Thằng Đức

Chương 91: Tiên hạ thủ vi cường






“ Tôi là Ngô Tài..con của Chủ tịch tỉnh Sóc trăng Ngô Hùng...cô nầy hành hung tôi...hai đồng chí CA..mau bắt cô nầy lại...” Ngô Tài nhìn hai đồng chí CA dõng dạc ra lệnh...hắn nhìn Gia Kỳ lấy làm đắc ý...nhưng bất chợt sửng sốt...nàng ta hình như chẵng quan tâm cái gì con của Chủ tịch tỉnh...đang cười nói với hai người phụ nử xí xọn kia...

Gia Kỳ đối với Chủ tịch tỉnh hay Bí thư tỉnh đều để ngoài tai..đang trò chuyện vui vẻ với Hồng Phượng...Năm nay Hồng Phượng củng hăm ba rồi..đang học Đại Học ở TPHCM...lâu lâu có khi cả năm mới về một lần vào dịp Tết...Gia Kỳ năm nay hăm chín...hai người con gái tuy mới gặp nhưng trong chốc lát coi như quen đã lâu..rất hợp tính tình...đã bắt đầu trò chuyện như bắp rang...Thủy thì đứng gần đó nôn nóng mắt không ngừng nhìn ra cổng phi trường...”nói tới liền mà...sao lâu vậy...”trong bụng nàng oán giận...

Vừa định lấy di động ra gọi hối thúc..một chiếc xe Mercedes thắng cái ‘két’trước mặt...không phải hắn thì ai ...Lúc nầy Thủy mới sực nhớ sau vụ bắn ở trên cầu...chiếc xe kia là đống sắt vụn rồi...đang chờ bảo hiễm đền chiếc khác...

Đức bước xuống xe...quần bò bạc màu rách theo thời thượng,áo Pull đeo kính Ray Ban nhìn như tài tử xứ Hàn...hắn đụ nhiều...người toát dâm khí..gần đây lạnh lùng tự mình thãy hai người xuống sông đi thăm hà bá nên người có sát khí...Dâm khí,sát khí tạo ra một mỵ lực xen lẫn tà khí...

Hấp dẩn..quyến rủ...mê hoặc...đặc điễm của soái ca...

Hồng Phượng sửng sốt?...mới gần một năm nàng không về nhà...thằng Đức...’còi’ đây sao?

Hồng Phượng lớn hơn Đức 4 tuổi... Đức là con của bác hai...theo vai vế...Đức là ‘anh’ nên Hồng Phượng gọi Đức là anh...nhưng chuyện gọi ‘anh’ nầy rất hiếm..ngoại trừ trước mặt người lớn...phần lớn nàng tự coi mình là ‘chị’...và thường hay gọi nó là ‘Đức còi’...vì trước đây nó ốm cà tong cà teo...như là ốm còi..từ đó có biệt danh là ‘Đức còi’...

-“Thím ba...haha ‘Phượng chảnh’..lâu quá không gặp....ừm..có chuyện gì vậy”...Đức hi hi ha ha cười...thấy Gia Kỳ đang đứng cùng Hồng Phượng...nhẹ gật đầu chào...

Nghe Đức gọi mình là ‘Phượng chãnh’...Phượng vừa thấy thân thiết vừa cám thấy ‘quê’...ngượng với Gia Kỳ...định lên tiếng ‘phản pháo’ nhưng nghỉ lúc nầy không tiện...

-“Là..anh của Phượng sao?” Gia Kỳ thấy Đức trẻ măng...đi xe xịn,quần áo thời thượng...mấy cái nầy không nói...nàng chỉ thấy anh chàng trẻ nầy có sức thu hút...

-“Ừm...là con của bác hai” Hồng Phượng gật đầu...

-“Hắc hắc...tưỡng réo ông nào bà nào...thì ra là thằng con nít nầy...nó cãn được sao?Hai đồng chí CA...hai anh còn chờ gì hả...bắt cô nầy lại...cô ta hàng hung tôi...bây giờ ngực còn đau...tôi phải đi nhà thương...hụ..hụ hụ...” Ngô Tài cúi người ôm ngực ‘ho’ liên tiếp..ánh mắt đểu cáng liếc nhìn Gia Kỳ vẻ mặt nham hiễm...

-“Hắn đó...hắn nói hắn là con chủ tịch tỉnh Sóc trăng...hắn dê người ta,động chân động tay nên bị cô ấy tán một bạt tay ,đạp một cái...”..Thủy kéo tay Đức nói nhỏ ....ánh mắt vui sướng khi kể lại tên kia bị ‘ăn trái đắng’...

Hai đồng chí CA thấy Đức đi xe xịn tới cũng chột dạ...nghỉ rằng Đức cũng có thể là COCC...mẹ nó.....thời buổi nầy đi đâu cũng gặp COCC... coi bộ khó làm rồi.Người nầy liếc người kia thầm kêu khổ..ngần ngừ không biết phải làm sao cho phải...không xử lý khéo léo...đại họa lâm đầu....

-“Hai đồng chí CA..bắt tên nầy lại...ý đồ xàm sở đàn bà con gái ngoài đường phố”...Đức dõng dạc nói lớn..mặt nghiêm nghị,đầy chính nghĩa...

-“Hắc hắc...mầy điên hả?có ai thấy tao xàm sở hong?còn con nầy đá tao...tao có nhân chứng đàng hoàng...nà ..nó đó...´Ngô Tài đưa tay chỉ tài xế đến rước hắn...

“Đúng đó..tui thấy cô nầy đá cậu hai ...cậu hai té nằm lăn ra”...Gả tài xế thấy Ngô Tài chỉ mình...gả gật đầu nói như đinh đóng cột...làm chứng...đây là sự thật,hơn nửa nếu không thật thì nói láo cũng được mà...

-“Cậu hai?haha..lời nói của anh không thể làm chứng được...người nhà binh nhau...nà ..cô nầy có hai nhân chứng...thấy tên nầy xàm sỡ...bóc hốt nên bị đá...hai đồng chí CA..chuyện là như vậy...bắt tên nầy lại”Đức hùng hồn đưa tay chỉ Ngô Tài...ra dáng khinh miệt...

