Luân hoàn toàn bỏ qua ‘giai đoạn’ thả Huỳnh Tám ...dường như là hai chuyện không có liên quan với nhau...chuyện bắt Lại Đức Hòa là vì có đơn tố cáo và hoàn toàn vì chính nghỉa...cũng không nói đây là những đơn tố cáo cách đây cũng hơn nửa năm rồi...
Thảo cười lạnh...dấn thân trong quan trường bấy lâu,làm sao không nhận ra trò quỷ của tên nầy?nàng nói:
-Còn hỏi nửa sao?nói với hắn...không...đúng ra là ra lệnh cho hắn...thông báo cho Cục CA tỉnh rồi dẩn đội đi bắt người...nhớ là thông báo chứ không xin phép...bắt người xong giam tại Cục CA thành phố,nếu CA tỉnh yêu cầu chuyển giao...nói không giao được...không cần sợ đâu...không được giao Lại Đức Hòa cho CA tỉnh...
-Tại sao?Thảo mù mờ hõi...
-Muốn nấu cơm mời người ta ăn sao?thằng con bị bắt,thằng cha chắc chắn phải chịu lép vế,nhượng bộ...chừng đó sẻ có người lợi dụng thời cơ mà hưỡng lợi ...hiểu không? nói một cách thô tục nếu giao thằng Huy cho tụi CA tỉnh thì đúng là mình ‘cầm cu chó đái’ rồi...hắc hắc hắc..Đức đưa ra ví dụ thô tục nhưng Thảo quả thật nhìn nhận không có từ nào đúng hơn...
Bây giờ Thảo thiệt tâm phục khẩu phục...thầm nghỉ:”có người đàn ông như vậy chống lưng sau nầy mình sẻ còn tiến xa hơn nhiều nửa”càng nghỉ càng kích động...
-Nhưng nếu không giao...họ sẻ không để mình yên đâu...
-Dỉ nhiên rồi...hắc hắc hắc...thì phải coi là ai đã...Đức cười ‘đểu’...
-Đúng ha...hình bóng một người nử thiếu tướng hiện lên trong đầu...Thảo mĩm cười...
Đức nghiêm nghị như vị tướng quân đang ‘điều binh khiển tướng’.
Thảo chưa kịp ừ hử bên kia nó đá cắt đường dây...
Liền sau khi cắt đường dây...Đức bấm di động gọi cho Quyên...
-A lô...đang bệnh mà sao không nằm nghỉ?Quyên biết tên nầy giả vờ giả vịt cúp cua nên trêu đùa...
-hahaha có chuyện quan trọng...người anh chị...cái gì Phó Cục Trưởng Thanh Tùng phải không?...tôi có chuyện quan trọng muốn anh ta làm...chị thấy sao?Đức dè dặt hỏi...nó chưa từng nói chuyện,cũng chưa từng gặp qua người nầy...chỉ qua trung gian của Quyên mà biết được hình như là muốn đầu quân cho mình...nếu vậy thì cho người nầy cơ hội thôi...
Hiếm khi nào thấy Vinh xuất hiện sớm...cho dù tại trụ sở Đồn Cái răng hay văn phòng tại Cục CA thành phố...nhưng hôm nay ai cũng ngạc nhiên...Chưa 7 giờ rưởi đã thấy Phó Cục trưởng Vinh ngồi trong văn phòng nét mặt rất nghiêm túc...
Hừng sáng...Chủ tịch Vân gọi đến...Đức ca cần hắn...tham gia tổ điều tra trọng án của Lại Đức Hòa...nhiệm vụ chủ yếu là di tãn nhân chứng đến nơi an toàn và bảo vệ đặc biệt...bất cứ ai cũng không được đến gần...
Khi quyết định ở lại cục làm ‘soái tướng’ Luân đã tính toán kỷ...hắn đang nắm giử nhân chứng ,là con ‘át chủ bài’ quan trọng...chỉ cần đám nhân chứng nầy an toàn cho tới lúc xử án vậy là hắn sẻ được công đầu...
-Nếu không có gì nửa...đây là thủ lệnh do Chủ tịch Thảo ký...các anh chuẩn bị xuất phát đi...Luân đưa thủ lệnh cho Vinh xong ra lệnh đội ngủ xuất phát.
