại là đều không thể tránh khỏi…Chúng tôi không muốn vì chuyện nầy mà đối nghịch với bên cậu…” Liên trực tiếp nói thẳng….không vòng vo…
-Ha ha…Hai vị lầm rồi…Tôi không phải là người chống lưng mà còn ngược lại …Không bao lâu nửa…tên Huê đại tỷ sẻ đi vào quá khứ…Hai vị hiểu tôi muốn nói gì chứ? Cho nên Chuyện ân oán giửa các người tôi không cần biết…Nhưng mà…sorry…Nói thẳng nha…địa bàn của bà ta…các người đừng nghỉ đến…
Liên và Thanh sửng sốt…gây chiến là để chiếm địa bàn…Hắn nói như vậy là không xong rồi…Chuyên đi nầy….coi như công cốc…còn đánh nhau với mụ Huê làm gì nửa?Chẳng lẻ muốn dọn cổ mời hắn xơi? Nghỉ vậy nên nét mặt hai người rất khó coi…Không nghỉ đến vấn đề nầy…hắn ở Cần Thơ mà..sao ra ngoài Đà Nẳng tranh lấy địa bàn chứ?
-“Sorry..Coi như chúng tôi chưa hề nói chuyện nầy…” Thanh cố dằn cơn tức giận…mặt đỏ bừng nói…Lúc đầu cãm thấy thằng nam kỳ nầy lịch sự nhã nhặn nên có chút thiện cãm…bây giờ nàng thấy hắn đáng ghét..khả ố…
Thấy tên nầy bá đạo…Liên cũng giận lắm…nhưng thực lực của mình rỏ ràng không bằng người ta đanh nuốt cục tức…muốn vớt vát lại chút mặt mủi…
-Nếu cậu đã nói thẳng..vậy chúng tôi cũng không cần vòng do…Địa bàn của mụ Huê là..một miếng bánh lớn …Chỉ riêng đàn em thôi cũng mấy trăm thằng…Không biết chúng ta có thể hợp tác để hai bên cùng có lợi…
-“Hi hi hi….” Đức bật cười…khiến Liên vừa tức vừa ngượng…Thanh cũng giận run…Ở Đà Nẳng ai dám có thái độ nầy?Thiệt là hổn láo…
-Cậu cười cái gì..có gì đáng cười…
-Hợp tác?...ha ha…Tôi không coi Huê đại tỷ hay Huê đại muội là cái gì hết…Vậy thì hai vị không trong tư thế để có thể nói lời nói nầy…Về nói với lảo đại của các người..ừm..ông Năm Ngởi có phải không… chuyện hợp tác…đừng bao giờ nghỉ tới…
-“Chúng ta về Thanh…Thật uổng công với thứ dân nầy” Liên tức muốn hôn mê bất tỉnh..Nếu là ở Đà Nẳng..nàng sẻ cho người chém thằng nầy thành trăm khúc…quăng xuống biển cho cá ăn…
-“Đó là sự thật thôi…Ha ha..nếu đổi ngược lại..hai người là tôi…chắc cũng sẻ làm như vậy mà…Nà..nếu muốn ra về thì cứ tự nhiên…không tiển…” Hắn nói xong cầm ly Vodka tonic hớp một ngụm..chép chép lưởi…vẻ mặt rất bình thản…Muốn hợp tác?Khi nào ngang hàng mới nói đi…
Nhân chuyện nầy…’Thu lấy’ Đà nẳng là cái chắc rồi…nhưng hắn phải là lảo đại…không có chuyện hợp tác…bọn nầy tưởng người đông thế mạnh mà muốn ngang hàng à?nằm mơ thì được…Chỉ cần diệt mấy thằng đầu xỏ…bọn cắc ké phía dưới còn không riu ríu nghe lời sao?