-“Mầy..mầy...”Ngô Tài á khẩu...Thủy bấm bụng nín cười...biết nó lanh lẹ nhưng không ngờ còn hơn sự tưởng tượng của mình...Hồng Phượng,Gia Kỳ thích thú...

-“Mầy mầy cái gì..hai đồng chí...không cần ngại đâu...xếp Tùng,xếp Vinh của thành phố là chổ quen biết....ừm..khu nầy thuộc Trà Nóc...thuộc khu của Trưởng đồn Hoàng hay Thắng vậy?

Hai đồng chí CA còn đang ngần ngừ không biết phải theo ai...nghe Đức bi bô nói ra một chuổi tên Tùng,Vinh..Hoàng ,Thắng liền thất kinh...đang ở Cần Thơ..nếu có dịp thì nịnh nọt con Chủ tịch tỉnh Sóc trăng một chút cũng được..nhưng vì vậy mà đắc tội với người quen của các xếp bự của mình thì vạn lần không nên...

-“Anh kia..vậy anh theo chúng tôi về đồn...” trong hai người CA ‘cắn răng’ nói...người thì không di chuyển...

-“Mầy..mầy giỏi...mình về..” Ngô Tài mặt xám xịt rời đi...hai đồng chí CA giả bộ ngó lơ..không dám ngăn cản..giương mắt nhìn Đức cười cầu tài...mong nó hiểu...bọn họ không dám sờ dái ngựa...con của Chủ tịch tỉnh đó...

Nhìn Ngô Tài bỏ đi....Đức cũng không có thì giờ gây thêm chuyện...

“-Haha..xin lổi nha...khi nãy chưa có dịp chào hỏi...tôi là anh chú bác của Phượng chảnh..tên Đức...gọi tôi là ‘Đức còi’ được rồi”...Đức hihi ha ha chào Gia Kỳ....

-Chào anh..anh Đức... tôi là Gia Kỳ...hihi..’Đức còi?’ tôi không nghỉ vậy...

-“Hihi..mấy người bạn gái của tôi cũng nói như cô...nói tôi anh minh thần vỏ,có phong độ của Soái ca” Đức pha trò.

-“Hả?mấy người bạn gái?Soái ca ..hihi...thú vị thú vị....”Gia Kỳ cười ...nghỉ tên nầy thật tiếu lâm...

-“Đức còi...đừng có mà nói phét ...thiệt không biết mắc cở..” Phượng bĩu môi...

-Không tin thì thôi...hihi..ừm Gia Kỳ..cô ở đâu? Hay là tôi đưa cô một chặn...

-“Cám ơn..không cần đâu..tôi kêu xe về khách sạn được rồi”...Gia Kỳ khách sáo...dù sao mới sơ giao..cũng nên khách sáo vài câu...

-Ừm...vậy được...chúng tôi về trước...

Gia Kỳ ...sững sốt...nàng khách sáo...trong đầu nghỉ tên nầy sẻ kiên quyết phấn khởi hồ hỡi đưa nàng đến khách sạn..để có dịp trò chuyện...tán tỉnh người đẹp...không phải sao?ngoài Hà nội đám công tử con đại gia,đám thanh niên tài tuấn COCC ai cũng vậy mà...tên nầy ...sao kỳ vậy?hắn là gay?

Con gái là vậy..nếu Đức niềm nở sốt sắng...săn đón...Gia Kỳ sẻ khinh thường nghỉ :”chẵng có gì đặc biệt...thường thôi...trái lại bây giờ thấy Đức không săn đón,niềm nở thì trong lòng không thấy thoãi mái...thậm chí trong lòng cãm thấy giận giận nghỉ :”mình không hấp dẩn,không đủ đẹp sao?”

-“Đức...đưa chị Gia Kỳ tới khách sạn đi...sao không có chút phong độ nào vậy?thiệt là...vậy còn dám nói ‘mấy người bạn gái’ rỏ ràng cục mịch quá mà” Phượng được dịp chê bai...

Đức thầm kêu khổ...

Có ai thấy gái đẹp lại không động lòng?bấy lâu nay muốn ‘đớp’ Tú Nhi,Thụy Vủ,Tâm Đoan,Đồng Giao,Thanh Nhả...nhưng cứ trù trừ hoài......ánh mắt nóng bỏng của các mỷ nử nầy khi nhìn mình...làm sao Đức không hiểu các nàng có ý với mình...nhiều lúc cặc trong quần giựt giựt nhưng đầu thì phân vân...’tiến thối lưỡng nan...’ thiệt là khó chịu.

Cô nàng Gia Kỳ này là mỷ nử...so với Tú Nhi,Đồng Giao,Thụy Vủ,Tâm Đoan,Thanh Nhả...tuyệt đối không kém...5 người kia chưa đụng tới...chỉ trơ mắt nhìn...sao lại ‘thả dê’ với cô nàng nầy làm gì... rảnh lắm sao?mới quen sơ thôi mà...không cần mất thì giờ cho uổng công...cua gái hả?quên đi...không rãnh...

-“Bận thì đi trước đi...thím đưa cô Gia Kỳ tới khách sạn được mà...”Thủy thấy con gái ‘bắt chẹt’ Đức...lòng không nở,lên tiếng giãi vây...

-“Dạ được..thôi chào nha...” Đức chụp cơ hội...cười chào ...chuồn thẳng...hôm nay có hẹn đến nhà Nhung...thế đấy..đâu có rảnh đâu...bận lắm..hắc hắc ...con nhỏ Phượng nầy...tánh xãnh xẹ không bỏ...bất chợt Đức nhớ trong quá khứ cũng mấy lần rình Phượng tắm mà sục cặc...aiz...kỷ niệm xưa...

-“Ê...lâu lâu em mới về một lần...chiều nay...anh không làm lơ chứ hả?” Thấy Đức hối hả ...Phượng nói vói theo...

-OK..nhớ mà...bye...

“-Làm như bận rộn lắm í...” Hồng Phượng ‘bỉu môi’...không hài lòng...

-Chắc là đi tập dợt ca hát rồi... nó phụ trách ‘sô’ (show) lớn cho thành phố...nghe nói cũng qui mô lắm...thôi mình đi..ừm cô Gia Kỳ...mới quen đã thân...trong thời gian ờ Cần Thơ...tới nhà ăn cơm ha...