Luân có nằm mơ cũng không ngờ trong lúc hắn bắt đầu buổi họp...Trưởng đồn CA khu Bình thủy Hoàng đang cùng đàn em áp sát căn nhà lầu 4 tầng gần Phụng Hiệp .Hoàng đang âm thầm chờ tín hiệu của Vinh...Cách đây nữa giờ Hoàng nhận được địa chỉ nơi nầy do Cục trưởng Vinh gởi đến...
-sao rồi...bên trong có đặc biệt gì không?Hoàng nhìn Thuấn,một đàn em thân tín hỏi...
-Em kêu con Thắm đảo một vòng dò hỏi kỷ càng rồi...bên trong có ba gia đình...chỉ có 2 người CA...chỉ cần chờ lệnh xong anh em ùa vào....xếp yên chí....Thuấn hăm hở khoe khoang ...
-tốt...lát nửa khi có lệnh... cho con Thắm giả dạng tìm cái gì đó rồi ụp vào...không nên làm hai thằng đó bị thương...khống chế thôi...nhớ kỷ...Hoàng nghiêm túc căn dặn đàn em...
-Dạ..nhớ kỷ rồi xếp...bọn em làm việc xếp yên chí đi...Thuấn vổ ngực hứa hẹn...
Hoàng cốc nhẹ lên đầu gả đàn em 1 cái cười mắng:
-Mầy nha...có phải xơi tái con Thắm rồi hay không?tao nghe nói thằng chồng nó không vừa đâu nha mậy...coi chừng có ngày...
-Thiệt?nhưng mà nó đang với mầy mà...nó chịu cho tao chơi sao?Hoàng nghe đàn em nói cũng động lòng,liếc mắt nhìn phía bên kia đường,một nử CA trong trang phục dân thường cùng vài người đang ngồi trong xe...Hoàng thầm khen thằng đàn em lanh lẹ,coi bộ không cần mình lo nhiều...
-Ừm...biết rồi...nhưng Đức không sợ...hơn hai tuần rồi...nhớ cô lắm mà....Đưc phà hơi thở sau gáy Lan hôn hít...hai tay hoạt động không ngừng...
Lan không thiếu đụ...trong hai tuần lể nghỉ ở nhà,Phan không đi đâu chơi xa,chỉ lòng vòng trong thành phố...đêm xuống thằng con vừa ngủ liền hăng hái ôm vợ ...mổi lần cũng đầy đủ bài bản dạo đầu đấy,hết bú tới liếm...nếu là xưa kia,có lẻ Lan vô cùng hài lòng nhưng người đàn bà một khi đã đễ Đức đụ rồi thì ô hô a ha...Phan dù có cố gắng cách nào đi nửa cũng vô dụng thôi...trong lúc Phan ra sức...Lan nhắm mắt tưởng nhớ những lúc cụp lạc bên người tình trẻ...
Là vậy đó...mấy hôm nay bị cãm...sợ nó bị mình lây thì không nên...ai dè nó không ngại,Lan thấy lòng ngọt ngào ấm áp...dục tình bùng cháy mãnh liệt...cầm cặc Đức tham lam bú mút cho thỏa lòng nhung nhớ...
Hai tay làm gối...Đức nhìn bộ dáng tham lam của Lan đang gục gặt trước phần dưới của mình mĩm cười nghỉ không biết cô nàng Tuyết như thế nào?nếu chị nào em nấy thì tốt rồi...cái nầy...cái nầy đúng là hoa thơm đánh cả cụm nha...
Hai chị em na ná giống nhau,nhưng Lan có nhan sắc mộc mạc của người đàn bà miền Nam,Tuyết có cái nhan sắc của một thiếu nử phồn hoa đô hội...”không biết có còn zin không?khó nói lắm...thời buổi nầy con gái sống ở Sài gòn còn zin là chuyện ngàn lẻ một đêm...ngay cả lổ nhất cũng không bảo đãm...”Đức nghỉ...vừa nghỉ vừa lấy tay kéo đầu tóc Lan ghì sát vào...
*
* *
Không bắt được Đức để hành hạ,lại tốn bộn tiền...10 ngàn Mỷ kim cho thằng Cục trưởng,lại thêm 10 ngàn cho hai cha con hai thằng vô dụng kia coi như tiền bịt miệng...
Chủ nhiệm Hòa không thoãi mái lắm...đã không bắt được gà lại còn mất cả nắm gạo...nhưng không có cách nào đành phải bấm bụng nhịn nhục...trong lòng ấm ức không phục...
