Thằng Đức

Chương 103: Người đâu... đuổi hắn ra mau



-“Anh…anh lưu manh…” Tú Nhi giơ tay lên…nhưng bàn tay nàng chỉ ‘đáp nhẹ’ lên má hắn…đầu nàng gục vào ngực hắn…mĩm cười e ấp…bất chợt mặt nàng đỏ lên….né ra xa…chỉ vì vừa cãm giác có vật cứng cồm cộm đụng vào người…Tú Nhi biết đó là cái gì….


-Anh…anh..Tú Nhi lắp bắp..không biết nói sao cho phải…ngượng chín người…


-Ha ha..phản ứng tự nhiên thôi mà…quan trọng là tâm hồn anh rất ‘thánh thiện…’


_”Ngụy biện” Tú Nhi lườm…


Tuy chưa từng cặp kè nhưng không có nghỉa là chưa từng thấy cặc…ít ra cũng trên phim ảnh..Nàng cũng 28 rồi…đâu còn nhỏ nửa…cũng có nhu cầu đấy…chỉ là chưa có đối tượng mà thôi…Vừa rồi hắn ôm hôn hít…trong lòng ít nhiều mong đợi…


Chuyện tình dục mà…khó nói lắm…ai cũng có ham muốn từ trong tiềm thức…từ thục nử biến thành dâm nử chỉ là trong cái tích tắc của đồng hồ…Tùy theo cãm giác thế nào mà thôi…Ngày nay…chỉ cần lên mạng…bấm một cái thì tha hồ mản nhản…cũng vì vậy mà quan niệm ngày nay vô cùng cỡi mở…vừa mắt nhau…làm quen nhau…bửa trước thì bửa sau vào nhà nghỉ chịt nhau là chuyện thường…Tú Nhi tuy là còn zin nhưng cũng hiểu đạo lý nầy…huống chi đã từ lâu coi Đức là thần tượng…iêu thầm hắn…Hôm nay được hắn ôm hôn…coi như củng được toại nguyện rồi…


Nhưng nếu không biết chuyện của Thụy Vủ thì không sao…con nhỏ nầy đã là người của hắn…tại sao minh không thể chứ?


-Đi…anh đưa em đi ăn cơm xong đưa em về…


-“Anh..anh có sao không?” Tú Nhi lí nhí hỏi…Khoa học có nói đàn ông trong trạng thái cương cứng nếu không giãi quyết sẻ không tốt cho sức khỏe…


-“Có chút nhức đầu…không sao…uống hai viên Aspirin là được…”


Cái nầy Đức nói thiệt…lâu lâu có chút nhức đầu…uống một hoặc hai viên Aspirin là khỏi..đã quen như vậy rồi…


Nhưng trong lúc nầy..người nói một đàng…người hiểu một nẻo…


-“Vậy..vậy phải làm sao?” mặt Tú Nhi đại biến…tưởng hắn đang bị dồn nén mà thần kinh bị ảnh hưởng…chuyện nầy có thể dẩn đến tai biến mạch máu nảo a…


-“Hi hi..không sao đâu…uống thuốc xong là OK mà..đi..mình đi…” Đức vẩn nói ‘một đàng’


-“Không được đâu…ngụy.nguy hiểm…không tốt cho sức khỏe..”Tú Nhi hai má đỏ rực…tiếng nói như muổi kêu…


-“Không sao..ouf” Đức chợt hiểu …hắc hắc…bề ngoài tưởng khôn lắm..ai dè khờ hết chổ nói…hắc hắc…Tâm cơ Chủ tịch Đức chợt động…chỉ nghe hắn ‘thở dài’…


-Không sao đâu..chịu thôi..đi..mình đi ăn cơm…


-“Không đi…em..em giúp anh…” Tú nhi mặt đỏ như trái gấc..thu hết can đảm nói…nàng muốn dùng tay giúp hắn nhưng mắc cở…đồng thời sợ hắn hiểu lầm mình ‘rành’ chuyện nầy thì thiệt là oan…