-Hihi..Đúng đó chị Gia Kỳ...em dẫn chị đi chơi cho biết...mai mốt nếu có dịp ra Hà nội..hihi cũng có người tiếp đãi...coi như là ‘đầu tư’ quan hệ nha “ Hồng Phượng lém lỉnh nói...

-“Con nhỏ nầy..sao lại ăn nói như vậy...” Thảo cười mắng...

-Hihi..cháu thích như vậy..hihi ...tánh Hồng Phượng hợp ý cháu...

-“Hihi..má thấy chưa...con gái má ai cũng thích...hihi..thôi mình đi...ừm...má có gặp bồ của thằng...anh Đức chưa vậy?có phải ảnh xạo không?” Hồng Phượng thấy Đức hôm nay và Đức trước kia ....quả là một trời một vực....biến đổi nghiêng trời lệch đất...nên rất tò mò...

-“Con nha...sao không coi trọng nó vậy...bạn gái nó hả...một chử thôi..đẹp..lúc nhìn thấy cô ta...má cũng không tin nhưng rồi cũng phải tin..cô ta tốt với nó lắm...ừm..có tên tây đó...cái gì..ừm nghe thằng Đức gọi là Nancy....” Thủy nói một tràng...ngoài miệng tán dương Nancy nhưng trong lòng cãm thấy ghen ghen...không thoãi mái chút nào...dù sao Đức cũng là người đàn ông trong bóng tối của nàng...là cha của đứa nhỏ trong bụng...Thủy sau cùng củng quyết định giử lấy...một đứa nhỏ trong nhà cũng vui...Hồng Phượng đã lớn...Hồng Phượng nghe nàng có thai...mừng hết lớn...vì vậy mà hôm nay bay về nhà...nó đã muốn em từ lúc còn nhỏ..ai dè đến lúc lớn mới được toại nguyện....

Gia Kỳ kéo hành lý đi theo hai má con Thủy...vừa đi vừa nghe chuyện...nghe Thủy nói tên Nancy...nàng chợt khựng lại...”là hắn? thảo nào...sao trùng hợp vậy?...tiếp tục cùng hai mẹ con Thủy nói cười vui vẻ...nhưng trong lòng hơi tức tức...lúc đầu mình tưởng hắn là gay...nếu không sao lại coi mình trong suốt ,lạnh lùng với mỷ nử như mình chứ? mình thua kém Nancy chổ nào?ngoài Hà nội kẻ săn người đón...hắn một cái cũng không liếc nhìn mình...

Gia Kỳ một bụng không thoãi mái... một ý đồ tinh nghịch thoáng hiện lên trong đầu...

...

***

Cũng như mấy lần trước...Đức đậu xe gần khu chung cư của hai vợ chồng Nhung....bản tánh gian phu là vậy không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất ... mắt dòm trước ngó sau...thấy không có gì ‘khả nghi’ ...lấy di động ra gọi...

-“A lô...sao còn chưa tới?đang ở đâu vậy?” Tiếng Nhung nủng nịu bên kia đầu máy...nàng đang nôn nóng chờ Đức...nhiều lần,đứng trước gương săm soi...chiếc áo ngủ đặc biệt chỉ mặc cho nó coi...bên trong...không có gì...hoàn toàn trống trãi,không áo ngực,không quần lót...Nhung nhớ có lần nó nói mờ mờ ảo ảo mới kích thích...

-Hihi..tới rồi..đang ở dưới nhà...dòm trước ngó sau trước..hihi...

-“Ổng đi Vũng Tàu rồi..mai mới về...”Nhung nhanh chóng làm ‘sáng tỏ’...tên nầy coi vậy mà nhát như thỏ đế...sợ nầy sợ nọ...tuy nghỉ vậy nhưng nàng cũng hài lòng...cẩn thận tốt hơn...

-“OK...lên liền..hihihi...”Nghỉ tới lát nữa ôm Nhung đụ...ngay trên giường của hai vợ chồng nàng...cặc trong quần liền hùng dũng ngóc đầu...chuẩn bị nã pháo...

Đức biết mình có ‘biến thái’ chút đỉnh..nhưng bỏ không được...cãm gíác thật kích thích làm sao í... đụ vợ người ngay trên giường hai vợ chồng người ta...hắc hắc..nhớ lúc chơi Quyên ngay giữa nhà nàng..trên tường có khung ảnh của hai vợ chồng nàng chụp trong ngày cưới...cãm giác lúc đó thật tuyệt vời...

Nhung đã chờ sẳn...nghe tiếng gỏ nhè nhẹ...nàng liền mở cửa...Đức bước vào...cánh cửa nhanh chóng đóng lại...hai người sáp vào nhau hôn hít sờ soạn...Nhung như con mèo cái khát tình vồ lấy người tình trẻ...chiếc áo ngủ được kéo lên...bên trong một tòa thiên nhiên lồ lộ..không áo ngực cũng không quần lót...tất cã như đã sẳn sàng chờ đợi...

Hai bầu vú căn cứng...mời gọi...bụng nàng đả nhô lên rồi...trên người một mùi thơm nhè nhẹ ...mùi thơm kích dục...Đức ngồi xuống để nàng dựa lưng vào cửa...Nhung gát một chân lên vai ...hai tay ghì mạnh đầu tóc nó xiết mạnh vào...phía dưới dâm thủy đã bắt đầu tuôn trào...tiếng mút liếm nghe rỏ mồn một...bên ngoài hành lang..thỉnh thoãng có tiếng bước chân người đi qua...họ không biết ngay sau cánh cửa...1 quang cãnh đầy ấp xuân tình...

Cẩn thận ẩm Nhung lên...đi vào trong phòng ngủ bên trong...đặt nàng nằm trên giường..hai chân thòng xuống ..Nhung ...tách hai chân ra phối hợp...

Lưỡi Đức lại miệt mài dính vào khe thịt...miệt mài mút, liếm...thỉnh thoãng cho ngón tay vào nhè nhẹ khều,móc...Nhung bậm môi cố kiềm hãm tiếng rên rỉ nhưng rồi tiếng rên rỉ cũng vang lên khắp phòng... làm như thế...ai mà chịu nỗi...