Hôm nay Chủ nhiệm Hòa củng không khác gì ngày đầu,quần là áo lượt,vẩn niềm nở chào thân thiện các bạn học viên...nhưng trái lại hắn chỉ nhận những cái nhìn lạnh nhạt...giảng viên mỷ nử Đồng Giao...người vợ tương lai trong mộng không nhìn hắn nửa con mắt,mỷ nử vú bự cũng dững dưng khinh thường...Ngay cả cái tên Phó Chánh văn phòng cỏn con kia cũng phớt lờ hắn...Hòa giận tím mặt nhưng nhớ câu ông già nói :”quân tử báo thù 10 năm chưa muộn” đành cố nuốt giận xuống...thề quyết trả thù...không trả thù không làm người...
Hôm nay ‘thằng khốn nạn’ kia không thấy...cũng đỡ gai con mắt một chút...Chủ nhiệm Hòa buồn bực...vô cùng phiền muộn...bổng Hòa trợn mắt há mồm...bên ngoài,phía xa xa hắn nhìn thấy có 3 chiếc xe CA chạy vào khuông viên trường,hai chiếc ngừng trước dãi văn phòng hành chánh,chiếc thứ ba ngừng trước hội trường...không chỉ riêng mình hắn mà hầu như tất cả mọi người điều lấy làm kỳ quái...
Tình cảnh bây giờ giống như hôm trước...khác biệt là đám người CA nầy tuy nét mặt bậm trợn,cũng có nét cô hồn như đám kia nhưng rất có qui củ,không xấc xượt quát tháo hùng hổ như đám người hôm trước...chỉ xếp hai hàng đứng im lặng trước cửa hội trường 1 khoảng chừng 10 thước...
-Ông già mầy là Lại Đức Quang chứ gì?Đức ca coi chẳng ra con cặc gì đâu...Đụ má..mầy chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà...tao sẻ nhanh chóng cho mầy thấy thôi...chờ đi con...còn nửa nè...Đức ca có nhờ tao chuyển lời nầy cho mầy...nghe cho rỏ nè...Đức ca là Trần Đức...không phải Trần Đức Cống nha mậy...nhớ cho kỷ...
Sự thay đổ nghiêng trời lệch đất...hiện nay đi đến đâu...nhiều lúc gặp lại bọn COCC khi xưa khi dể,coi thường ,bây giờ lại tỏ ra vô cùng thân thiết...1 Vinh Cục trưởng,2 cũng Vinh Cục trưởng...những vinh quang nầy từ đâu mà tới?Vinh hiểu rỏ...vì vậy trong thâm tâm Vinh ,Đức ca là thần thánh,bất khả xâm phạm...hơn nửa trong thâm tâm Đức ca cũng là anh rể ngầm của hắn...
Đám chiến sỉ CA đi theo hôm nay cũng đã từng là đàn em thân tín lâu ngày của Vinh Cục trưởng...nước lên thì thuyền lên...Vinh ca nay là Vinh cục trưởng cũng không quên bọn đàn em lúc ‘còn hàn vi’,bọn họ biết tầm quan trọng của Đức ca đối với Vinh ca như thế nào...vì vậy ánh mắt lạnh lùng nhìn Chủ nhiệm Hòa như nhìn người chết khiến hắn lạnh sống lưng...vô củng khiếp sợ...Cách đây 2 ngày..cái kịch bản nầy mình soạn thảo dành cho tên kia...Bây giờ...sao lại như vậy?...
Cũng như những đám COCC khác, Hòa từ nhỏ đến lớn đều là dựa trên ông già mà tác oai tác oái,bộ dáng hùng hổ bên ngoài nhưng bên trong là thỏ đế,nhát gan...nghỉ đến mình số phận sắp tới không chừng sẻ bị tra tấn đánh đập...mặt hắn trắng bệch...phía dưới quần một mùi xú uế bay ra....khiến người đứng gần ai cũng phải nhăn mặt bịt mủi...
Nhìn Chũ nhiệm Hòa bị dẩn đi ai cũng kinh hãi ...nghe nói anh ta là con của Phó Chủ tịch thường trực tỉnh đấy...Bộ không phải sao?
-Anh Thiện à...anh có giao tình với Chủ nhiệm Hòa như vậy...anh có biết là chuyện gì không?nói cho anh em nghe một chút?
-Nầy...anh Lý..lổ tai nào của anh nghe vậy?ăn bậy thì được..nói bậy không được đâu...người tên Thiện phẩn nộ đáp trả...mắt nhìn quanh như sợ có ai nghe được...
Lại nghe có người nói:
-Không phải đâu...Hình như Chánh văn Phòng Du rất thân với anh ta mà...