-“Tú Nhi..em thiệt tốt với anh..nhưng anh chịu được mà…không sao đâu…”Đức đạo đức giả màu mè…Cặc trong quần đang như cục sắt…không biết Tú Nhi ‘giúp’ bằng cách nào đây…Bổng cảm giác có bàn tay bé nhỏ mở nút quần…kéo phẹc mơ tuya xuống…bàn tay run rẩy kéo ‘hung khí’ ra…sốc.sốc…


Thì ra là vậy…nàng dùng tay giúp minh…Chủ tịch Đức không khách sáo lòn tay vào áo nàng mân mê xoa bóp…miệng không ngừng rên rỉ…


Tú Nhi không dám nhìn…quay mặt hướng khác..tay vụng về lên xuống…hơi thở của nàng cũng bắt đầu khó nhọc khi bàn tay hắn xâm phạm vùng ngực nàng…





-“Sao..sao lâu vậy?”Thấy hắn trơ trơ…Tú Nhi ‘gắt’…nàng bắt đầu mỏi tay…


-“Không được…hay là..” Đức kề tai Tú Nhi rù rì…


-“Em…em không biết đâu…”.Mặt Tú Nhi đỏ không còn gì có thể đỏ hơn…nhưng vài giây sau vén tóc cúi đầu mở miệng ngậm vào… rỏ ràng thiếu kinh nghiệm…mái tóc cứ đứng yên một chổ…đầu không biết gục gặc…


-“Tú Nhi..em thiệt tốt ..”Đức nhích mông nhanh dần..nhanh dần…


***


Đưa Tú Nhi về…thấy cũng xấp xỉ rồi…hôm nay có hẹn với cả hai Yên,Tuyết đi ăn tối…


-Nè..anh ra sau ngồi đi…để em lái…Yến ngồi phải trước với em…Tuyết ‘ra lệnh’…


-“Haha..Hai em muốn sao thì sao đi…” Yến ,Tuyết mĩm cười đắc ý nhìn Đức ra phía sau ngồi… Chủ tịch Đức hồi họp….không biết hai nàng nầy có âm mưu gì…Lúc trước luôn đấu nhau bây giờ hai nàng như hai chị em .


-Bây giờ đi đâu ăn vậy?chưa tới 6 giờ…còn hơi sớm…


-“Hi hi..Hôm nay không ăn ở ngoài…chúng ta về nhà ăn tân gia…” Tuyết nói với nụ cười ‘thần bí’…


-“ chúng ta về nhà ăn tân gia?” Đức sửng sốt…mặt bư ra… Thấy vẻ mặt ‘ngáo ộp’ của hắn…Tuyết,Yến cười rúc rích…


Tuyết cho xe dừng lại trước một căn hộ chung cư cao cấp trong khu Ô môn...


-“Nhà…nhà của ai vậy?” Đức ngẩn tò te…


-“Vô đi rồi biết..hỏi nhiều làm gì..hi hi…”Yến nắm tay kéo Đức vào…


-“Tang ta rang tàng…Sao hả? Nhà của mình đó…ngạc nhiên hông? Hi hi…”Tuyết,Yến bật cười vui vẻ khi nói ‘nhà mình’…


-“Nhà..nhà mình?” Đức trợn mắt há mồm…cụm từ ’nhà mình’ có nghĩa là mình cũng có phần..sao mình không biết gì hết vậy…


-“Ngạc nhiên chứ gì…ha ha..em và Yến đã bàn qua rồi…thay vì mướn nhà..thì mua đi…coi như là đầu tư…mai mốt có giá thì bán lại…hi hi…anh thấy có tốt không?