Thanh đang tiến thoái lưởng nan…tiếp tục ngồi lại thì quá mất mặt..bỏ ra về thì hỏng đại sự…Suy nghỉ kỷ…Nếu nàng là hắn..nàng cũng sẻ làm như vậy…
Cử chỉ của hai người không thoát khỏi ánh mắt của Đức …Hắn âm thầm đắc ý…đánh phủ đầu như vậy cũng được rồi…đã đến lúc xoa dịu một chút…
-“Bình tỉnh chút đi…sao nóng tánh vậy? Nghe tôi nói trước đã rồi về…Ha ha…Có lợi cho mấy người đó…
Liên cũng đang hối hận vì có chút nóng nảy…nghe hắn nói…liền chụp lấy cơ hội xuống thang mà không mất thể diện…
-Vậy được..Thanh Thanh…minh nghe cậu ta nói xem sao…
-Vậy có phải tốt không.ha ha…Ai cũng vì lơi ích mà..có phải không?Nà…nếu các người nghe lời …tôi bảo đãm lợi ích các người sẻ hơn bây giờ rất nhiều…
-Lợi ích gì?
-Tôi giao địa bàn của Huê đại tỷ cho các người…theo tỷ lệ 6-4…
Liên,Thanh nhìn nhau…cả hai động tâm…như vậy có khác gì hợp tác chứ?cái tên nầy không hiểu hắn nghỉ gì…xuýt chút nửa gây ra hiểu lầm rồi…
-“Làm cái gì là do tôi quyết định..Làm thế nào là các người quyết định…không phải là hợp tác..Tôi là Boss…các người không thể tự ý …Khác nhau là chổ đó…Về nói với lảo đại các người…” Gương mặt đang cười cười bổng đanh lại…
-“Tôi có thể quyết định thay ba tôi…nhưng tỷ lệ 6-4 có phải là không công bằng hay không?” Tuy trong bụng bằng lòng với tỷ lề 6-4 nhưng Thanh vẩn còn muốn kỳ kèo thêm chút đỉnh…
-“Vậy cô muốn sao?” Đức cười cười…
-5-5..anh nghỉ sao?
-Cô có thể quyết định? À há…mới vừa rồi cô nói cô có thể quyết định thay ba cô..Vậy được….5-5 thì 5-5…
-“Một lời đã định” Thanh Thanh đưa tay ra…nét mặt bây giờ rất hân hoan…
-“Ha ha…Một lời đả định…” Đức đưa tay bắt tay người đẹp…giờ nầy mới để ý quan sát một chút..cũng thuộc hàng mỷ nử đấy…Wow..cặp vú quá đã…
Thanh Thanh thấy cặp mắt hắn có vẻ không đàng hoàng…vụng trộm lướt đi lướt lại trên nhưng vị trí mấu chốt…Không giận mà có chút kiêu hảnh..Thầm đắc ý…
-”Vậy là tốt rồi hi hi…Sau nầy hợp tác…í… không phải..xin lổi..hi hi…”Liên cười cười..không biết nên tìm từ nào thích hợp để thay thế cụm từ ‘hợp tác’..Cái tên nầy…nhưng xem ra chuyến đi nầy kết quả quá tốt….được cái bánh ngọt rơi xuống đầu…Hắn muốn làm Boss thì cứ làm Boss đi…
-5-5…Cám ơn..anh rất sảng khoái…
-Hi hi…Người nói câu nầy là tôi mới đúng…cô mới là người sảng khoai…Cám ơn nhiều…
-“Sao anh lại nói vậy?” Thanh Thanh cãm thấy có cái gì đó không đúng…
-Không phải sao? Cô thấy 6 phần có vẻ không công bằng cho tôi nên đề nghị 5-5…hi hi..Cô mới là ngươi sảng khoái..Nà..cạn ly…
-“Anh…” Thanh Thanh hai má đỏ bừng…sao minh lại thua hắn vậy?...Liên ngồi kế bên cũng trợn mắt há mồm..Tên mắc dịch nầy quả là xảo quyệt…
-“Ha ha…ouf…” Đang đắc ý …bổng Đức trợn mắt há mồm…hắn vừa thấy Phương Linh kéo va li đi vào quầy tiếp tân…con nhỏ nầy giờ nầy đúng ra trên máy bay về Cần Thơ mà…Hắn đứng lên…
-“Hai vị…xin lổi…tôi có chút việc..” Nói xong nhanh chóng đi ra ngoài…Cả hai ngạc nhiên nhìn theo…
Phương Linh quả thật chưa về…Trước khi qua hàng kiểm tra an ninh…nàng lấy cớ đau bụng đi phòng vệ sinh rồi chuồn ra ngoài đến quầy Air VN mua vé máy bay đi Đà Nẳng trên chuyến bay chiều nay ...Sau đó.đón xe trở lại khách sạn tìm hắn…Hành lý của nàng chỉ có va ly xách tay nên không có vấn đề gì…Nàng biết hắn đi Đà nẳng…nên muốn đi theo ….làm thêm được một đoạn phóng sự thì quá tốt…Chủ yếu là bệnh ‘nghề nghiệp’…
Bây giờ là 2 giờ…Phương Linh định mướn một phòng..ở tạm vài tiếng…chưa kịp nói tiếng nào với nử nhân viên tại quầy check in …Bổng nghe tiếng hắn phía sau lưng…
-Phương Linh…cô làm gì ở đây?