Đêm qua Hưng cũng làm như vậy...nhưng nàng không có cãm giác tuyệt vời như lúc nầy...nàng chỉ miển cưởng làm bổn phận của 1 người vợ...Hưng muốn đút vào..nàng nói không khoẻ,Hưng muốn nàng làm bằng miệng..nàng cũng nói không khoẻ...cuối cùng nàng lấy tay...nhưng bây giờ thì khác...

Đức vẫn chưa cỡi quần... Nhung ngồi lên hung hăng đẫy Đức nằm lên giường...tay nàng hối hả mở khóa ..kéo quần xuống tận đùi...cặc hắn vẫn còn trong quần lót...độn lên một cục..nàng đưa tay kéo quần lót xuống...cặc Đức ...to bự...như con quái vật...sừng sững chĩa lên trần nhà...

Nhung đê mê cầm lấy..sốc sốc vài cái...liếm quanh qui đầu... tay gãi nhè nhẹ bìu dái...đưa lưỡi rà từ trên xuống dưới...rồi từ dưới lên trên...vài lần như vậy..ngậm sâu vào...đầu gục gặc một hồi lâu...lại liếm qui đầu...cứ thế mà làm...

Hai tay Đức gối đầu...hưỡng thụ cãm giác cặc mình được săn sóc bới vùng không gian ẫm ướt,ấm áp...mắt nó nhìn quanh...chợt thấy trong cái tủ kiếng kê sát tường một bức hình của hai vợ chồng Nhung chụp trong ngày cưới...nó ngồi lên,cầm tay nàng đến trước tủ...

Nhung chõng khu chìa mông ...Đức từ từ đút vào...nắc nhè nhẹ...rồi nhanh dần nhanh dần...vừa nắc vừa nhìn tấm hình...

Cãm giác thật tuyệt vời...

...

Rời phi trường Trà Nóc...mặt Ngô Tài đen như đít nồi...đường đường là con của Chủ tịch của một tỉnh lại bị thằng nhóc không rỏ lai lịch làm mất mặt như vậy...Ngô Tài là người hẹp hòi...gả nhất định phải lấy lại mặt mủi...nhưng không phải bây giờ...gã còn có chuyện quan trọng phải làm...

-“Trình à...Đồ đã chuẩn bị xong chưa?” Ngô Tài cố làm ra vẻ mặt ‘không có gì’ hỏi người tài xế...

-“Dạ xong rồi cậu hai...để sau cóp xe...” Trình xế khẩn trương đáp... biết cậu hai tính tình âm hiểm..là người rất khó hầu hạ...nhất là chuyện vừa rồi xãy ra...Trình tin rằng cậu hai nầy sẻ không dể bỏ qua...nghe Ngô Tài hỏi ...Trình nhớ bó hoa hồng tuyệt đẹp đắc tiền...cậu hai nhờ hắn đặt...

-“Đi khách sạn...trước...tao cần tay đồ...: Tài làm re vẻ bình thản nhưng Trình nghe có mùi thuốc nổ...

-Dạ...

....

Đây là lần thứ ba rồi...aiz...cô MC kia thiệt là may mắn nhưng ngu thiệt là ngu..không biết cậu hai là con của Chủ tịch tỉnh hay sao?còn làm bộ gì nữa?Trình thắc mắc...nếu là người khác..có lẽ cậu hai sẻ không kiên nhẫn như vậy...tại sao đối với người nử MC nầy...sao cậu hai mình có vẻ nhún nhường như vậy?thiệt là khó hiểu a...

Với thân phận tài xế của gia đình Chủ tịch tỉnh...Trình không có tư cách biết...hắn cứ tưỡng cô MC có phước mà không biết hưởng,bày đặt làm cao...nhưng Trình có nằm mơ cũng không ngờ...người muốn trèo cao...chính là cậu hai của hắn...

Bỡi vì...cô MC ấy...là Tú Nhi...con gái độc nhất của Bí Thư tỉnh ủy Hậu Giang Lưu Hửu Phúc...

Ngô Tài muốn cưới Tú Nhi ...nàng đẹp,có tài...cưới được nàng làm vợ là phúc ba đời của hắn nhưng cái quan trọng là có tin đồn...sau đại hội Đãng sắp tới...Bí Thư Phúc sẻ đãm nhiệm một Bộ nào đó...đây chính là lý do mà cha hắn...Chủ tịch tỉnh Ngô Hùng đốc thúc thằng con...

Ngô Hùng thấy đây là một cơ hội...để xúc tiến một cuộc hôn nhân chính trị hoàn hảo...lảo có thể dùng quan hệ nầy làm bàn đạp để tiến xa hơn ...

Mấy lần rồi...Ngô Tài muốn tiến gần...làm đủ mọi cách để làm vui lòng người đẹp nhưng nàng vẫn lạnh lùng...như xa mà gần...như gần mà xa...có một lúc Ngô Tài hơi nãn...

Gần đây nghe tin đối thủ duy nhất là thằng Lê Đức Thọ...hắc hắc không biết chọc ổ kiến lửa nào mà bây giờ ngồi xe lăn suốt đời...nghe tin ‘mừng’...Ngô Tài mừng rỡ...”đây là ý trời...”.

Trình im lặng cho xe đi về hướng Đài Truyền hình TPCT...

...

-Ê...chị Tú Nhi...làm gì mà ngồi sửng ra vậy?giống như nhớ bồ vậy?hihihi...

-“Bậy bạ..”Tú Nhi hai má đỏ bừng...nàng không phải đang nghỉ tới hắn sao?nhưng hắn đâu phải là bạn trai mình...

-“Bậy bạ?” hihi..chị nha...hai má đỏ lên hết rồi...có phải em nói trúng rồi không?ai vậy...hihi..nói nghe coi...yên tâm đi...em là người giử được bí mật”..Thụy Vủ hăng hái ‘vễnh tai’ muốn nghe...

-“Vậy sao?muốn nghe?được thôi...tới gần đưa tai đây...” Tú Nhi nhìn quanh...cố tình làm ra vẻ bí mật... giờ nầy sắp đến giờ ăn trưa... xem chừng chưa có ai...