-Nhưng..Yến…em đang ở với gia đình mà…


-Em muốn dọn ra….lớn rồi…ở với gia đình..có nhiều cái …bất tiện…


-“Bỡi vậy em mới bàn với Yến..cùng nhau mua căn hộ nầy…hi hi…ba phòng ngủ..mổi người một phòng…”Nói đến đây giọng Tuyết nhỏ lại…có vẻ mất tự nhiên…cả hai mặt ửng đỏ…mổi người một phòng…dỉ nhiên là nói dối cho đở ngượng…Hai người coi như hai gái lấy chung một chồng…lúc hắn qua qua đêm ở đây dỉ nhiên là ngủ với hắn rồi…ai trước ai sau cũng được…nhưng Tuyết nhất định không để người khác độc chiếm hắn…phải chia đồng đều…Cái tin ba chị em Nancy đều mang con của hắn khiến Tuyết cãm thấy nhiều áp lực…


Đàn bà muốn giử chân người đàn ông của mình…nhất định phải có con với hắn…Vì vậy nàng đem ý nghỉ của mình ra thẳng thắng bàn với Yến… lẻ loi sẻ bị thiệt thòi…nếu cả hai đều biết ‘tẩy’ của đối phương..vậy thì ngại ngùng làm gì..sao không liên minh ‘chống địch’?...


Bản tính Yến ít nói…hơi nhút nhát và thường hay sống nội tâm…biết Đức có nhiều đàn bà nên cũng cãm thấy nhiều áp lực…Nghe Tuyết rỉ tai …dỉ nhiên là mừng rở rồi…cả hai cùng một hoàn cảnh..một tâm trạng…cùng nhau ‘chống địch’ là chuyện nên làm…


Bước đầu tiên là chung tên mua căn hộ chung cư ba phòng ngủ nầy…Cả hai hiện giờ là Giám đốc của Đức Lập Công ty..thu nhập cao và ổn định…đứng tên chung mua căn hộ nầy…không là vấn đề lớn…mọi việc đã có ‘chị cả’ Tuyết hoạch định…nàng cứ làm theo là được…


-“Sao hả?anh thấy sao?tụi em trang trí có được không?” Yến thấp thỏm hỏi…nàng và Tuyết đã tốn công rầt nhiều trang trí cái ‘tổ ấm’ của ba người…hy vọng hắn thích…


-“Không có chổ chê..nhưng phòng ốc phải sửa lại…” Đức nhìn quanh giả bộ nghiêm túc nói để che dấu sự kinh hỉ trong lòng… “Úi trời ơi…mai nầy song phi là chắc rồi…hi hi….”….


-“Phải sửa lại?đẹp lắm mà.” Yến ,Tuyết sửng sốt…


-“Đúng vậy..phá hết mấy phòng ngủ đi…đâu cần phòng ngủ chứ…mua cái giường King…ba người mình ngủ chung được rồi…trên trần ,trên tường gắn kinh..ha ha..”Đức đắc ý…dụ dổ…dạo đầu cho màn nhất long song phụng trong tương lai…


-“Anh…anh đừng có nằm mơ đi..” Tuyết đỏ mặt ‘quát’…


-“Em…em …đem đồ ăn lên…hôm qua nấu xong hết rồi…” Yến ngượng nghịu.chạy xuống bếp…


-“Ah…anh.anh làm gì?” Tuyết kinh hãi thấy hắn thoát y ngay giửa nhà…hắn đã từng làm như vậy…nhưng lúc đó chỉ có nàng và hắn…bây giờ lại có Yến…Tuy đã dự trụ đời sống ba người nhưng không có dự trù hắn tỉnh bơ ngang nhiên như vậy…cũng phải vào phòng ngủ chứ…cái nầy…thiệt là hết nói mà…


-“Chuyện gì chớ?anh muốn tắm cho mát…nóng quá…Có gì đâu mà mắc cở…hai em đều thấy anh ở truồng rồi mà..hi hi..” Đức nham nhở cười hi hi ha ha trần truồng đi vào nhà tắm…


-“Chưa…chưa thấy ai như ảnh..” Tuyết mặt đỏ rực đi vào nhà bếp phụ Yến hâm lại đồ ăn …Hôm qua các thứ đã nấu sẳn..chỉ cần hâm nóng lại với lò vi sóng là được…