-Hi hi…Là anh à…Tôi đi Đà nẳng với anh…yên chí đi..anh làm việc của anh…tôi làm việc của tôi..Vậy được rồi chứ gì?...
-“Cô thiệt là hết nói mà…tôi mặc kệ cô…” hắn quay lưng bước về thang máy…đi lên phòng mình…Phương Linh kéo va li lẻo đẻo theo sau…
-Ê…cô đi đâu..Theo tôi làm gì?
-Hi hi..Tôi nghỉ kỷ rồi…Bây giờ là 2 giờ..dù sao 5 giờ phải đi ra sân bay…Ba tiếng đồng hồ thôi mà…Tôi vào phòng anh nghỉ tạm..không cần phải mướn thêm một phòng…Có tiền cũng không nên lảng phí…hi hi….Anh nói coi có phải không…
-Ê…tôi là đàn ông đó nha…còn nửa…chính hiệu là con dê chúa…trai đơn gái chiếc…cô không sợ tôi thịt cô à?
-“Biết rồi…Con dê chúa phải không?hi hi…Chó sủa chó không cắn..đi đi…nói nhiều làm gì…
Đức chào thua…Con nhỏ nầy…Aiz…Thằng nào xú quẩy dính vào…
…
-“Tưởng cao thượng lắm…Thì ra cũng là đồ háo sắc..” Thanh Thanh thấy hắn to nhỏ với một mỷ nử rôi cả hai tiến về thang máy…” Nàng bỉu môi khinh thường…có chút bực bội…
-“Đàn ông ai cũng vậy mà…hi hi…” Liên cười…
…
-Nằm nghỉ đi…
Phòng có hai giường..Hắn thu dọn vài thứ trên giường để nàng có thể nghỉ ngơi …Dù sao nàng cũng có lý…hai tiếng đồng hồ thôi mà nếu mướn phòng khác…phải trả nguyên ngày thì thật lảng phí…
-“Cám ơn..,Tắm trước đã…” Phương Linh để va li lên giường..mở ra…hắn vô tình thấy quần lót…áo ngực…Wow..con nhỏ nầy quần lót nhỏ xíu…
-“Ê..không được nhìn…” Phương Linh đỏ mặt …’quát’…
-“Nhìn?Nhìn cái gì chứ?Có thấy gì đâu à…” Đức cải…xì líp xú chen thôi mà…làm như là quan trọng lắm í…
-“Còn trợn mắt nói láo?Đúng là dê chúa mà…” Nàng cầm quần áo ngoe nguẩy bỏ đi vào phòng tắm…Chẳng bao lâu có tiếng nước chảy…
-“Đúng là mát dây…” Hắn để nguyên quần áo nằm lên giường… lim dim nhắm mắt…chưa được mấy phút bổng một tiếng hét ‘Ahhhh’ vang lên…làm hắn giật minh…ngồi bật dậy..mắt trợn tròn xoe…”má ơi…lạy chúa tôi..A di đà phật..Cứu khổ cứu nạn a…”
Phương Linh lỏa lồ..vú săn,eo nhỏ chùm lông đen được cắt tỉa gọn gàng đang sờ sờ trước mặt…Chẳng những vậy nàng cón ôm hắn…mặt trắng bệch…miệng lắp bắp..
