Thằng Đức

Chương 85: Một giây đồng hồ như là một thế kỷ



-“Muốn ngồi trên đầu tao... Chiêu nầy hay thiệt...”


Sau khi nghe được cuộc điện đàm của Lại Đức Quang..Đức ngồi trầm ngâm...


Nancy nói Lý Gia Thành sẻ vào Nam, gây chuyện với mình... bây giờ ông già Bộ trưỡng của hắn vận động cho hắn xuống Cần Thơ làm Phó Chủ tịch huyện nào đó...


Một ‘bức tranh’ dần dần hình thành trong đầu...chắc chắn,hắn biết mình sau khi học xong khóa nầy sẻ được điều tới một xả,phường nào đó... Dùng cái mông cũng có thể suy nghỉ ra rỏ ràng hắn đang chờ...khi hắn biết mình đi chổ nào...hắn tới chổ đó..mục đích là ngồi trên đầu mình...lúc đó hắn là lảnh đạo còn mình là thuộc hạ...hắn muốn đì mình sao thì đì...


Đụ mẹ...thằng nầy thâm thiệt...


Tưởng hắn là mãnh long quá giang...cái con khỉ khô... Thằng già Lại Đức Quang muốn lấy lòng ông già Bộ trưởng của thằng nầy...cam làm tay sai cho hắn...như vậy nếu không có Lại Đức Quang,thằng nầy đéo là con cặc gì hết...như vậy rỏ ràng mình phải đối phó với cả hai thằng...


Ây...Thằng già Quang cho người theo dõi ...có khi nào...theo kiểu giang hồ?không có lý ,thằng kia rỏ ràng muốn qua con đường quan trường đì mình mà...không thể nào đâu...ụa...sao lại không thể chứ? thằng Thọ không phải chỉ vì ngứa mắt mà cho người chém rụng tay mình sao?Đụ má... không thể thể không đề phòng... bọn COCC nầy không có chuyện gì là không dám làm...


Cứ thế Đức hết suy nghỉ cái nầy tới cái kia...đầu óc ‘hổn loạn’...


“-Làm gì ngồi mặt bư ra vậy?”...Quyên lườm...


-Hihi..có chuyện cần suy nghỉ chút thôi..bây giờ xong rồi...à nè...chiều nay có muốn đi tập ca hát không vậy?đi chơi đi nếu rãnh...tới cho vui...


-“Muốn lắm...nhưng hôm nay không được...hơn nửa còn phải về sớm...có ba má chồng từ Hà Tiên lên phải tiếp đãi...ít nhất cũng vài ngày...”Giọng điệu Quyên hình như rất miển cưỡng bất đắt dỉ...


-Về sớm?mấy giờ chị về...có muốn Đức cho quá giang tới nhà hong?


-“Quá giang thôi hả?” Quyên ‘lườm’ ánh mắt lẵng lơ...


-“hắc hắc...


...


“-Làm gì cứ nhìn phía sau hoài vậy?” Thấy Đức thỉnh thoãng nhìn ra phía sau trong khi lái xe..Quyên ngạc nhiên hỏi...


-“hihi...coi ông xả chị có theo dõi mình không í mà..hihi...” Đức đang nhìn xem người của Lại Đức Quang có bám đuôi hay không...nãy giờ vẫn không thấy gì nên yên tâm...


-Nói bậy..nói bạ...


-Mấy giờ phải có mặt ở nhà?


-Hai giờ...chi vậy?


-Bây giờ là 12 giờ rồi...còn hai tiếng thôi...hihi...mình đi ăn cái gì nha...


-“Không đói...Đừng có làm bộ làm tịch nửa...kiếm chổ nào đậu xe đi...” Mặt hồng lên,Quyên ‘gắt’...


-ừm..hihi..được được..


Đụ trên xe nhiều lần rồi...biết nơi nào vắng người có tàng cây bóng mát...


Đức đậu xe,không tắt máy...trời bên ngoài nóng nực nhưng bên trong rất dể chịu...nó ngả người trên ghế..nhỗm mông kéo hẳn quần Jean và quần lót ra ngoài...cặc trong quần như được giái phóng ...hùng dũng đong đưa...sẳn sàng khai hỏa...


Quen rồi...Quyên cỡi áo...cỡi luôn nịt vú...vén tóc cúi đầu cầm cặc lấy lưỡi liếm liếm đầu khấc vài cái rổi ngậm vào...đầu gục gặc...cặp vú nàng bị bàn tay nó nhồi bóp thành đủ mọi hình dạng...được một lúc tay nó luồn vào quần nàng ...chạm vào đám lông mềm mại... xoa bóp,khều móc một hồi...ngón tay thăm dò tận hang sâu ẫm ướt...


Quyên quằng mình uốn éo....tốc độ gục gặc đầu nhanh dần...Đức đưa tay tuột quần nàng ra ngoài...


-Lên đi...


-“ửm”...Quyên choàng hai chân qua người Đức,lấy tay cầm cặc rà ngay cửa hang...ngồi xuống...cặc chui vào lút cán..hai mắt nàng nhắm lại...bặm môi cố kìm tiếng rên rỉ..từ từ sàng mông...cỡi ngựa...Quyên ghì mạnh đầu tóc Đức sát vào ngực mình ...nó bú hai đầu ti nàng như con nít bú vú mẹ.


...


***


-Nà...Tuấn Hào...hắc hắc chúng ta trong tình trạng ‘âm thịnh dương suy...hắc hắc...anh song ca với các cô mỗi người một bản ha...chịu khó chút đi...cô Ngọc Lệ,Ngọc Thúy,Đồng Giao,Thanh Nhả,Thụy Vủ,Tâm Đoan...Tuấn Kiệt cũng vậy...tôi cũng vậy..sau đó thì tam ca...tứ ca...hôm nay tập chung...sau đó về nha các anh chị tự tập riêng...lấy giọng,giử hơi...OK? có ý kiến gì hong?Tuấn Hào ...anh cũng nên đem cây đàn của anh theo..thấy cô Thanh Nhả hong?đây là lúc anh thể hiện...sau nầy mới giỏi lên được..có anh Triều đây chỉ dẩn..bảo đãm sè tiến bộ...hihi..