-“Không yên với ảnh đâu…” Yến cúi mặt lí nhí…


-“Yến ,Tuyết à…vào đây anh nhờ chút…” Tuyết định hỏi Yến muốn nói gì thì đã nghe tiếng Đức vọng từ phòng tắm…


-“Nhờ cái gì chứ…ảnh..ảnh làm bộ đó….đừng trúng kế quỷ của ảnh…” Tuyết ‘thản nhiên’…


-“Mình không vô..ảnh đi ra đó…Tuyết vô với ảnh đi” Yến đỏ mặt nói nhỏ…


-Tại sao là Tuyết mà không phải là Yến…no way…hi hi…hay là đánh tù tì nha…cho công bằng .





-“Yến…Là em à …hi hi..chà lưng dùm anh đi…” Thấy Yến đi vào….Đức mừng rở…bước đầu tiên coi như xong…bước thứ hai dể dàng thôi…hắc hắc


-“Em…em chà lưng thôi nha…anh..anh không được chộn rộn à…Yến cẩn thận dặn dò…nhưng dặn thì dặn…nói với hắn như nước đổ đầu vịt…





-“Hi hi..nhột..đừng mà…Tuyết đang ở bên ngoài..chờ mình ra ăn cơm…”Thấy hắn bắt đầu không nên thân..chân tay táy mái …sờ mó lung tung…lúc đầu nàng còn gắn gượng nhưng sau đó thì mặt đỏ lừ…người như phát sốt…


Nàng chỉ có hắn…hắn thì có cả nguyên đội ngủ đàn bà…đủ mọi lứa tuổi…Kinh nghiệm có thừa để làm nàng quên trời quên đất…trong phút chốc..hắn lột nàng trần truồng như nhọng…Yến dang hai chân ra cho hắn dể dàng áp miệng vào…nàng chỉ còn biết theo bản năng rên ư ư trong miệng…rồi bất tri bất giác..ghì mạnh đầu tóc hắn kéo sát hơn nửa…


Len lén rình…dự định chỉ ghé mắt một chút thôi…nhưng khi nhìn thấy…Tuyết sửng người như bị đóng đinh tại chổ…Người nàng nóng ran…lần đầu tiên trong đời nhìn thấy người ta làm tình trước mắt…


Khi có ý định cùng Yến hai gái lấy một chồng…ở chung nhà…Tuyết thừa biết sớm muộn gì chuyện gì đến cũng sẻ đến…không thể tránh được…trừ khi rời xa hắn…Chuyện nầy không thể nào…


-“Anh thiệt là bất công…thương Yến hơn em” Tuyết bước vô mắt lườm …’ghen tức’…


-“Hi hi…đến phiên chị đó…đừng có ganh tỵ mà…” Yến đã hết ngượng rồi..lại còn chủ động nhường chổ…cúi người đưa miệng tới..tay cầm cặc,sốc sốc vài cái …há miệng ngậm vào…đầu tóc nhấp nhô …Tuyết cũng không chịu kém…ghì đầu tóc hắn vào giủa hai chân mình…


Cả ba thay phiên bú liếm nhau…quên cả đất trời…


Đức vừa nắc Yến vừa bú Tuyết…được một hồi lâu lại thay đổi…Lâu lắm rồi…không nhớ nàng nào…hình như Nancy thì phải..nói mình ‘mả táng hàm rồng’ ..nghỉ cũng đúng…có tiền,gọi gái…chơi trò nhất long song phụng thì quá thường…còn với đàn bà của mình…trên đời dể có mấy ai…


Lúc Yến bú cặc hắn…Tuyết ngồi nhìn…đâm ra ngượng ngùng nên không được bài bản lắm…đến khi nàng ‘nhường chổ’…’chị cả’ lại khoe tài…thế là cả hai ‘sinh cường’ thi đua nhau…hắn ‘ở giửa’ làm ngư ông hưởng lợi…





-“Ha ha..anh nói đúng không?ba đứa minh ngủ chung một giường cho tiện..chia phòng làm chi..hi hi..