-Có..có gián…
…
-“Ahhh..không cho nhìn…anh..lưu manh…” Thấy im lặng…nàng quay nhìn…chợt nhớ trên người mình đang lỏa lồ còn hắn thì đang nhìn trân trối..Phương Linh hổ thẹn..mắng…nhìn quanh..kiếm cái gì để chụp lên người…
-“Lưu manh?phải ha…tôi là lưu manh…” Hắn nhấc bổng nàng lên…đặt nàng xuống giường…úp mặt lên ngay vùng tam giác…nơi đó có đám lông mềm mại..mời gọi…Đã bị mắng là lưu manh rồi thì lưu manh tới bến thôi…
-“Buông,,buông ra…không được …” Thấy hắn chỉa mồm vào ngay chổ đó…Phương Linh hết hồn…chống cự…nhưng vô dụng thôi…trên người nàng không có quần áo..cửa động thiên thai ngay trước mặt hắn…Trời cũng không cản được….Huống chi khi hắn vừa đưa cái miệng vào,,.nàng cãm thấy vủ trụ quay cuồng…Lực chống trả yếu dần…
Trong phòng im lìm..nàng nằm ngửa…giửa hai đùi…hắn vừa bú vừa liếm…chỉ thấy mái tóc hắn nhấp nhô…một tay hắn dày vó hết vú nầy sang vú nọ…tay kia đang tự cới quần mình…chiếc quần đã tuột xuống được quá nửa…cặc hắn đang hùng dủng kiên nhẩn chờ …
Tâm trạng Phương Linh rối bời…nửa muốn ngăn lại nửa ham muốn…hình ảnh Phát..người chồng sắp cưới hiện lên rồi lưu mờ…hai tay nàng mân mê mái tóc của hắn…ghì mạnh vào…
Hắn bú liếm.mút…nàng rên rỉ…miệng hắn rà từ dưới lên trên,,,,khắp người nàng…ngậm lấy đầu ti…bú như đứa trẻ bú sửa mẹ..miệng hắn lần lên môi nàng…Hai cặp môi dính vào nhau…Phìa dưới.hắn cầm cặc rà tìm của động…đút vào…một phát lút cán…Phương Linh nấc lên..hai chân kẹp lấy eo hắn…hổ trợ…
Hắn nắc bạo…hai người vừa đá lưởi…nàng hứng chịu nhưng cú nắc của hắn…sướng rợn người…Phát..không dủng mảnh như hắn…Nàng hổ thẹn khi có ý tưởng so sánh…
Nàng kinh hải…đổi qua mấy tư thế rồi..nàng đã mấy lần lên đỉnh mà hắn vẩn chưa có triệu chứng ngừng…Chỏng khu cho hắn doggy…hai chân nàng đứng không muốn vửng nửa rồi…
-“Xong chưa…cho em nghỉ chút…” Phương Linh hối…
-Ngoan đi…anh chưa xong..nửa tiếng nửa..
-“Cái gì?sao lâu vậy… muốn giết người ta à” Phương Linh nủng nịu…
-Vậy được…” hắn rút cặc ra…Đưa cặc ngay miệng… nàng vừa hé miệng..hắn đút vào..hùng hổ nắc tiếp…Cãm giác làm gian phu làm tinh thần hắn phấn chấn..kích thích mãnh liệt…muốn làm những hành động dâm dục trên cơ thẻ vợ sắp cưới người khác…
Phương Linh không ngờ nàng lại để hắn làm như vậy với miệng mình…Tuy nàng và Phát đã ăn cơm trước kẻng nhưng cho dù Phát có năn nỉ cách mấy,,nàng vẩn chủa từng ngậm cái đó của hắn..Đây là lần đầu…rỏ ràng là bị ma xui hay quỷ khiến hay sao í…Không những vậy…một lúc sau nàng còn nuốt không ít…Cái tên nầy…dám ’ra’ trong miệng nàng mà không xin phép…khiến nàng phải chịu thiệt thòi…
Hắn nào phải chỉ bắn trong miệng thôi đâu…đang bắn lại kéo ra cầm đầu cặc quét đi quét lại khắp mặt và ngực khiến trên mặt và ngực nàng đều có tinh khí của hắn …
-“Hi hi…Như vậy mới đúng nghỉa là lưu manh …”
-“Anh…Tú Nhi cũng để anh tự do như vậy â?” Phương Linh vừa chùi vừa lườm…hỏi..