‘Đức ca’ quên mình là nhỏ tuổi nhất trong đám..thao thao bất tuyệt nói như ‘ra lệnh’...nhưng chẵng ai phật ý...rắp rắp nghe theo...thứ nhất là biết hắn có tài...thứ hai hắn rất bá đạo...nhìn kìa Tú Nhi,Thụy Vủ nổi tiếng ‘chằn’ còn bị lép vế...vì vậy không ai ngu gì đi kiếm phiền toái...hơn nửa bình thường hắn rất dể chịu...không hống hách...


Hai anh em Tuấn Hào,Tuấn Kiệt càng lúc càng tỏ ra thân thiết với Đức...hoàn toàn không còn chút vẻ hào nhoáng thiếu gia nhà giàu cao cao tại thượng nữa...Tuấn Anh có nói..không chỉ một lần mà cứ thỉnh thoãng là nhắc đi nhắc lại...không thể nhìn người với cái mả bề ngoài...kinh nghiệm lần trước lúc Tuấn Kiệt bị bắt đã làm cho tâm lý cả hai thay đổi nghiêng trời lệch đất...


-“Tú Nhi..cô cũng tham gia hát hò chứ hả?chẵng lẻ làm MC hoài?” Đức đang thao thao bất tuiyệt ..thấy Tú Nhi đứng gần bên cười cười liền ‘đề nghị’...


-“Tôi? Hát không được hay lắm”..Tú Nhi ‘màu mè’ e lệ ...


-“Ừm ..cũng phãi..vậy thì thôi...” Đức ‘lạnh nhạt’ cười hinh hích ...con gái nào cúng muốn được vuốt ve quỳ lụy...Tú Nhi nầy ..hihi...cũng muốn làm bộ làm tịch ha...


-“Anh..” Tú Nhi tức khí..thở phì phì...lẻ ra hắn phải ‘cổ vủ’nàng vài câu...thúc giục nàng mới phải...cái nầy ..cái nầy...


-“hihi...haha”...cả bọn nghe Đức nói..lại thấy Tú Nhi ‘lọt’ bẩy ...không nhịn được cười...


-“Tú Nhi....em đừng chấp nhất với hắn...hắn là như vậy đó...” Đồng Giao cười...lấy ‘kinh nghiệm bản thân’ ra khuyên nhủ...


“Ối giời ôi..Tú Nhi à..giọng cô thanh lắm..chắc là sẻ hát hay lắm..sao lại không thử...hihi..có phải muốn nghe nói vậy không?vậy thì tôi nói đó..hài lòng chưa?” Đức cười hi hi trêu chọc...


“hihi..” Cã bọn lại một phen cười nghiêng ngả...Tú Nhi ‘xụ’ mặt một chút cũng cười theo...mắt ‘lườm’ hắn..”cái mặt đáng ghét”...


-Nà tôi có ý nầy..các vị suy nghỉ một chút..thay vì một hoặc hai MC...các anh chị em còn lại thì là ca sỷ...bây giờ chúng ta thay đổi...ví dụ như tất cả là MC và tất cả củng là ca sỷ ...Thấy sao?được hong?


Nói đến đây nó ngừng...nhìn mọi người...thấy nét mặt ai cũng mờ mịt...


-“Không hiểu cậu nói gì...đừng úp mở nữa...giãi thích cho mọi người nghe đi..” Hương,Bà chủ giàn nhạc ‘lườm’ trong ánh mắt đầy xuân tình...nàng ước gì chỉ có hai người...sẽ hành hạ hắn...dùng hắn làm ngựa cởi...


-“Ừm..được được...là vầy...trước giờ thì MC ra giới thiệu,vui đùa vài câu...sau đó giới thiệu ca sỷ sắp tới ca bãn nhạc gì,của tác giả nào...mấy chục năm nay không thay đổi...cách nầy hình như lổi thời rồi..hơi nhàm chán...”Nói tới đây Đức ngừng lại...cho mọi người có thời gian ‘tiêu hóa’


-“cũng đúng”...Thụy Vủ gật đầu...sau đó Đồng Giao,Thanh Nhả...mọi người bắt đầu hiểu...


-Nếu bây giờ..chúng ta mở màn với một liên khúc...tất cả mọi người cùng hát,mỗi người một câu...chúng ta ra hết...khi hát xong bản nhạc đầu tiên..cùng nhau chào khán giả..sau đó chúng ta ngồi nói chuyện như một gia đình..trước mặt khán giả...cứ thế mà đơn ca,song ca ...không cần phải do MC giới thiệu... ví dụ...ừm ...tôi đề nghị Đồng Giao hát,sau đó Đồng Giao gợi ý Thanh Nhả hát...vâng vâng...làm như vậy...không khí sẻ thân mật hơn..


-“Được đó..ý kiến hay...tôi đồng ý...” Tú Nhi ‘vổ bàn’ quyết định...mọi người cũng nhao nhao gật đầu...


-OK...nói chuyện xong rồi...bây giờ chia ra tiếp tục tập dợt...ai với anh Triều,ai với tôi...haha.Thụy Vủ..bản ‘Đừng xa em đêm nay’ thế nào rồi...Tú Nhi..chọn bài đi...xong Thụy Vủ là tới cô đó...


...


Tối đêm nay Đức về sớm...cũng nên đạo đức một chút..hai người ‘vợ’ vừa có tin mừng ...đi sớm về khuya thật là không phãi là người mà...ít ra cũng phãi dăm ba bửa mới là phải đạo...


Kiều Nga,Kiều Chinh không có trong phòng..cả hai đang ở trong phòng Nancy...ba chị em đang cười nói ngay trên giường...


-“Phải rồi..như vậy mới được..hihi..người một nhà phải ngủ chung cho vui”...Đức cười hớn hở..trong bụng nghỉ thầm ‘ở hiền gặp lành’...trời giúp ta.


-“Đừng có hòng..anh nghỉ tới đâu rồi?”...Kiều Nga ‘trừng mắt’...nàng như đi guốc trong bụng Đức..


-“Nghỉ cái gi chứ..hihi..em đừng có đổ oan cho người tốt..anh chỉ muốn nằm chính giửa hai đứa con anh thôi mà...hihi..bên trái một đứa...bên phải một đứa kẻ chuyện cho chúng nghe..hihi..khoa học gia có nói làm như vậy mai nầy đứa nhỏ sẻ thông minh hơn người...”