Thụy Vủ sắp biết được bí mật...phấn khích vén tóc đưa tai tới gần...ai dè...

“-Không nói...hihihi”...Tú Nhi thấy gạt được Thụy Vủ..thích thú cười phá lên...nhưng cười không được lâu...

“- Thì ra là vậy..”Thụy Vủ cười bí hiểm...

“-Chẵng...chẵng lẻ con nhỏ nầy..biết..biết mình..thích hắn?” Tú Nhi chột dạ...

“-Wow...thiệt là ngưỡng mộ nha chị Tú Nhi...có nhiều hoàng tử ái mộ..hihihi...lần trước là Lê Đức Thọ...hắn chỉ có một lần cơ hội...người nầy tới ba lần rồi đó nha...hihi người nầy là chân mạng thiên tử phải hong?”

“- Con nhỏ nầy...mầy nói gì đây?” Tú Nhi đưa tay ngắt Thụy Vủ bất chợt nhớ Thụy Vủ nói ‘người nầy’... cãm giác có cái gì đó không đúng ...theo ánh mắt của Thụy Vủ,nàng quay đầu nhìn phía sau mình...

“-Lại là hắn?lần trước nàng đã bóng gió ám chỉ rồi...hắn không hiểu hay là không muốn hiểu đây?”...Tú Nhi mặt sầm lại nghỉ trong bụng...

“-Tú Nhi...cái nầy tặng cho em..” Ngô Tài dáng điệu hết sức là thân sỉ...đưa bó hoa hồng ra...miệng cười lịch sự...hiền hòa...hoàn toàn khác hẳn với lúc ở phi trường...

“- Cám..cám ơn” Tú Nhi khổ sở đáp...luc trước Đức Thọ quì xuống tặng hoa tỏ tình...nên nàng phản kháng trực tiếp...Ngô Tài chỉ tặng hoa...nàng không tiện nói thẳng..nhận hoa cũng không được...mình đâu có cãm giác với hắn...không nhận thì bất lịch sự...vì vậy lòng không thoãi mái...

“-Chị Tú Nhi...em đi đây...không cản trở hai người”...Thụy Vủ chỉ sợ chưa đủ loạn...đắc ý cười trêu...nàng làm sao không hiểu tâm sự của Tú Nhi...vì Tú Nhi và nàng cùng thích một người...ngoài miệng trêu chọc nhưng Thụy Vủ rất rỏ ràng...không những chị Tú Nhi...con nhỏ Tâm Đoan ...còn con nhỏ Tuyết Vân nửa...tên kia thật đáng ghét...sao nhiều người thích hắn vậy?hắn có gì tốt chứ?

Liếc nhìn thấy Thụy Vủ ngoe nguẩy lắc mông đi...Ngô Tài thầm nuốt nước bọt...nhưng bề ngoài mặt bình thản nghiêm túc...

-“Cũng sắp tới giờ ăn trưa..hay là anh mời em đi ăn trưa...trò chuyện một chút...?...” Ngô Tài đề nghị...

-“Không cần đâu...chổ kia có bóng mát...mình đến đó nói chuyện cũng được..”Tú Nhi chỉ một bóng mát dưới tàn cây rậm rạp gần đó...Bây giờ là giờ ăn trưa,có một vài nhân viên đài cũng ngồi đó trò chuyện...

Ngô Tài thất vọng..hụt hẳn...nhưng đây cũng là một tiến bộ...hai lần trước chỉ nghe :”tôi bận” hoặc “để khi khác”...hôm nay có dịp nói vài câu cũng là khá lắm rồi...là một tiến bộ...

Hai người đi đến dưới tàn cây...một vài người thấy Tú Nhi gật đầu niềm nở chào...vài cô gái nhìn thấy Ngô Tài..hai mắt sáng ngời...ước ao...âm thầm ganh tỵ...Cũng phải...vẻ bề ngoài,Ngô Tài ăn mặc chãi chuốc,dáng điệu phong lưu thời thượng ...không mơ ước mới là lạ...

-“Ừm...không biết phải nói sao đây...anh Tài...tôi biết anh tốt với tôi...nhưng...giửa chúng ta chỉ có thể là bạn...anh hiểu chứ”?Tú Nhi sau cùng củng nói ra cãm giác của mình...nàng không muốn sau lần nầy..lại có lần sau...

-“Em đã có bạn trai?anh có gì không bằng anh ta?nhưng dù em đã có bạn trai...em chưa lập gia đình..anh vẫn còn cơ hội...” Ngô Tài ‘biểu lộ’ lòng thành và kiên nhẩn...mấy đoạn đối thoại kinh điển trong mấy phim tình cãm ướt át của Hàn quốc tự nhiên đến cửa miệng...xuất khẩu thành văn...mong Tú Nhi động lòng...

-“Bạn trai?mong là như vậy...tôi có cãm giác với anh ta...nhưng không biết anh ta có cãm giác với tôi không?”...Tú Nhi cười khổ...hai mắt nhìn xa xăm...nàng chỉ biết khi gặp hắn...trong lòng nàng rất vui...nàng thích đấu khẩu với hắn...nàng chọn bài nhạc ‘Đừng xa em đêm nay’ là để hát cho một mình hắn nghe...nhưng hắn nào hiểu...

Ngô Tài mặt tái xanh trong một lúc...ánh mắt lóe lên tràn ngập sự phẩn uất...người mình đang bỏ công đeo đuổi...coi mình như hoặc không bằng củ khoai lang...thằng kia là thần thánh phương nào?sao có thể làm cho một mỷ nử như Tú Nhi tương tư vậy?

-“Anh nói rồi...ngày nào em chưa gã cho ai...ngày đó anh vẫn còn cơ hội”...Ngô Tài thêm một lần nửa biểu lộ ‘kiên nhẩn’...

-“Tùy anh...Chuyện muốn nói...tôi đã nói...gả hay không gả cho ai...không có gì khác biệt...tôi với anh...không có cãm giác...vậy thôi...tôi còn có chuyện làm....sorry...”Tú Nhi quay người bước đi...trong lòng nhẹ nhàng thư thả...như trút được gánh nặng...hy vọng sau lần nầy..hắn hiểu..đừng phiền nàng nửa.