-:Dỉ nhiên rồi..là tình điệu mà….Chồng em sao hả…Có như anh không? Anh với hắn ai hơn ai….Hi hi…” Đưc cười dâm…Chơi vợ người mà hỏi vợ người ..So sánh…mình và chồng người ai hơn ai…Cái nầy làm hắn hứng thú..máu dâm lại nổi lên..Cặc lại cứng nửa rồi…
-“Là sắp cưới thôi..chưa chính thức…” Nàng nghỉ tới Phát…Hắn và nàng chỉ hai hoặc ba lần thôi…Đêm đầu tiên là nàng uống say…hai lần sau hình như cũng vậy…Nói tóm lại là không tự chủ được…Bây giờ nghỉ lại…có chút hối hận..nhưng chuyện đã là quá khứ…
-“Sắp tới giờ ra sân bay..Em đi tắm…” Vừa dứt lời..nghỉ tới con gián…Phương Linh ngần ngừ…
-“Đại ca…em có lời nầy …không biết anh có muốn nghe không..nhưng em cũng phải nói…” Tiến…gả là một trong thân tín đi theo Hửu từ lâu…hắn vừa nói vừa nhìn nét mặt của đàn anh để thăm dò…
Đi theo Hửu bấy lâu nay…Hắn không muốn cứ làm con tép riu gọi dạ bảo vâng…như vậy không có tiền đồ… Hắn cũng không có tham vọng nhiều…chỉ cần dưới tay có chục thằng đàn em cùng gả coi một khu là được…
Hắn muốn làm thân tín của chị Huê nhưng tiếc là chi Huê không vừa mắt hắn..Chỉ tại hắn không đô con,không đẹp trai và cặc thì nhỏ…nên bị đá ra ngoài vòng tròn thân tín của chị Huê…
Nhưng mặc dù nhỏ con nhưng Tiến là người có chút đầu óc lại gan lì trong việc đâm chém nên dần dần được lòng vả trở thành thân tín của Hửu…Lóng rày..Tiến nhận ra sau lần đi Hà Tỉnh về…quan hệ giửa Hửu và Huê đại tỷ hình như có vấn đề…Bởi vậy âm thầm quan sát…và nhanh chông nhận ra đây là cơ hội bằng vàng để phò tá Hửu ‘lên ngôi’…Chỉ cần Hửu chinh thức ‘lên ngôi’ lảo đại…hắn cũng sẻ được cất nhắc..biết đâu là Tiến quân sư thì tốt biết mấy…
-“…Muốn địt thì địt…muốn nói thì nói ..Sao lề mề vậy..” Hửu vung tay…
Tiến bước ra mở cửa…nhìn trai,nhìn phải xong bước trở vào…đóng và khóa cửa lại…Nét mặt ra vẻ trịnh trọng…
-“Hửu ca…chị Huê..không phải là người làm nên đại sự…tui nói lời nầy..anh có chửi tui cũng chịu..nhưng tui cúng phải nói…Hửu ca…anh có phải hay không…nên nghỉ cho anh một chút…” Tiến nói đến đây..nín thở..dò xét phản ứng của Hửu…
-“nói tiếp đi”…’ít ra phải như vậy chứ’..Hửu nghỉ thầm…tán thưởng gả thân tín…thông minh…
Tiến mừng rở…như vậy là đặt đúng cược rồi…gả nhanh nhẩu nói ra ‘tiếng lòng’
-“Hửu ca…Bây giờ Hoàng đại ca ngủm củ tỏi rồi mới thấy chị Huê…chị Huê có tiếng mà không có miếng… nhát như cấy mà ngồi mát ăn bát vàng..Vậy tại sao anh phải đánh giang sơn cho mụ ta..Chi bằng…anh lên làm… ”
-Mầy cũng nghỉ vậy?