Đức hihi haha nói nhăng nói cuội...miệng nói một đàng đầu nghỉ một nẽo...nó đang nghỉ nếu được nằm giửa,tay trái,tay phãi đều được xoa lồn mỷ nử...không biết cãm giác ra sao ta? Nghỉ tới cũng thấy đã rồi... Nancy,Kiều Chinh biết nó ba hoa con chích chòe nhưng trong lòng thấy ngọt ngào...


Kiều Nga thì khác...trong lòng đang âm mưu..tối nay ‘bắt cóc’...thực hiện câu ‘đêm 7 ngày 3 ra vào chưa kể...cả ngày không có gì ..nhất định đêm nay phải 10...lần mới chịu...Kiêu Nga nhất định cũng phải có thai...vì vậy nghe Đức nói... mặt biến sắc..nếu ngủ chung phòng...không được rồi...làm sao được chứ? Tuy cái gì nàng cũng làm...nhưng trước mặt chị em mình...Kiều Nga chưa đủ ‘trình độ’ mặt dầy...


-“Hôm nay anh về phòng Kiều Nga mà ngủ...” Nancy ‘nháy’ Kiều Chinh....nàng làm sao không hiểu em gái đang nghỉ gì nên ‘trợ giúp’ một tay...


-“Đúng.đúng...anh phải có nghỉa vụ với chị Kiều Nga...” Kiều Chinh ăn nói không khéo...nói toạt móng heo tâm sự của Kiều Nga khiến nàng thẹn đỏ mặt cúi đầu như cô gái nhu mì ...trông thật đáng yêu...chứ không phải là nhân vật số 1 của huyện Cờ đỏ...


-“Đúng ha...Đồng Chí Kiều Nga...tối nay chúng ta có nhiệm vụ chính trị phải làm..nhất định phải đạt yêu cầu mới được...vầy đi..mình bàn kế hoạc suốt đêm ha”...Đức ‘nghiêm giọng...’


-“Vô duyên..cái gì ...cái gì mà ‘nhiệm vụ chính trị’..anh..anh thiệt là không nên nết,,,” Kiều Nga hai má đỏ ửng ngượng ngịu...‘gắt’..


Hihi...haha... Nancy,Kiều Chinh bật cười...


***


UBND Thành phố Cần Thơ...


Buổi họp thường lệ sáng hôm nay...hầu hết mọi người đều có mặt đông đủ...không khí rất quỷ dị,không bình thường...mắt người nầy nhìn người kia...ánh mắt có vẻ hí ha hí hững...dường như có chuyện gì vui...


-Quí vị có gì bổ sung không?


Sau khi Chủ tịch Vân vừa dứt lời..Bí Thư Hải đằng hắng vài cái ...theo thông lệ,lão nhìn quanh hỏi ...thông thường chẳng có gì cả nhưng hôm nay mọi người điều biết ..có chuyện lớn đã xãy ra...mọi người ai cũng phấn khích chờ coi kịch...


Giám đốc Sở Nội Vụ Lê Đức Long mặt đen như đít nồi...thằng con bị người ta đánh gãy tay gãy chân...tình trạng vô cùng thê thãm,cã xương tay xương chân gãy nát...sau nầy suốt đời ngồi xe lăn...tương lai u tối...Cũng may...trời cao có mắt,một trong hung thủ vô tình gọi tên hung thủ cũng là kẻ chủ mưu...Thằng Trần Đức nầy phải chết...có như vậy Lê Đức Long mới hả dạ...thằng con lảo chính tai nghe được...cho dù có bịt mặt thì sao?để coi ai có thể che chở thằng khốn nạn nầy...


-“Quí vị tôi xin nói vài câu...”Đức Long đằng hắng vài cái...nhìn quanh với ánh mắt âm lãnh...ánh mắt dừng lại trên người Dương Đại Hải...


-“Long Giám đốc..có gì xin cứ nói”...Bí Thư Hải nghiêm túc nhìn Đức Long mời lảo phát biểu...liếc nhìn 3 người Phó Bí Thư Việt,Chủ Tịch Vân và Phó Chủ tịch Thảo...Hải yên tâm...’phe ta’ trong UBND chiếm những vị trí đầu nảo...với sự trợ giúp của ba người nầy...Hải sẳn sàng ém chuyện...chuyện lớn hóa nhỏ...chuyện nhỏ hoá không...


Vân và Thảo bình thường hay đấu đá nhau,nhưng chỉ trong phạm vi nói móc,tranh phong trong những vấn đề nhỏ nhặt...đụng chuyện liên quan tới ‘hắn’...vô tình trở thành ‘đồng minh’...dù sao cũng cùng một phe,sẳn sàng bảo vệ ‘hắn’,Phó Bí thư Việt cũng cùng tâm trạng...giởn hoài...muốn hạch tội Trần Đức?hắc hắc...nằm mơ thì được...


Nhưng cả bọn 4 người cũng không ngờ còn có thêm người khác...


Yến...Chủ tịch tỉnh Phu nhân cũng là Giám đốc Của Sở Công thương trong lòng cười lạnh...muốn động tới ‘cục cưng’ của bà?không có cửa đâu...


Lê Đức Long từ Đà Nẵng xin điều vào Nam,xuống Cần Thơ không bao lâu...biết Trần Đức có chút thế lực...nhưng lảo có nằm mơ cũng không nghỉ rằng trước khi lảo mở miệng...đã có 5 họng súng đang chĩa nòng về phía lảo để ‘bóp’ cò...


-“Bí Thư Hải....Chủ Tịch Vân...xin phép hỏi một câu...dưới bầu trời của thành phố Cần Thơ nầy có còn là bầu trời của Đảng nửa hay không? Xin lổi ..tôi phải nói một câu...hình như không phải...


-“Giám đốc Long....xin anh thận trọng lời nói...” Chủ tịch Vân nghiêm sắc mặt...


-“Chủ tịch Vân...các vị...các vị có thể nói là Lê Đức Long tôi quá đáng...cho rằng như vậy đi...nhưng tôi thật không hiểu...trong thành phố nầy...có người ngang nhiên hành hung đánh gãy tay,gãy chân của một cán bộ của nhà nước...”...lảo dừng lại một vài giây...nhìn quanh phòng họp...chờ mọi người ‘tiêu hóa’ lời vừa nói của lảo...


“Người đó là con tôi...Phó Trưởng phòng Cục Công thương...quí vị đừng hiểu lầm...tôi không vì đứa con mình mà lên tiếng...mà là vấn đề trị an của thành phố nầy...vấn đề quá nghiêm trọng...thanh thiên bạch nhật...hành hung cán bộ nhà nước gây ra thương tích trầm trọng...quí vị...người nầy cần phải bị nghiêm trị...”


