-Ừm được...nè...đừng cho tui leo cây đó...Tuyết “hăm he”...
-hả?cho cô leo cây?không bao giờ...đã hẹn với người đẹp...chỉ có người đẹp cho tui leo cây thôi..còn tui thì không bao giờ...vầy nha..thứ 7 tôi gọi cô...
-Ừm...bye.
Cúp di động..Tuyết hân hoan...ít ra cũng phải thế chứ...
-Ê sao hả?Nguyệt/Cúc nóng lòng hỏi...
-Thứ 7 nầy...hắn mời tao đi ăn cơm...Tuyết kiêu hãnh đáp...nhưng nàng không nói là “cả bọn”...cái chuyện nầy..chỉ có nàng và “hắn” thôi...một buổi tối lãng mạn không thể kéo theo nhiều người...là “tiết kiệm” cho hắn...Tuyết có “lý do chính đáng”...
-Wow...ráng lên mầy...cua hắn vào tay...Nguyệt/Cúc hâm mộ cổ vỏ bạn...không biết cả hai vừa bị bạn thân vì trai mà “đá” ra ngoài một cách “lạnh lùng không ái náy”...
Đàn ông cũng như đàn bà ...bản tánh không khác nhau...đàn ông vì lồn,cũng như đàn bà vì cặc thôi...nếu cần đưa bạn lên bàn thờ là chuyện thường...
-chuyện nầy là cái chắc rồi...hắn không “thoát” khỏi mị lực của tao...Tuyết nhìn hai bạn mắt nháy nháy...đùa cợt.
Tuyết không đùa...nàng thật sự nghỉ như vậy...Tuyết luôn coi mình là người đẹp từ Sài gòn hoa lệ,chỉ cần giở chút nũng nịu,mè nheo là Đức sẻ bị “hớp hồn” trở thành dể dạy,cho nàng sai khiến...Nếu cần sẻ cho hắn hun hít chút đỉnh...Đó là “chiến thuật “ để giử mình của nàng xưa nay...vì vậy Tuyết vẫn còn “zin”...
Vừa cúp máy chưa được bao lâu thì di động lại vang lên...là Hà gọi...Cũng đã lâu rồi...mấy tháng nay không nghe tin tức...
-A lô....lâu quá ha dì mới gọi...dì vẩn khỏe chứ?
-Mới từ chổ ống về hôm kia...
Quốc cách đây mấy tháng được thăng làm Chủ tịch thành phố Đà lạt...lúc đầu Hà không muốn theo chồng tại vì đang đam mê những phút giây thần tiên do Đức mang đến,nhưng sau đó dù muốn dù không cũng phải khăn gói ra ngoài Đà lạt làm Chủ tịch thành phố phu nhân...Hà không thích hư danh,chỉ đam mê tình dục nên trong khoãng thời gian nầy thật là phiền muộn.Gần đây Quốc ra Hà nội họp hành gì đó,nàng liền thừa cơ hội bay đi Cần Thơ...vừa vào khách sạn liền gọi cho Đức...
-cậu nầy...tui hỏi thiệt mà...tò mò chút mới hỏi cậu...Ngân không hài lòng vì câu trả lời “không có trong sách vở” chút nào...lẻ ra nó nên nói:” chưa” hoặc “đang cua” hoặc chia tay rồi...ai dè nó lại nói “có nhiều lắm...”khiến nàng không kịp phản ứng vì không nằm trong “sách vở” chút nào.
-Hahaha..nói thiệt rồi thì cô không tin...hay là bây giờ tui nói dóc ha: “chưa”...sao hả?có phải muốn làm mai?Đức hi hi ha ha trêu ghẹo.
-Muốn tui làm mai?được mà...cậu muốn người như thế nào?lần nầy Ngân lại tin nó nói thật...đàn bà là vậy..khi đàn ông nói thật thì không chịu tin,khi đàn ông nói dóc thì tưỡng là thật...