-Không phải có mình tui đâu đại ca…mấy hôm rày bên thằng già Năm Ngởi lấn sân…mụ Huê không dám hó hé một tiếng…nhiều anh em bất mản lắm rồi…Tụi nó nói nếu Hửa ca không bệnh thì tụi Năm Ngởi không dám đâu…Cho nên tụi em nghỉ ..Hửu ca…anh nên cầm đầu…
-“Làm như vậy…chỉ sợ người khác nói tao không có đạo nghỉa…” Hửu trong bụng khoái tỉ tê nhưng ngoài mặt rất đạo đức giả
-“Hửu ca…nếu mụ ta bị bên Năm Ngởi dứt điểm thì liên quan gì tới anh chứ..” Tiến âm hiểm nói…
Hửu hai mắt sáng ngời….đúng là người trong cuộc u mê mà…
-“Di họa giang đông?...không biết nửa…em không có học vấn như anh…cứ cho là vậy đi..”Tiến mừng rở ,nịnh bợ…có dịp để trả mối thù mấy năm nay Huê coi rẻ hắn…
-Được…Chuyện nầy giao cho mầy…Sau nầy tao không bạc đãi mầy..yên chí đi…
-Yên tâm đi Đại ca…bảo đãm hoàn thành nhiệm vụ…
Hửu hai mắt sáng ngời…mụ Huê chết..mình ‘đem quân’ trả thù là chuyện nghỉa khí…đạo nghĩa giang hồ…có thằng đàn em nào không phục?
…
Hà Tỉnh…
Từ Hà Tỉnh….Để đi Đà nẳng bằng đường hàng không…Phải đến sân bay Vinh ở Nghệ An…Từ Hà Tỉnh đí sân bay Vinh không xa lắm..khoảng 1 giờ xe chạy…Cả hai tắm uyên ương xong …Hai người vội vả xuống trả phòng …Lúc 5 giờ sẻ có xe của khách sạn đưa khách ra sân bay…
Phương Linh mặt đầy xuân tinh…gần ba tiếng đồng hồ…Tên lưu manh dập nàng tơi bời hoa lá…bây giờ trong lòng vẩn còn bồi hồi đầy cãm xúc…mọi chuyện xãy ra như một giấc mơ …Nàng vừa kiểm tra di động..Thấy trong máy…Phát đã gọi nhiều lần…nàng có chút khó chịu…Nàng đã quyết định rồi…tên lưu manh nầy mới là người đàn ông của nàng…Vấn đề hiện tại là làm sao lựa lúc thích hợp nói với Tú Nhi một tiếng…Còn Phát?Coi như là lật qua một trang giấy…nàng không có cãm giác hoặc cãm giác đã mất…
Hắn thường hay nói sẻ không có lần sau…nhưng rồi lần nào cũng thế…Cái lồn trước mắt là đầu óc ngu muội…Cứ để con cặc làm chủ…bây giờ phiền toái rồi…Không biết phải ăn nói với Tú Nhi ra sao đây?Ụa..Tại sao phải ăn nói chứ? Tú Nhi biết mình là như vậy đó mà…hắc hắc..
-“Ô hay…Cậu cũng ra sân bay à?Sao đúng lúc vậy?” Đang suy nghỉ miên mang…Nghe có người hỏi…Đức giật mình…
-Là hai người à…Sao trùng hợp vậy?
-“Chúng tôi có chuyến bay lúc 7 giờ 30…Còn anh? Vị nầy là…” Thanh Thanh nhìn Phương Linh..Lúc trưa nàng thấy hắn và cô gái nầy đi vào thang máy…chỉ đoán già đoán non…không chắc lắm…
-“Hi..Tôi là Phương Linh..bạn gái của anh ấy…Cô là..” Phương Linh tay cặp tay hắn..mĩm cười…tự giới thiệu mình là bạn gái của hắn…Sau trưa nầy..còn không phải sao?