Lê Đức Long đập lên bàn...’chát’..tiếng kêu vang dội trong phòng họp...lảo đứng lên..mặt bừng bừng khí thế...oai phong lẫm liệt...


-“Long Giám đốc...chuyện của Thọ trưởng phòng tôi cũng có nghe qua...anh bình tỉnh lại...hiện nay CA thành phố đã vào cuộc...họ đang điều tra...” Phó Chủ tịch Thảo nhíu mày...tỏ vẻ không đồng ý với kết luận quá ‘vội vàng’ của Long Giám đốc Sở Nội vụ


-“Đúng đó...tôi nghỉ chúng ta phải chờ kết quả của CA....xem họ điều tra thế nào...” Phó Bí thư Việt gật đầu tán đồng...Trưởng CA thành phố là người cùng phe..hắc hắc...


“-Các vị..thằng con tôi...chính tai nó đã nghe một tromg những đồng bọn kêu lên ‘Đức ca...chạy mau’...như vậy còn giả được sao? CA vào cuộc điều tra...điều tra tới bao giờ? ’Đức ca’...các vị có nghe rỏ chưa? ‘Đức ca’....rỏ ràng là xả hội đen đang hoành hành thành phố nầy...” Lê Đức Long lớn giọng...


“-Long Giám đốc....không thể nghe lời nói của 1 bên được...” Vân Chủ tịch trầm giọng...


“-Chủ tịch Vân...ý của chị là thằng con tôi nói dối?” Lê Đức Long gằn giọng...kiên quyết đi tới cùng...


“-Tôi không có ý nầy... tôi chỉ muốn nói cho anh biết là làm việc gì cũng phải có trình tự...vậy thôi...tôi thông cãm anh...nhưng là cán bộ cao cấp...anh nên tin tưỡng vào hệ thống của chính quyền...lấy đại cuộc làm trọng...không nên chủ quan” Chủ tịch Vân nghiêm giọng...khí thế trấn áp Lê Đức Long...


Giám đốc Long tức khí..lảo quay qua Giám đốc Yến...cho tới giờ phút nầy chưa nói một câu...


-Yến giám đốc...xin chị nói một lời công đạo...


-Long đồng chí...tôi nghỉ việc nầy anh cứ để CA làm việc...nôn nóng làm gì...


Yến Giám đốc Sở Công thương nói câu nầy không những Long sửng sốt mà đám người Dương đại Hải cũng chấn kinh...không hiểu từ lúc nào vị Chủ tịch tỉnh phu nhân ‘về phe ta’ vậy? qua cụm từ ‘đồng chí’ rỏ ràng Yến giám đốc Sở Công thương đang bất mản,không hài lòng với lảo Long...chuyện gì đây?...Phó Bí thư Việt cũng mù mờ....không hiểu trong bụng Phu nhân Chủ tịch tỉnh nầy đang nghỉ gì...


Đàn ông thì ‘nông cạn’ hơn đàn bà...Vân,Thảo không hẹn liếc nhìn nhau trong một giây...đàn bà thường nhạy cãm,bản tánh lại đa nghi...trong đầu liền nghỉ :’có thể nào?..không chứ hả?tên kia ngay cả phu nhân của Chủ tịch tỉnh cũng ‘xơi’ rồi?


Long cứ tưởng Yến sẻ về phe mình...nhưng nghe giọng lạnh lùng của Yến Giám đốc...lảo ngẩn ra...nhất thời nhìn 1 vòng trên bàn hội nghị như muốn tìm đồng minh ...Các người nầy lại chăm chú nhìn ly cà phê hoặc ly trà trước mặt rất nghiêm túc...làm như cố khám phá chuyện bí ẩn tìm tàng trong đó vậy...


Ngay lúc nầy có tiếng gỏ cửa phòng họp nhè nhẹ...vài giây sau Thư ký Yến mở cửa phòng họp lắc mông đi vào..(trùng tên với Yến của Đức và Chủ tịch tỉnh phu nhân cũng tên Yến xin xem những phần trước…)


-“Có chuyện gì?” Bí Thư Hải nhìn thư ký mình hỏi...lẻ ra giờ nầy lảo cũng đang hưỡng thụ khẩu kỷ của thư ký mình nhưng buổi họp kéo dài do thằng Đức Long không biết trời cao đất rộng nầy...Hải bực mình, bất mãn...


“-Bí thư...có Trưởng và Phó Trưỡng CA đang ở bên ngoài muốn gặp Giám đốc Sở nội vụ nói có việc gấp cần báo cáo...” Yến nhỏ nhẹ nói..giọng nói như chim sơn ca hót ríu rít trên cành nghe mê mẩn lòng dâm dê của các lãnh đạo đang có mặt trong phòng họp...


-“Tốt...” Bí Thư Hải...Chủ tịch Vân...không cần phải chờ đợi nửa...thật là đúng lúc..các vị nghỉ sao?”Giám đốc Long mừng hết lớn...lảo tin rằng chỉ lảo đối chất vài câu...những người nầy sẻ vô phương ngụy biện cho thằng kia...


Bí thư Hải mặt đen như đít nồi...sắp ém được rồi sao thằng Tùng và thằng Vinh lại đến đây?ngu như heo mà....lảo liếc nhìn Chủ tịch Vân...


Chủ tịch Vân cũng đang sững sốt nhưng nghỉ lại chắc có biến chuyển khác rồi..thằng Vinh không ngu như vậy...


-“ Vậy cũng tốt...chắc có kết quả sơ bộ rồi...vậy cứ nghe họ báo cáo rồi mình quyết định sau cũng không muộn”...Chủ tịch Vân nhìn Bí Thư Hải gật đầu...


“-Ừm...mời họ vào đây”...thấy Vân gật đầu..Hải quay qua Thư Ký gật đầu nói...


-“Vâng Bí thư”..Yến quay người lắc mông đi ra...


Long phấn khích...để coi với bằng chứng đầy đủ..ai còn dám bao che nửa không...hừ...