Yến,Tuyết nhìn nhau đỏ mặt…Không biết cải sao cho phải…Thật là tiện nghi cho hắn…Sau lần nầy..mổi lần hắn đến…như vậy chia phòng làm cái gì?...


-“Con quỷ dâm dục…” Yến ‘mắng’…


-“Ha ha..đàn ông không dâm…đàn bà không thương…ha ha…Ừm..căn hộ nầy..bao nhiêu vậy?”


-“4 tỷ…rẻ đó…hy vọng mai mốt lên giá..bán lại kiếm chút tiền..lúc trước tính mua xe..coi bộ phải chờ thêm thời gian nửa…” Tuyết phân bua…


-“Anh chuyển cho hai em mổi người hai tỷ thì được rồi…” Đức có chút ái náy…chuyển tiền cho Nhung,Ngân,Lan…quên mất hai người nầy…Hắn không thiếu tiền.


-“Thiệt?” Yến,Tuyết..cả hai kinh hỷ…hai nàng không vòi vỉnh nhưng hắn tự động nói…có nghỉa là từ nay chinh thức..’chồng’ lo cho vợ..chuyện thiên kinh địa nghỉa…


-Nhất ngôn ký xuất..ha ha tứ mả nan truy….


-“Thần thiếp đa tạ long ân..hi hi” Yến đùa..quỳ xuống ‘hành lể’…Tuyết củng rắn mắc làm theo..cả hai cười hinh hích…


-Trăm miển lể…ái khanh bình thân…trẩm hạ chỉ..hai khanh ‘cuổng trời’ dùng đồ nhự thiện với trẩm..trẩm đói rồi…ha ha..


-Đừng có hòng đi..đúng là được voi đòi tiên…Yến..phụ chị..thiến hoàng thượng..


***


Không có đàn bà cũng mệt…mỏi tay,,,


Có quá nhiều đàn bà cũng mệt…mệt cặc nhưng cái mệt của đế vương





“Trưa phá trinh cái miệng của Tú Nhi…


Chiều nhất long song phụng với Tuyết ,Yến…


Bây giờ trời đã khuya…nắc Nancy…


Không phải mả táng hàm rổng vậy thì là gì? Hắc hắc…”


Đức vừa mân mê đầu ti của Nancy vừa ngẩm nghỉ có phải mình đúng là mả táng hàm rồng?


-“Chuyện 2000 tỷ…anh có ý kiến gì?”Hai người nằm cuộn tròn như con tôm… …nàng cãm giác hơi thở nóng bỏng của hắn phà ngay sau gáy trong khi tay hắn mơn trớn trêu đùa nhồi bóp vú nàng thành muôn hình vạn trạng…


Hắn thay đổi hết tư thế nầy đến tư thế nọ …hùng hục mà vẩn chưa ‘bắn’…Dỉ nhiên rồi….lúc trưa bắn vào miệng Tú Nhi ,đến chiều ...cả hai Yến,Tuyết đều muốn có con nên vắt hắn hai lần...Bây giờ muốn hắn ‘bắn’…không dể chút nào…có thể nói…lúc nầy cặc hắn là ’cặc sắt’.


Nancy nói ‘thốn’ muốn tạm thời ‘đình chiến’…năn nỉ ỉ ôi một hồi Đức mới giãm tốc độ…nhưng vẩn không rút ra…cứ để cặc cắm sâu trong người nàng..Lâu lâu nhịp một hai cái…thấy hắn lì lợm..Nancy cũng đành chịu…miển là hắn không hùng hổ là được…lúc nầy nàng mới biết chỉ khi ba chị em ‘bày thế trận xa luân chiến’ mới ‘trừng trị ‘ được tên nầy…Nhưng bây giờ ‘thế cô sức yếu’ chỉ có thể ‘dùng kế’ làm giãm bớt nhiệt của hắn…Vì vậy nhắc chuyện 2000 tỷ…