-“Bạn gái anh thật đẹp” Thanh Thanh xả giao..khách sáo…Trong lòng có chút mất mát…
-Ha ha…Cám ơn…Vậy là chúng ta cùng chuyến bay..Chúng tôi cũng bay ra Đà nẳng…
-“Như vậy nhất định phải đến nhà làm khách để ông xả tôi tận tinh tiếp đãi mới được…” Liên mời chào…
-“ Hi hi…Vậy thì cám ơn trước nha..Các vị thiệt có lòng…” Hắn hiểu…hai người này muốn xem thực lực của minh…Cho đến bây giờ…họ chỉ nghe…nhưng chưa thấy…Có lẻ có chút không cam lòng…
Được thôi…
…
Tuy thời gian bay chỉ hơn một giờ nhưng cả hai khi mua vé đều chọn khoang thương gia…ghế rộng…có chút riêng tư…Phương Linh thích ngồi cạnh cửa sổ..hắn ngồi bên cạnh…Trùng hợp tay hai người Liên,Thanh cũng cùng hàng…Liên ngồi sát cửa sổ…Vì vây…hắn và Thanh Thanh chỉ cách nhau con đường ngăn cách giửa hai hàng ghế…
Chuyến bay đêm…Máy bay vừa cất cánh…khi đạt đến độ cao nhất định..đèn sáng tắt…Trong khoang thương gia ánh sáng mờ mờ…yên tịnh…không khí có chút lành lạnh…Phương Linh ngả ghế ..đắp mền…mắt lim dim…Hồi trưa nầy điên cuồng với hắn..bây giờ có chút mệt…
Đức cũng ngả ghế…đắp mền phủ..mắt lim dim nửa người…như đang ngủ…miệng khẻ mĩm cười ranh mãnh…
Phương Linh giật minh…mặt đỏ bừng… …tay hắn đang luôn vào vạt áo đầm…muốn mò nàng… Tên lưu manh nầy hồi trưa chưa đủ sao?Nàng hung hăng cấu tay hắn…Chận không cho hắn làm loạn…Dưới tấm mền…tay hai bên dằn co…trên gương mặt cả hai vẩn bình thản…Cuối cùng trước sự kiên nhẩn,bền bỉ..mặt chay mài đá của hắn…Sợ người khác phát giác thì ngượng chết…nàng cấu hắn một cái thật mạnh rồi buông xuôi…để hắn muốn làm gì thì làm…
-“Dâm tặc”..miệng mắng nhưng hai chân tự động dang ra…người vặn vẹo…hơi thở dập dồn…người lên cơn sốt…
Hàng ghế sau không thấy vì họ không để ý…Nhưng phía bên kia cùng hàng…Trước mặt là Ipad …Nhưng từ khóe mắt…Liên và Thanh Thanh đều để ý hắn…Dưới tấm mền ‘động đậy’ rất khả nghi…
Liên mím môi…lòng xốn xang…không biết đang nghỉ gì…
-“Đồ dâm đãng..bại hoại…” Thanh Thanh thầm mắng…
…
-“Chúng ta tạm biệt ở đây..Ngày mốt..hy vọng anh nể mặt…đến nhà dùng bửa cơm…” Máy bay đáp xuống…Bốn người tiến ra cổng…Thanh Thanh lập lại lời mời…Nàng đoán hắn đến Đà nẳng nầy có liên quan đến chuyện Huê đại tỷ nhưng nhìn không ra….ngoài hắn chỉ có một phụ nử bên cạnh…
-“Ha ha…Cám ơn trước…cứ quyết định như vậy…Cô cứ gọi thông báo giờ giấc..địa điểm..Tôi sẻ có mặt…
-“OK..see you..” Gật đầu chào Phương Linh…Cả hai Liên và Thanh Thanh quay lưng bước đi… Bất chợt nghe tiếng gọi hắn khiến cả hai nhìn nhau sửng sốt…
-Ông xả..ông xả..bên nầy…
Năm mỷ nử..thuộc hàng top…vẩy tay với hắn…miệng luôn gọi ‘ông xả’….
Là ba chị em Mỷ Chi,Phương Anh ,Thu Tâm..ra đón hắn…
-“Thanh Thanh… Dì không nghe lầm chứ hả?...” Liên trợn mắt há mồm…
- Không đâu…Không cần phải ngạc nhiên…hắn là dâm tặc mà…