“Hai vị...Bí thư mời hai vị vào...” Yến cười ủy mỵ..nói xong quay người dẫn đường,cặp môi gợi cãm...nét mặt quyến rủ khiến cặc trong quần Phó Vinh giựt giựt...gã thầm nuốt nước bọt...Vinh cũng biết là gái trong UBND đẹp cở nầy thì không tới phiên mình..tuy nhiên nhìn cũng được mà...


-“ Ừm..cám ơn cô...” Tùng nhả nhặn cám ơn quay qua giục Vinh :“đi đi...”khiến gả sực tỉnh hồn vía...vội vả bước theo ...


“-Bí Thư,Chủ Tịch..các vị ..xin chào...” Thấy trong phòng họp ngoài Bí Thư Hải,Phó Bí Thư Việt,Chủ tịch Vân,Phó Chù tịch Thảo và các Phó Chủ tịch thành phố khác còn có rất đông đủ các Giám đốc các Sở,Cơ quan...Tùng ,Vinh hơi nghiêng người chào...


-“Haha..Xin chào...hai anh cực khổ rồi”..Bí Thư Hải lề mề khách sáo...


-“Có chuyện quan trọng gì báo cáo à...sao có vẻ gấp rút vậy?” Chủ tịch Vân trực tiếp vào đề...


Lê Đức Long chỉ chờ có vậy...tuy nóng lòng nhưng lăn lộn trong quan trường,cũng biết kiềm chế...nghe Chủ tịch Vân hỏi...lảo nóng lòng vểnh tai nghe...


-“Chuyện Phó Trưởng phòng Thọ bị hành hung..chúng tôi đã tỉ mỉ điều tra qua...theo cư dân trong vùng..đêm trước Phó Phòng Thọ có qua đêm tại nhà của một người phụ nử...sáng hôm sau khi ra khỏi nhà liền bị hành hung...nhóm hung thủ hình như biết trước và chờ Phó Trưởng phòng Thọ ...”


Tùng từ tốn tường thuật tình hình...thực ra Tùng đang theo kịch bản của Đức dựng ra mà từ từ đưa Lê Đức Long vào tròng...


-“Tùng Trưởng quan...Con tôi đả chính tai nghe được chân hung cũng chính là chủ mưu...một người tên Trần Đức...các người đã bắt giử hắn chưa?”Lê Đức Long nói như quát...cái gì qua đêm với một người phụ nử?rồi sao?con lảo đâu phải là con nít...ngủ với ai lại không được?có liên quan gì?...


“-Giám đốc Long...chúng tôi đá có điều tra qua rồi...sáng hôm qua..lúc Trưởng phòng Thọ xãy ra chuyện...Trần Đức đang ở Trường Đảng...có đến mấy chục người có thể làm chứng cho vụ nầy...cho nên...chuyện Trần Đức đích thân hành hung là không thể nào?”...Vinh lể phép đáp lời nhưng ánh mắt thoáng lướt qua Chủ tịch Vân thoáng ý cười...cái nầy chỉ có hai chị em mới hiểu...


-“Anh nói như vậy ..ý nói là thằng con tội bịa đặt vu khống cho Trần Đức rồi”... Lê Đức Long ánh mắt âm lãnh nhìn Vinh...lạnh lùng gằn giọng


“-Chúng tôi không phải là có ý nầy...chúng tôi nghi ngờ có người muốn vu khống cho Trần Đức...động cơ là gì?chúng tôi muốn hiểu rỏ...vì vậy mới lần mò đến nhà người phụ nử kia...” Tùng thay Vinh từ tốn đáp lời..cả hai phối hợp vô cùng ăn ý...câu chuyện mạch lạc khiến mọi người trong phòng họp vốn đã chú tâm lại càng tập trung cao độ...


“-Vậy các anh tìm ra được gì?” Phó Bí thư Việt hiếu kỳ...


-“Chúng tôi đã tìm ra được một ít đầu mối...vì vậy mới tìm đến đây gặp Long Giám đốc để làm sáng tỏ vài vấn đề...” Tùng nhìn Lê Đức long với ánh mắt ‘nghi hoặc’...


-Vấn đề gì? Lê Đức Long sẵn giọng hỏi...đầu óc lảo đang hoang mang...không phải Trần Đức?vậy là ai?thằng Thọ nhất quyết chính tai nghe được mà...hay là bọn nầy cá mè cùng lứa muốn bao che?


-Phó Phòng Thọ thường lui tới căn hộ..có quan hệ trai gái với một phụ nử...người phụ nử nầy ờ trong căn hộ ...cô ta chỉ mới 15 tuổi...mà chủ căn hộ là Long Giám đốc...vì vậy...


Lê Đức Long cãm thấy sống lưng lạnh toát...lúc con lảo xãy ra chuyện..sau khi nghe tên ‘hung thủ cũng là chủ mưu’,lão nóng lòng muốn bắt Trần Đức nên quên đi những ‘yếu tố chết người’...bây giờ thì hay rồi...sắc mặt lảo từ trắng sang đỏ ,rồi xanh mét...


Mọi người không còn tha thiết gì với cái tình tiết ai đánh ai nữa...một bức tranh sống động hiện ra...con nít cũng còn thấy huống chi những người ngồi trong phòng nầy đều là ‘tinh anh’ của cáo già...


Hai cha con Lê Đức Long cùng chơi một lổ...Lê Đức Long ‘kim ốc tàng kiều’...lại bị thằng con ‘qua mặt’


‘Hừ’...Giám đốc Sở Công thương hừ lạnh...


Chủ tịch Vân nhếch mép cười...


Phó Chủ tịch Thảo bỉu môi...


Phó Bí Thư Việt ‘ngượng ngùng’ nghỉ bụng...’Lảo Long à...thiệt làm mất mặt đàn ông a...bị thằng con cắm sừng...


Các người khác nét mặt ‘nghiêm túc’ hình như đang suy nghỉ điều gì khác...


Bí Thư Hải ‘bối rối’ chưa kịp phản ứng thì...


‘Bịch’....Lê Đức Long ngã xuống ...lảo là cáo già...trong tình huống nầy ‘bất tỉnh’ là giải pháp duy nhất để ‘thoát thân’...vì vậy Lê Đức Long ngả xuống ‘bất tỉnh’...


“Người đâu...mau gọi xe cứu thương”....Phó Chủ tịch Thảo ‘to’ mồm gọi...ánh mắt cười khinh miệt...