-“Đụ má...tao muốn biết thằng đó là ai...mầy thích thằng nào..tao giết thằng đó...tao sẽ đụ mầy banh lồn...đụ chán..đóng thùng bán mầy qua Thái làm đỉ...” Ngô Tài híp mắt nhìn theo bóng Tú Nhi căm giận...với bao nhiêu ý nghỉ vô cùng độc ác trong đầu...

...

Đức đang nắc bà bầu trong nhà tắm..bỗng nhiên ‘ách xì’ không hề biết vừa có thêm một kẻ thù...người ta nói mấy bà bầu...hay sung lắm...quả nhiên là đúng vậy rồi...Từ lúc cánh cửa đóng lại...chị Nhung nầy hết trò nầy tới trò khác...bắt nó ...chìu...hắc hắc...quá đã...Nancy cũng vậy...Kiều Chinh cũng vậy...Thím ba cũng vậy...

Tuy sung...nhưng có lúc có lòng nhưng không có sức...Nhung mệt nhoài...sắt mặt đầy sung sướng và thỏa mãn...phía dưới của nàng rêm hết rồi trước sự to bự và hung hăng của nó...Nhung chju hết nổi...nàng đậy nắp ,lót cái khăn trên bồn cầu ngồi lên...cầm cặc nó ngậm vào...Nhung biết nó thích vừa chơi miệng vừa bóp vú...’dưới’ không kham nổi thì ‘trên’ vậy...

Hai tay ghì đầu tóc nàng...Đức nắc bạo...vừa nắc vừa nhìn cặc mình ra vô cái miệng xinh xinh,cặp môi gợi cãm...

-....Ahhhh...miệng Nhung tràn đầy tinh dịch...nhưng nhịp độ ra vào vẫn không ngừng cho mãi đến vài phút sau...Nhung ho sặc sụa...

-“Ây da...sao nhiều vậy?muốn giết người hay sao í...” Nhung vửa ho vửa đưa tay vuốt ngực vừa lườm...

-“Hihihi...có sao không?...đã quá mà..” Đức cười hinh hích..cặc đong đưa qua lại...hình như còn chưa giãm nhiệt..vẫn còn muốn sừng sộ kiếm chuyện...biết nó dai sức...Nhung vén tóc cầm cặc định há miệng tiếp tục...ngay lúc nầy di động của Đức vang lên...

-“Hihi..mình tiếp tục...nếu quan trọng thì họ sẻ gọi lại...” Đức đang hứng tình...chìa cặc ngay miệng nàng đút vào...nắc lia chia...

Tiếng di động vang lên một hồi...tắt chừng vài phút...sau đó lại vang lên...

-“Hihi...bắt máy đi...chắc có gì quan trọng ...” Nhung được dịp nghỉ ‘xã hơi’....đúng là không phải là người mà...

-“ Ừm..được...a lô...chị Tiên hả?Có chuyện gì sao?” Đức ra ngoài bắt máy...nhìn màn hình...không phải xãy ra chuyện gì đó chứ?

Tiên đã về đến Cần Thơ...liên lạc với Trúc...mới biết chuyện lảo bản bị ám sát....may mà không sao...nàng sực nhớ đến cú điện thoại mà Narith nhận được...rỏ ràng là dãy số 84277...là cú gọi từ Đồng Tháp...người nào từ tỉnh Đồn Tháp gọi qua Miên mướn sát thủ?người nào lại có tiền như vậy?

Tiên đem xâu lại chuổi sự kiện với nhau từ lúc bọn Lưu Kiến Quân bị bắt,nàng cũng không thoát...Phạm Bá Thành,Bùi Thế Hiễn...như vậy rất có thể...Tiên muốn đem chuyện nàng nghỉ báo cáo với lảo bản...vì vậy nàng gọi đến...nào biết lảo bản...đang ‘phê’...

-“Lảo bản..tôi có chuyện quan trọng muốn báo cáo với cậu”...Vừa nghe được tiếng của Đức..Tiên vội vàng nói...

-“Ừm...bây giờ chị ở đâu?” nghe giọng điệu có vẻ hấp tấp khẩn trương của Tiên...Đức biết sự việc không tầm thường...cần phải gặp mặt...

-Nesta Hotel..phòng 301...vừa mới check in...

-Được..nghỉ chút đi...tối đa 1 giờ sau...tôi tới...

...

-“ Chuyện quan trọng?” thấy Đức hơi vội vàng mặc quần áo..Nhung tiếc nuối...

-Ừm...có thể quan trọng có thể không...chưa biết được...còn tùy...

-“Vậy..vậy có trở lại không?” Nhung cắn môi...lâu lâu mới có dịp Hưng vắng nhà...phải tận hương thời gian mới được...

-“Hihi...còn muốn hả?được..nhưng trể trể một chút..” Đức hứa hẹn...

-“Ừm..vậy ..chị chờ...là cậu nói đó nha..không được nuốt lời...” Nhung sung sướng....

-Suốt đêm luôn..không cho chị ngủ..hahaha.chuẩn bị đi...

-“Chờ coi...” Nhung lườm...đi ra mở cửa...vậy mà trước khi đi..Đức đưa tay chạm vào chổ giửa hai đùi rồi đưa lên mủi ngữi...đầu gật gù...

-“Làm..làm gì vậy?điên hả” Nhung đỏ mặt gắt...

-“Làm gì?Đức thử nghiệm coi mình có nhiễm Covid-19...” Đức ‘nham nhở’ cười nói...

-“Nói bậy..nói bạ”...Nhung trừng mắt ‘gắt’...

-“Không phải bậy đâu..đây là cách thử nghiệm miễn phí và không tốn tiền...Bác sỉ nói khi nhiễm loại vi khuẩn nầy...con người mất đi khứu giác...vừa rồi..hahaha...vẫn còn thơm...hahaha...”

Nhung vừa mắc cười vừa ngượng..co giò muốn ‘đá’ một cái...Đức đã mở cửa chạy ra rồi...

...