Quả nhiên nghe Nancy nhắc chuyện hôm nay..Đức trúng kế…rút cặc ra…mặt hưng phấn…Nancy thấy hắn lọt bẩy…đắc ý cười thầm…


-“Bí thư,Chủ tịch,Chánh văn phòng cộng thêm thằng Trưởng CA huyện nửa…bốn thằng nầy trăm phần trăm là có chấm mút rồi…nhưng không phải tụi nầy không đâu…nhất định có con cá lớn trên tỉnh đở đầu…Đem mọi chuyện xâu với nhau…Anh …ha ha..không chắc lắm…nói ra cho em nghe …cùng nhau nghiên cứu thử ha…” Cặc đã rút ra nhưng tay thì vừa mò mẩm lung tung ,khều,móc…vừa suy luận ‘đại sự’…khiến Nancy uốn éo người không ngừng…


-Hi hi…Anh cũng biết khiêm nhường sao…Đừng làm bộ làm tịch nửa…nói ra nghe thử…


-“Anh nghỉ rất có khả năng…thằng già Lại Đức Quang nhất định có phần trong vụ nầy…còn có ai nửa không thì không biết…” Nét mặt ‘đăm chiêu’ nhưng ngón tay vẩn quậy giửa hai đùi nàng…


-“…’chát’…bây giờ có nói hông?sao cù nhầy hoài vậy?” Nancy ‘đánh’ vào đùi hắn..tay nắm chặt cặc …’trừng mắt’ hăm dọa...nếu còn cù nhầy…nàng sẻ cho ‘nó’ ngộp thở…


-Nà…Lý Gia Thành là con của Lý Hoàng Ân…Với địa vị của ông ta muốn hắn ngồi chổ nào lại không được…Cần Thơ có nhiều huyện quận.Hậu Giang cũng vậy…trừ phi là có người chỉ điểm là Lý Gia Thành đến đó sẻ dể dàng lập được thành tích…và người chỉ điểm đó đả nắm toàn bộ huyện Châu Thành trong tay…


-“Giả thuyết nầy không vửng..như vậy có liên quan gì tới Lại Đức Quang chứ?”Nancy lắc đầu…


-Đừng hấp tấp..hi hi..nghe anh nói hết đi…Còn nhớ mình làm sao mà từ Phạm bá Thành truy tới bọn người Trần Ngọc Sơn ở Đồng Tháp hông? Cái nầy dể hơn nhiều…sờ sờ trước mắt thôi…ai đã đề bạt La Trung Nghỉa, Huỳnh Đức Toàn, Trần Minh Chiến…quan hệ của họ ra sao…Còn nửa…


-“Lại úp mở nửa? từ khi nào anh biến thành ông cụ non vậy?” Nancy ‘trừng mắt’


-Cần biết….trước đây..khi Lại Đức Quang còn là Phó Chủ tịch Tỉnh…Hồ sơ trưng dụng đất bồi thường của xả Đông Phú …có phải là lảnh vực do lảo quản lý?


-“Hay lắm…vậy khi nào bắt đầu làm?” Nancy phấn khích trong lòng…hắn thông minh hơn nàng tưởng tượng…cò tài phá án a…


-“Bắt đầu làm?ha ha…mình không cần làm gì hết…chỉ cần cung cấp mồi lửa thôi là có người nổ súng vào Lại Đức Quang….hắc hắc…chúng ta ngồi coi kịch là được…


-“Ahhhhh” Nancy bừng tỉnh….Lương Học Hửu có mối thù ‘không đội trời chung’ với Lại Đức Quang…Lẻ nào không chụp lấy cơ hội nầy đưa Lại Đức Quang lên ‘giàn hỏa thiêu sống?’