-Y chang như cô là được...Đức nheo nheo mắt nói.
-Cậu..cậu không đàng hoàng chút nào...Ngân đỏ mặt nhưng lòng như uống được mật ong...nói như muổi kêu...
-Cậu thật sự là Tổng giám đốc của 1 công ty bên ngoài?
-Ừm...Đức lập công ty...
-Vậy..vậy cậu tới ủy ban nhân dân làm cái quái gì..tui không hiểu...Ngân nói ra ý nghỉ của nàng...từ lúc biết Đức là Tổng giám đốc của một công ty khá qui mô...nàng lấy làm kỳ quái...
-là duyên nợ thôi...Đức hàm hồ đáp sau khi hớp một ngụm bia.
Rời nhà Loan,Đức chạy xe về nhà hàng...gần 11 giờ sáng thứ 7...Buổi sáng vừa xong,đám nhân viên đang bận rộn sửa soạn cho bửa trưa...1 vài người khách lác đác...chưa đến giờ cao điểm,không thấy Thu nơi quầy,biết “bà chủ” đang nghỉ giải lao trên lầu...Đức gật đầu coi như chào hỏi đám nhân viên xong bước lên lầu...
Thu đang nằm trong phòng,máy điều hòa làm nàng dể chịu...nghe tiếng mở cửa nàng nhỗm dậy...chỉ có Đức mới có chìa khoá..Bé Trúc đả đi học phụ đạo...
Đức chẵng nói chẵng rằng... cỡi giày, cởi quần áo,người trần truồng như nhọng rồi leo lên giường nằm bên cạnh bà chủ Thu..mắt lim dim như muốn ngủ..tay thì lòn vào áo mân mê vú ...
-cô..cô muốn làm đơn li dị...Đức nghỉ sao?Thu dè dặt hỏi ý liến Đức?nàng đã nghỉ kỷ rồi...cho dù ngày mai ba bé Trúc ra khám..chuyện nàng và ông ấy tái hợp thiệt là không thể nào...vấn đề là xa mặt cách lòng...thâm tâm nàng coi như ba bé Trúc đã không còn...hiện nay nàng coi như đang ở với Đức..tuy không phải là vợ chồng nhưng có khác biệt sao?nếu là như vậy thôi thì dứt khoát...
-Cô nghỉ cũng không thành vấn đề đâu...mổi lần đến ngày đi thăm..đối với nó như một cực hình...Thu than.Quả thật như vậy..Bé Trúc hình như đã quên mất người cha ruột của mình...
-Vậy..vậy cô tự quyết định đi...Đức nghỉ khoãng hai năm nửa...Đức tìm cách ...mình di dân qua Mỷ hoặc Canada ...theo diện đầu tư...mình qua bển sống...
-hả?tại sao?Thu sửng sốt...
-Qua bên ấy...nếu có tiền thì cái gì cũng tốt hơn...tương lai của Bé Trúc cũng sẻ tốt hơn..cô không muốn sao?
Thu cãm động...dù sao bé Trúc cũng là con của nàng..nay Đức quan tâm bé Trúc như vậy...nàng còn muốn gì hơn...
-Nhưng mà...cô làm gì có tiền...
-Quán nầy làm ăn được mà...ngày càng khấm khá...nếu dành dụm hai năm nữa cũng sẻ có một số vốn khá...đủ để di dân theo diện đầu tư rồi...
-Nhưng mà không phải của cô...Thu phân bua...
-Phân biệt cái gì...tiền của Đức là của cô...còn phải phân biệt sao..yên chí đi..hai năm nữa thôi...đưa hai người qua bên đó trước
-vậy...Đức thì sao?Thu thấp thỏm...
-dỉ nhiên rồi...một lượt nhưng cô và Đức sẻ đi đi về về...lo chuyện làm ăn bên nầy...Bé Trúc sẻ tự lo một mình...lúc đó cũng lớn rồi...