-“Mau..mau coi ông ấy thế nào?” Bí thư Hải làm bộ ‘quan tâm’...lão Long ra tuyệt chiêu để ‘chạy’...chiêu nầy ai cũng biết...thôi thủ hổ trợ lảo mốt chút..hắc hắc ...


-”Bí thư Hải,Chủ tịch Vân..tôi còn có chuyện quan trọng muốn báo cáo..cách đây nửa giờ trên mạng phây bù đã phát tán chuyện Giám đốc Long và Phó phòng Thọ...”...nói đến đây Tùng ghé miệng nói nhỏ bên tai Bí Thư Hải :”họ nói hai cha con cùng ...cùng chơi một lổ...”


.Dương đại Hải sửng sốt nghỉ bụng :con mẹ nó..ai..ai mà lợi hại như vậy?phen nầy hai cha con thằng Long coi bộ tiêu rồi...


-Ráng nhắm mắt thêm chút nửa đi Long giám đốc..xe cứu thương sắp tới rồi..


Nghe lời Bí Thư Hải...Phó Vinh ngồi xuống ‘xem xét’ tình hình của Lê Đức Long... nhân lúc mọi người đang ‘náo loạn’…Vinh nói vừa đủ cho lảo nghe...


Lảo có nghe hay không thì khó biết được...chỉ thấy hai mí mắt lảo giựt giựt....


***


Cùng thời gian...Thị xả Cao Lảnh Đồng Tháp...Sở CA...


“-Lảo Sơn...anh thật là may mắn...có số hưởng phước...aiz...không có ai như tui,,bây giờ muốn vui thú điền viên như anh cũng phải chờ ít nhất 20 năm nữa...aiz...” Quốc,quyền Trưởng CA Cao Lãnh ‘lắc đầu ngao ngán’ nhưng mọi người chung quanh ai cũng biết hắn đang đắc chí...


-“Lảo Quốc...không cần phải khách sáo đâu...ba mười năm Hà đông..ba mươi năm Hà Tây...haha..” Ngọc Sơn hihi haha căm giận nghiến răng nghiến lợi ‘trả đủa’...


-“Úi giời ôi...Đồng Chí Ngọc Sơn sao anh lại nói thế...hôm nay là ngày vui của Trưởng quan Định Quốc...lời lẻ ấy kiêng được thì nên kiêng...úi giời ôi”...Chánh văn phòng UBND liếc nhìn Sơn với ánh nắt khinh thường ..trách móc...


Hôm nay là tiệc rượu tiển đưa Trưởng CA đương nhiệm Ngọc Sơn ‘về hưu’ và cũng là tiệc mừng cho La Định Quốc thuận bườm kế vị...nói cho ngay...Trần Ngọc Sơn bị cho về vườn...lảo sẻ đi nhiệm một chức vụ vô cùng nhàn hạ cho hết kiếp nầy...


Hai tuần trước là Chủ tịch tỉnh Vủ Văn Đương,tuần vừa rồi là Chánh Án Phạm Trung Trực...lần này chính là lảo...Trần Ngọc Sơn không cam lòng...20 năm nay..tiền hô hậu ủng...lời nói của lảo như thánh chỉ...ai dè một sáng một chiều..bỗng nhiên tan thành mây khói...


Tàn trử,buôn bán độc phẫm mà được kết quả hiện tại...có thể coi như là tốt lắm rồi...Vủ văn Đương,Phạm Trung Trực đều nói vậy...thay vì đi tù...nhưng cũng nhờ sự can thiệp của đại lảo ở Trung ương...Hà nội...chuyện lớn quá nhỏ..chuyện nhỏ hóa không...Cả ba được cho về vườn...


Nguyên tắc là xấu che,tốt khoe...cũng chỉ vì đại cuộc...


Chủ tịch Vủ Văn Đương đã về Hà nội...Chánh án Phạm Trung Trực cũng đã về Huế nghe nói cả hai sắp bay ra nước ngoài...không biết Âu Châu,Mỷ Châu hay là Úc Châu...


Trần Ngọc Sơn khinh thường...cuộc sống ở nước ngoài có gì tốt?lâu lâu bay qua Âu châu...chơi đỉ thì còn được coi như thay đổi không khí..nhưng cũng đâu bằng ở Việt Nam...ai cũng thích lồn bọn gái da trắng nhưng Ngọc Sơn chỉ thích lồn Á đông...trước đây bú cặc là ‘nghề’ của đàn bà da trắng..ngày nay chưa chắc nha...


Nói tóm lại...nay đã mất hết rồi...


Người đi trà lạnh...nhưng lảo chưa đi..trà cũng đã lạnh rồi...


Những thằng xum xoe nịnh bợ lảo trước kia nay nhìn lảo không tới nửa con mắt,mụ chánh văn phòng xưa kia chỉ cần lảo gật đầu..mụ liền qùy trước háng lảo mà bú cặc miệt mài...vậy mà vừa rồi buông lời mỉa mai...


Ngọc Sơn là người cố chấp...lảo không cam lòng...phải trả thù...Trần Ngọc Sơn không phải Vủ văn Đương,Phạm Trung Trực..người ta đạp lên đầu cũng chịu được...đụ má thằng nào con nào gieo gió phải cho tụi nó gặt bảo...


Ngọc Sơn hai mắt đỏ ngầu...thừa lúc không ai chú ý ...mà cũng chẳng ai chú ý đến lảo...họ đang tâng bốc thằng chó La Định Quốc kia...lảo bước ra ngoài lấy di động ra gọi...


-“Lảo đại...đúng lúc tụi nầy cũng sắp sửa gọi anh...” phía bên kia một giọng cung kính vang lên...giọng điệu rỏ ràng là thuộc dân giang hồ tứ chiến...


“Tụi bây ra sao rồi?không thấy có động tịnh gì vậy?” Sơn nóng lòng...giọng cộc lốc...


-Có tình huống mới...hôm qua tụi nầy khám phá ra có người theo dõi thằng đó nên chưa ra tay...xem ra thằng nầy có rất nhiều kẻ thù...


-Có biết là ai không?


-Cái nầy thì chưa...nhưng cũng là tay xoàng thôi...bọn nó theo thằng kia...không biết tụi em đang bám theo sau ...nếu muốn biết họ là ai,làm việc cho ai cũng phải ít nhất hai ba bửa...


-“Không cần đâu..ai cũng mặc kệ..đụ mẹ hai thằng bây dứt điễm nó cho tao...” Sơn lạnh lùng ra lệnh...