Không phải Tiên vừa mới đăng ký lấy phòng...sáng nay đã đến rồi...nghe nói Đức sẻ tới... Tiên rộn rả...hồi hợp...từ khi gặp được lảo bản trẻ trung...phong cách mỵ hoặc...nàng đã thầm nghỉ nếu có một ngày nào được lảo bản ôm,cùng lảo bản ân ái...coi như không uổn kiếp nầy...biết đâu lần nầy..trai đơn gái chiếc...có phãi là cơ hội hay không?phải thử mới biết được...

Tiên vội vã vào phòng tắm...tắm thêm một lần nữa...không thể thất lể được...tắm xong nàng tỉ mỉ lau khô,thoa kem khắp người...một mùi thơm dụ hoắc kích dục dể chịu...hai má người đàn bà nhuộm màu hồng...dấu hiệu của xuân tình rộn rạo.

-“Lảo bản...cậu đã tới...mời vào...”Hồi họp đi tới đi lui...tâm trạng vô cùng khẩn trương..nghe tiếng gỏ cửa...Tiên sửa lại mái tóc..kéo lệch vai của chiếc áo ngủ...cố ý làm như đang ngủ...bị đánh thức...

-“Đang ngủ à?có vẻ mõi mệt vậy...hai là ngủ tiếp đi...mình nói chuyện sau cũng được...” nhìn thấy Tiên có vẻ mõi mệt..Đức tỏ ra ái náy...

-“Không...cậu vào đi..buồn chán nên chỉ chợp mắt chút xíu thôi”...Tiên thất kinh...nàng không muốn bỏ cơ hội...hơn nữa chuyện cũng quan trọng mà...

-“Ừm được..” Đức lách người vào...theo bản tánh...dâm dê..cũng ‘địa nhản’ trên người Tiên...áo ngủ mõng..thấy rỏ cả áo ngực và quần lót...bất chợt Đức sửng ra...Wow....ý gì đây?mặc dù vừa mới đụ xong..nhưng cũng không ngại thử cho biết...cỡ tiên nử như Tâm Đoan,Thụy Vủ,Đồng Giao thì ráng mà nhịn nhưng nếu là yêu nữ thì khác nha...không nhịn đâu....nhưng bây giờ phãi làm việc chánh đáng trước đã...

-“Nói đi...có chuyện gì...” Không ngần ngại trước thân hình bốc lửa của Tiên ...Đức nhìn thẵng...ngại cái gì chứ?cô muốn khoe thì tôi xem thôi..hắc hắc...

-“Chuyện là vầy...tôi qua bên Miên..tìm người giao dịch...” Tiên tường thuật tỉ mỉ những gì thấy được...nàng khẵng định thấy số gọi tới là từ Đồng Tháp...vì bắt đầu là 84277...người của bên Đồng Tháp mướn sát thủ...giá lại còn rất đắt...

Đức nheo mắt suy nghỉ...người từ Đồng Tháp gọi qua Miên mướn sát thủ?...cũng có thể liên quan và cũng không có thể liên quan đến mình...nhưng xác xuất liên quan rất lớn...có thể lắm chứ....

-Chị cố gắng nhớ thêm...coi có chi tiết nào bỏ qua không...chẵng hạn như tên ...từ từ kể lại thêm một lần nửa...

-“Ừm”...Tiên trầm ngâm một hồi...bổng nhiên hai mắt sáng lên...

-Đúng rồi...lúc bắt máy tôi nhớ Narith có nói ‘-Alô...lảo Sơn..sao nghe nói anh vui thú điền viên rồi có phải không’...nghe ra thì người bên kia Đồng Tháp là cán bộ về hưu...

-“Hắn không phải là cán bộ thường đâu..hắn là Trần Ngọc Sơn...tháng trước vẫn còn là Giám độc CA Đồng Tháp...nay..haha..đã xuống ngựa rồi...”Đức cười gằn...coi bộ mọi chuyện đã sáng tỏ...thằng kia thua keo nầy muốn bày keo khác...coi bộ mình phải ‘tiên hạ thủ vi cường rồi’...

-“Cô làm khá lắm..cám ơn nhiều...”Đức nhìn Tiên nói lời tán dương...người đàn bà nầy coi bộ cũng lanh lẹ...coi bộ có thể tin dùng...

-“Hihi..cám ơn lảo bản đã thưỡng thức...” Tiên mừng rở khi nghe Đức khen mình...

-“Nhưng tôi nhất định phãi nghiêm khắc phê bình cô...” Đức bất thình lình ‘trở mặt’ nghiêm nghị...

-“Chuyện...chuyện gì?” Sắc mặt Tiên trắng bệch..cố suy nghỉ coi mình đã làm gì sai?...

-“Chuyện gì à?chị còn nói?cũng may là tôi...trai đơn gái chiếc..chị ăn mặc kiểu nầy...chị coi tôi là ai hả?Liểu hạ Huệ chắc...

-“Hihi...cậu là lảo bản...cậu muốn sao thì sao đi...”...Tiên chợt vỡ lẻ ra... lảo bản động cỡn rồi nàng cười khanh khách...

-“Nhưng cô phải suy nghỉ cho chính chắn...thành thật trả lời...chuyện quá khứ của cô..tôi không cần biết...nhưng muốn là người của tôi...độc nhất một mình tôi...cô hiểu chứ?” Đức nghiêm mặt...đây là vấn đề nguyên tắc...ai cũng có quá khứ...nhưng là người của nó...nhất định không được lang chạ...mặc dù chính bản thân lại thích đụ vợ người ta...bản tánh Đức ca là vậy đó...vô cùng bá đạo ...

-“Cái đó dĩ nhiên rồi..từ nay chỉ có lảo bản..vậy được chưa?” Tiên ôn nhu nói...lời thật từ nội tâm...từ nay chỉ có mình hắn...nàng ngồi xuốnng trước háng..đưa tay cỡi nút...kéo phẹc mơ tuya quần xuống..đưa tay vào quần lót nắm...và sững sốt...chưa kịp hết cơn ‘bàng hoàng’...bàn tay của lảo bản đẫ ấn đầu nàng xuống...theo bản năng nàng há miệng ngậm vào...

Lượng và chất...tùy theo sự việc mà có người thích về lượng..có người thích về chất...Về nhu cầu tình dục ...ai cũng chọn chọn ‘chất’...