Học viên Xuân sực nhớ lại đêm đầu tiên mọi người cùng nhau đi ăn tối...Du rất thân cận với Huy nên buộc miệng nói ra...chưa dứt lời thấy ánh mắt như muốn giết người của Du nhìn mình..cô hoãng hồn im bặt...sợ bị giết rồi hủy xác diệt tích....
*
* *
Lại Đức Quang đặt điện thoại xuống,mặt lảo tái xanh...tay run run...lảo đang cố nén giận...rồi như không kìm được,hai tay lảo nâng máy điện thoại trên bàn liệng xuống đất nghe một cái ‘rầm’...điện thoái vở tan tành...chưa hả cơn ,lảo cầm luôn tách trà quăng ra trước cửa...tiếng vở vang ra đến tận bên ngoài hành lang...
Thư ký Bình đứng bên cạnh bàn biết lảnh đạo đang giận dử...hắn không biết vì sao sau khi nghe xong cú điện thoại,lảnh đạo như nổi điên...hắn đổ mồ hôi lạnh...đứng im ,mặt cúi xuống chăm chú nhìn mủi giày,không dám thở mạnh...
Vợ Chủ tịch Quang vừa gọi đến,khóc bù lu bù loa trong điện thoại nói là Cục CA thành phố vừa bắt giam thằng con.
“Bây giờ Đức lập là 1 công ty đang trên đà phát triển trên qui mô rộng...Là Tổng gíám đốc ngày lo trăm việc...nên thù lao cũng phải coi ‘cho được’...”
Ngoài ra không có gì khác...Đức muốn như vậy...như vậy sẻ có cãm giác đang ở 1 không gian rộng rải hơn...nhà ở chứ không phải tiệm bán hàng xén...đồ đạc lỉnh kỉnh không giống một căn nhà...
-Cô Tuyết hồi chiều nầy đi công trường kiễm tra công trình...sơ ý té bị thương rồi...
-Hả...Cô ấy không sao chứ?Đức sửng sốt...
-Nghe kỷ sư Cường nói cô ta bị trật chân...có gì nửa không thì tôi không biết...hiện giờ đang ở bệnh viện...tôi đang ở Sóc trăng..chiều tối mới về tới...cậu...
-Tôi tới bệnh viện ngay...đừng lo...để tôi thông báo cho chị cô ấy...Đức nói.
-Ừm..vậy được...khi về tới tôi sẻ tới bệnh viện coi sao nếu không trể quá...vậy đi...
Sao lại trùng hợp vậy...mình còn không biết nên ‘xù’ ai...ai dè cô nàng nầy xúi quẩy vậy sao?Đức vừa nghì vừa gọi cho Lan đề bà cô nầy yên tâm...nếu cần mình ghé tạt qua chở Lan vào bệnh viện luôn...
-A lô...tiếng Lan vang lên....
-Cô à...cô Tuyết...
-Tôi đang ở bệnh viện với nó...
-À...ụa...thì ra cô biết rồi...Đức định cho cô hay rồi tới chở cô vô bệnh viện luôn...à nè cô ấy ra sao rồi?không có gì nghiêm trọng chứ hả?
-Không..hy vọng không có gì...Lan nhỏ giọng đáp...tình hình của em gái xem ra không nghiêm trọng...nàng xúc động trước sự lo lắng của Đức đối với Tuyết cứ nghỉ là vì nàng...nên lòng rất ngọt ngào.
Phòng bệnh là phòng hai giường...khá chật chội...Đức cau mày:
-Không có phòng riêng à?
-Không..nghe nói có tiền cũng không được....chỉ dành cho cán bộ cao cấp...phòng hai giường coi như cũng không tệ rồi...Nhung liếc Đức đáp...
-Chuyện là vầy...tôi có người bạn...bị thương...tôi cần phòng 1 giường cho cô ta nhưng bệnh viện nói chỉ dành cho cán bộ cao cấp của thành phố...cô coi...
-Tôi nghỉ không có vấn đề gì đâu..tôi sẻ liên lạc...sẻ có người tiếp xúc cậu...
-Ừm...cám ơn nhiều Chủ tịch Vân....
Đức khách sáo...cúp di động quay qua thấy mọi người đang nhìn mình..cười nói:
-Được..được...mau..mau các người mau chuyển phòng cho bệnh nhân nầy...không chờ cho Đức dứt lời,Minh viện trưởng liền thúc giục những người bên cạnh chuyển phòng cho Tuyết...