-Yên chí đi đại ca...ngày nầy sang năm là ngày giổ của nó...


-Tao không cần biết...nó không chết thì hai thằng mầy đừng về...


...


-“Hắc hắc hắc...Kiều Nga đêm qua sung hết biết nha...quá đã...”Đức vừa lái xe vừa huýt sáo...tuy đêm qua ít ngủ nhưng tâm hồn phấn chấn vô cùng yêu đời khi nhớ tới biểu hiện của Kiều Nga đêm qua...cứ như là muốn ‘vắt’ hết tinh lực của mình í...nhìn không ra nha...không ngờ cà nanh dử ha...


Đang đắc ý ...Đức sa sầm nét mặt...hình như bị theo đuôi nửa rồi...ụa..hình như không phải,chiếc xe nầy Mazda CX8... chiếc xe hôm kia là Toyota...chắc mình quá đa nghi rồi...


Tuy vậy nhưng Đức vẩn cho xe chạy về hướng cầu...thử đi qua phía Vỉnh Long xem sao...liếc nhìn kiếng chiếu hậu...chiếc Mazda CX8 vẫn theo phía sau...đúng lúc nầy chiếc Mazda đổi làn đường sang bên trái...tăng tốc độ...


“Ouf...không phải theo mình...mẹ kiếp...làm giựt gân cha nội”...Thấy chiếc Mazda chuyển làn đường vọt lên...Đức thở phào..giãm căng thẵng...nếu theo thì bám ở phía sau đâu có vượt lên...vì vậy khi chiếc xe vừa ngang tầm,Đức quay đầu sang trái cười định mĩm chi...


Nhưng miệng chưa cười sắc mặt đã đại biến...một gương mặt khả ố nhìn nó cười...và một họng súng đen ngòm chỉa ngay nó ...theo phản xạ sinh tồn...chân ga nó đạp lút cán...chiếc xe rít bánh chồm tới cùng một lúc tiếng súng nổ,tiếng kiếng bể...


Tiếp theo đó là một cái rầm...xe nó bị một chiếc xe khác đụng phía sau...đầu xe va chạm vào mãng bê tông ...móp méo thãm hại...


Mặc cho đầu chãy máu...nó nhìn phía trước...chiếc xe kia cũng đã dừng ,hai tên ngang nhiên xuống xe chạy về hướng nầy...súng trên tay..rỏ ràng muốn lấy mạng nó...không chậm trễ..nhanh như chớp,Đức phóng qua lan can cầu...nhãy...ùm xuống sông...chỉ cần vài giây là chạm mặt sông ,trong khi lơ lững tai nó nghe nhiều tiếng nổ...lúc nầy Đức cãm thấy một giây đồng hồ lâu như một thế kỷ...


“-Đụ má...thằng nầy lẹ thiệt...đéo biết có trúng phát nào không nữa”.Gả mập lùn vừa thở hổn hển vừa chửi thề...


-“Tao cũng đéo biết..dọt lẹ mầy...tính sau...tụi CA tới bây giờ...” Gả ốm cao hối thúc...trên cầu nhiều xe dừng lại...chiếc xe của Đức ca móp đầu,móp đuôi ..kiếng bể...đầu xe đang bốc khói...phía sau vài chiếc xe thắng không kịp hút đít lẩn nhau...


Tai nạn liên hoàn trên cầu Cần Thơ...


Buổi sáng,người trong biệt thự thường thức sớm,xuống phòng gym tập thể hình khoãng 1 giờ ...sau đó tắm rửa,tập họp tại phòng ăn...uống cà phê ăn sáng...Kế tiếp ai có nhiệm vụ gì thì đi làm..Ngọc Như đưa Bí Thư Kiều Nga đến UNND huyện Cờ đỏ...


Nancy hoặc lên mạng xem xét tình hình...hoặc xem tv...đôi khi chuyện trò bàn thảo cùng các chị em cũng là thuộc hạ...hôm nay nàng không lên mạng,cũng không xem tv...đang đọc tạp chí của nhửng bà bầu...vừa uống trà thay vì cà phê...miệng thỉnh thoãng mĩm cười hạnh phúc...


Kiều Chinh đang lên mạng..truy tìm thời trang cho phụ nử trong lúc mang thai...cũng truy tìm y phục của em bé...miệng thỉnh thoãng cười vu vơ...


“-Thủ trưởng..đã xãy ra chuyện lớn rồi”...đi đầu là Thu Tâm ,Mai Thảo sau đó hầu hết tất cả các thuộc hạ đều có mặt...nét mặt người nào cũng khẩn trương...


-“Chuyện gì vậy ?” Kiểu Chinh cau mày....Nancy bổng có cám thấy có gì đó không may...


Thu tâm không nói không rằng...cầm lấy hộp điều khiển từ xa mở TV...đài THTHCT...


Quang cảnh ‘tai nạn’ trên cầu Cần Thơ ...nhưng lời tường thuật của người qua đường với phóng viên của đài truyền hình khiến hai mắt Nancy tối xầm lại...


“-Tôi đang chạy phía sau chiếc xe kia...” đưa tay chỉ chiếc xe của Đức...”tôi thấy có chiếc xe Mazda xông lên phía bên trái xe nầy rồi nghe có tiếng súng nổ”...sau đó tôi đụng vào xe cậu ta...tôi thấy cậu ta bước xuống..đầu chãy máu...tiếp đó có hai người cầm súng bắn về hướng cậu ta...không biết có trúng đạn không thì không biết nhưng tôi thấy cậu ta nhãy xuống sông rồi không thấy nửa...”


Mắt Kiều Chinh tái nhợt...nét tàn khốc hiện lên khoé mắt...


“-Không sao...hắn sẻ không có sao...Thu Tâm...gọi cho Cục An ninh...kêu họ tập họp...chúng ta sẻ đến đó trong vòng 10 phút..Phương Anh...lấy súng..tất cả theo tôi...Cho dù lật hết Cần thơ nầy cũng phải tìm ra hung thủ và tìm ra hắn...” Nancy nói như hét...hai mắt long lên...


“-Dạ Thủ trưởng”....Nhiều tiếng đáp lời đầy sát khí vang lên...


Cùng thời gian...


Đức lập công ty...Phó Loan,Yến ,Tuyết,Tâm ,Nhung...ai cũng nước mắt đoanh tròng...


Trường đãng....hội trường nhốn nháo...