Đàn bà thích đi đụ rong tại vì chưa tìm được con cặc chất lượng để thỏa mãn nhu cầu tình dục của mình ...Tố My ...Chủ tịch tỉnh Yến đều là như vậy...chỉ cần để Đức đụ một lần...về nhà tâm hồn vấn vương...mơ mơ màng màng cã ngày...

Tiên có nhu cầu tình dục mạnh mẽ...thấy cặc Đức đã thích mê tơi rồi...nhưng nhiều khi ‘tốt mã rả đám’...to bự thì tốt nhưng chủ yếu là dai dẵng bền bỉ...nàng vừa nút vừa liếm...chỉ sợ Đức phun thì thiệt là thất vọng...nên cứ nhẹ nhàng...không dám dùng hết kỷ năng...

-“Sao giống như không có kinh nghiệm vậy...không phải tệ như vậy chứ?”Đức phàn nàn...

-“Chỉ sợ cậu...” Tiên ủy khuất..muốn nói :”chỉ sợ cậu phun sớm...”..nhưng ngại miệng...

-“ Phun chứ gì..hắc hắc...yên chí đi..chị ê miệng...tê lưỡi...mõi hàm...tui cũng chưa phun đâu...”...Đức hách dịch hùng hồn tuyên bố...

Cái nầy nó nói không sai...bình thường đã đụ dai rồi...trước khi tới đây ...đã bắn xối xã trong miệng Nhung sau khi ‘quần’ nàng nhừ tử...bây giờ Tiên sợ nó phun sớm...chuyện nầy không thể nào...

-“Vậy thì lảo bản phải cho em mở rộng tầm mắt mới được đó...”Tiên ‘tức khí’ muốn phân ‘cao thấp’...nói xong liền hùng hổ...ngậm cặc vào...tham lam bú mút..tay gãi gãi nhẹ bìu dái kích thích hắn...đủ hết mánh khoé...tiểu xão...muốn cho lảo bản phun...

-“Không tệ..không tệ...hihi...như vầy mới đã nè...” Đức lảo bản cười dâm...khom người đứng lên..tay vịn đầu tóc nàng tay kia bóp vú...mông nhấp nhô ra vào nắc bạo vào miệng của mỷ phụ lai miên...má đỏ môi hồng...

Tiên kinh hỷ và kinh khũng...lảo bản hình như không phải là người mà...đúng như hắn nói..nàng ê miệng...mõi hàm...tê lưỡi hắn vẫn nắc...liên tu bất tận chưa có dấu hiệu phun chút nào...như vậy có nghĩa là khi đút vào...sẽ là ‘dai như đĩa’...

Đức lảo bản cũng là người thương hương tiếc ngọc đấy...biết mồm miệng Tiên ê ẩm rồi..thôi thì ‘tha’ một lần...mai mốt chắc chắn là không dám ‘phạm thượng’ nửa đâu...

Tiên đứng sát mép giường...chõng khu cho lảo bản đút vào...nắc...

Nếu trước kia...mình gặp hắn sớm hơn...con cặc chất lượng như vầy...đâu có đi đụ rong làm gì...

***

-“...Sao lại có sự trùng hợp như vậy?không gặp ai lại gặp địch thủ của anh hai ngay trong lúc nầy... Xui hay hên đây?người nhà hắn không tệ...nhưng hắn thiệt đáng ghét...Nancy chọn ai không chọn sao lại chọn hắn?...”

Gia Kỳ thả người trong bồn tắm suy nghỉ miên man...khi nãy nàng muốn lên Facebook để nhắn tin cho Nancy qua messenger nhưng rồi nàng thay đỗi ý định...nàng sẽ tìm cách thân thiện với hắn...cua hắn..một khi hắn sa vào lưới tình..nàng sẻ đá hắn...lúc đó Nancy sẻ thất vọng rời xa hắn...

Với ý nghỉ của mình Gia Kỳ mĩm cười thích thú...ngay lúc nầy điện thoại trong phòng reo lên...Gia Kỳ đứng lên...một thân hình tuyệt mỷ lồ lộ...vưu vật của thế gian...đưa tay lấy áo tắm choàng lên người...

-A lô...ai đó..

-“Hihi..tìm được chị rồi...khoẻ chứ?” tiếng Hồng Phượng vang lên bên đầu máy bên kia...

-“Hồng Phượng..là em à...có chuyện gì vậy?sao không nghỉ ngơi?không mệt sao?” Nghe tiếng Hồng Phượng...Gia Kỳ cãm thấy vui vẻ...nàng cãm thấy rất hợp tính với người em gái mới quen nầy...

-“Em về đây là để đi chơi chứ không phải để nghỉ ngơi đâu à...à nè...chiều nay anh em nói dẫn em coi tập dợt văn nghệ..sau đó đi thưởng thức Cần thơ về đêm...sao hả?nếu chị có hứng thú...em tới rước...

-“Tốt...dĩ nhiên là chị muốn rồi...mấy giờ...nói để chị chuẩn bị..” Gia Kỳ hai mắt sáng lên...tối nay cho hắn mở rộng tầm mắt ...phãi trang điễm..câu hồn vía của hắn mới được...

-Bây giờ là 5 giờ..vậy...6 giờ rưỡi nha...em tới đón chị...

-Được..lát gặp...

....

Buông di động xuống...Hồng Phượng hí ha hí hững...

-OK...chị ấy cũng đi...lát nữa mình đi rước chị Gia Kỳ...ê..anh về bên nhà thay đồ đi..ây da..có mùi hôi đó...

Đức lảo bản nào nghe Phượng chãnh nói nhăng nói cuội gì...vì đang nói điện thoại với Nancy...

-Em nói Phương Anh,Thu Tâm,Thục Linh,Thu Hà,Kim Chi...nói họ chuẩn bị đi...ngày mai sáng sớm cùng anh đi Cao Lãnh...

-“Hả?sao gấp vậy? có chuyện gì sao?” Nancy ngạc nhiên...

-Đúng vậy..có tình huống mới...cần phải ‘tiên hạ thủ vi cường’...ừm vậy đi..tối nay anh về trể...có vài chuyện cần làm ...

***