UBND thành phố Cần Thơ..gà bay chó chạy...


Nhàn ...Thủy ..Thu đại nương bất tỉnh...


Còn lắm người nữa ...


Cơn thịnh nộ của Thiếu tướng Nancy...cũng là cơn động đất...


...


Đức không đi đâu xa...nó núp dưới gầm cầu...chỉ chừa đủ cái mủi để thở...không ngu gì bơi ra kêu cứu...hai thằng kia chắc chắn còn lẩn quẩn đâu đây...nó mà trồi đầu lên là tiêu đời...”Đụ má..hôm nay tao mà lụm lại được cái mạng là tụi bây sẻ được ‘trả lể’ gập mười lần...” Đức vừa sợ vừa mừng vỉ thoát chết...chữi thề...


Nó sợ xón đái...lần đầu tiên trong đời bị người ta chĩa súng ngay mình bóp cò...cũng may không trúng phát nào..nhưng cái đầu rỉ máu...hơi đau đau..nhưng không nguy hiểm đến tính mạng là được...Cái bóp trong túi quần thì còn nhưng cái di động rớt mẹ nó xuống sông rồi...vô kế khả thi...đành phải chờ...bụng đói..hồi sáng chưa ăn gì...đêm qua đụ nhiều...bụng đói cồn cào...


Khoãng hai tiếng đồng hồ sau...nó nghe có tiếng ca nô chạy vòng vòng...trên đó có mấy người CA...nó vẫn tiếp tục trốn...không thể tin được...hơn nửa hai thằng kia dể gì bỏ đi....mình vừa ló ra biết đâu bị ‘độp’ thì quá oan mạng rồi...


Nghỉ vậy nên nó kiên nhẩn chờ...đói ,lạnh không chết được...kiên nhẩn..kiên nhẩn...trời về chiều...gió càng lớn...một đám lục bình trôi qua...chính giửa có một bẹ chuối lững lờ ...Đức mừng rỡ bám lấy ...núp vào đám lục bình thả trôi theo giòng nước..ra khỏi chổ nầy rồi tính sau...nước đang ròng...đám lục bình trôi về hướng Cái côn...


...


Hai vợ chồng ông Tư nghèo rớt mồng tơi...bà Tư đi bán vé số còn ông đi làm mướn...ai kêu gì làm đó...nếu không có ai kêu làm thì ông lụm ve chai...cả hai vợ chồng già chui rúc trong căn nhà lá tồi tàn ven sông Hậu mà sống qua ngày...tuy vậy cả hai sống rất vui vẻ...từng tuổi nầy rồi...gần đất xa trời...không muốn gì hơn...muốn cũng không được...số trời đã định như vậy rồi...


Nhưng gần đây,hai vợ chồng già thật là không còn nước mắt để mà khóc...không biết kiếp trước làm tội ác gì..kiếp nầy sao lại khổ như vầy...hàng xóm nhìn tình cảnh nhà hai vợ chồng ông bà Tư cũng lấy làm ái ngại...


Số là hai vợ chồng có đứa con trai...cũng có vợ và có con...gần đây đứa con dâu bõ đi...thằng con trai thì bỏ mạng sau một tai nạn xe cộ...để lại cho hai vợ chồng già đứa cháu gái...


Hai vợ chồng già...sao cũng được..nhưng nhìn đứa cháu mồ côi...càng nhìn nước mắt càng rơi...Con bé lại hình như bị trầm cãm...nhút nhát...tối ngày chỉ ru rú trong nhà lá tồi tàn nầy...ngoài việc nấu cơm chờ ông bà nội về cùng ăn...không bước ra ngoài nửa bước...tương lai mờ mịt...


-Hân à..dọn cơm ra đi con..chắc bà nội cũng sắo dìa rồi...


-“Dạ ông nội” Gia Hân đem nồi cơm ra để lên bàn...đít nồi đầy lọ nghẹ,một dĩa rau luột và một chén nước mắm kho quẹt...ngày nào cũng như ngày nào...đây là thức ăn của hai vợ chồng và đứa cháu gái...Gia Hân bày ra 3 cái chén đá...ngay cả chén đá cũng không lành...mẻ miệng hết rồi...


-Vào đi..vào đi cậu...haha..nhà tui ở đây..khu xóm nầy ai cũng nghèo...nhà tui là nhà nghèo nhất...


Ông Tư đang vấn điếu thuốc rê..nghe tiếng vợ...ông quay lại sững sốt...bên cạnh bà vợ ông một thanh niên ướt như chuột lột...hai hàm răng đánh nha nghe lộp cộp..hắn đang lạnh run...Ông Tư vội vả đứng lên.


-“Mèn ơi...ai vậy bà?sao lại đến nông nổi nầy?vô đây..vô đây đi cậu...Hân à rót ly trà nóng đi con”...Ông Tư là người tốt bụng...thấy Đức ‘thê thãm’ liền nổi lòng trắc ẩn...


-“Gặp cậu ta trên đường dìa nhà...trời tối thui nên tui dẫn cậu ta về nhà...” Bà Tư cười hềnh hệch...đưa hàm răng sún chỉ còn lại hai ba cái....nét mặt vô cùng hiền hậu...


Ông Tư nghe vợ nói...đưa mắt nhìn người thanh niên đang run cầm cập vì lạnh...ngay lúc nầy Gia Hân bước đến trước mặt đưa ly trà nóng tới...


Đang lạnh run...được ly trà nóng...Đức vội vả chụp lấy...trà nóng suýt làm nó phỏng miệng nhưng ly trà làm nó tỉnh hồn...nhìn nồi cơm,dỉa rau,chén nước mắm kho quẹt nuốt nước bọt...Sự nhớ điều gì...nó móc bóp...cái bóp ướt mem...lôi ra một xấp tiền ướt mem để lên bàn...


-“Bác à...cháu đói quá...” rồi không khách sáo hối hả ăn lấy ăn để...đây là bửa ăn ngon nhất trong đời của Đức ca...


Ông bà Tư sửng sốt...số tiền trên bàn tuy đá ướt mem nhưng không dưới 10 triệu...


Gia Hân đứng kế bên ông bà nội..nhìn Đức ăn như hổ báo...cười ngây ngô...


***


Hết phần 2...


Nhớ đón đọc Thằng Đức Phần 3 : Bình bộ Thanh Vân


Tác giả :Lạt Ma...