-“Anh thiệt thông minh…”Nancy ngọt ngào hảnh diện về người đàn ông nàng đã chọn…


-“Thông minh? Chút chút thôi…người kia mới thật sự là thông minh…” Đức lắc đầu…


-“Là ai vậy? em thật sự nghỉ không ra..trong vụ nầy anh thấy rỏ ràng như vậy…ai thông minh hơn anh chứ…” Nancy ‘bỉu môi’…rỏ ràng người đàn ông của nàng thông minh nhất…không ai hơn hắn…


-Ha ha…em biết người đó là ai không?là người đặt anh vị trí Chủ tịch xả đó..ha ha…


Nancy trợn mắt há mồm…người nàng như hóa đá…


‘Ông ta’ muốn hắn đến xả Đông Phú đẻ rèn luyện…nếu làm một Chủ tịch xả bình thường thì có gì để rèn luyện?trừ phi hắn làm ra chuyện kinh thiên động địa…có như vậy mới chứng tỏ được hắn là người có tài…đáng được bồi dưởng sau nầy…


Rỏ ràng ‘ông ta’ biết ở xả Đông Phú đã xả ra chuyện gì…nếu hắn là Chủ tịch xả mà không thấy..hoặc thấy mà không dám đối đầu….thì không phải là người ‘ông ta’ muốn…


Trời xui đất khiến…ngay ngày đầu hắn đã ‘quậy’ cho trời long đất lở…còn đòi ra Hà nội…


Hắn thật thông minh..Nancy tự hào…


-Haha..nhìn sắt mặt em..hiểu rồi chứ gì?Haha


-Anh..anh củng thật thông minh…


-Cám ơn đã khen …nhưng khen mà không có thưởng thì kỳ quá…nè..hi hi …thưởng đi…Đức ‘nham nhở’ đưa cặc ngay miệng nàng…


-“Ây da…khoan đã…em còn có chuyện muốn nói…”Nancy ‘lườm’…


-Hả?Chuyện gì nửa?


-“Ba tháng trước khi sanh..bon em sẻ qua Mỷ…Lúc đó bọn Thu Tâm sẻ lo cho anh trong lúc tụi em vắng mặt…mọi chuyện đã an bày hết rồi


-Chi mà đi xa vậy..sanh ở Việt Nam không tốt sao…


-Hi hi …Qua bên Mỷ sanh…con mình sau nầy sẻ có quốc tịch Mỷ…đồ khờ…còn nửa…có chuyện tốt cho anh nè..muốn nghe không?


-Hi hi..ai lại không muốn nghe chuyện tốt chứ…nói đi..chuyện gì?..


-“Ừm…em đã nói kế hoạch cho đám chị em biết…Là chổ chị em bấy lâu nay…em không muốn dấu họ…Là đàn bà..sau nầy ai cũng lấy chồng sinh con…tương lai của con cái tùy thuộc vào cha mẹ tính toán thế nào…


-Vậy có nghỉa là sao? Nghe Nancy nói…Đức Chủ tịch trong bụng khóai tỉ tê…như vậy có nghĩa là sẻ có dịp thịt từng người một…nhưng ‘ giả nai ‘ làm như không hiểu…


-“Đừng có mà làm bộ nha…anh hiểu ý em muốn nói gì mà…”Nancy bỉu môi..Nàng đã nói chuyện với từng người một…rỏ ràng ai cũng có ý với hắn..thôi thì thuận nước đẫy thuyền..càng nhiều anh em cùng một cha…mai nầy ‘giang sơn sự nghiệp’ hy vọng sẻ vửng bền…


-Hihi..cám ơn em bà xả…nhưng mà bây giờ….em phải giải quyết cho anh chứ?nếu không khó ngủ lắm..sáng mai không có tinh thần làm việc…


-“Anh thiệt là…” Nancy ‘miển cưởng’ vén tóc cầm cặc hắn sốc sốc vài cái …cúi đầu xuống há miệng ngậm vào…Con cặc to tổ xì nái của hắn để dàng mất hút trong miệng nàng…


Mái tóc nàng nhấp nhô càng lúc càng nhanh dần…





Đêm đả khuya nhưng Chủ tịch Đức vẩn ‘bận rộn ‘chưa ngủ…đang hưỡng phước tề thiên…cặc đang được tỉ mỉ săn sóc…’miệng dưới’ nàng không là ‘đối thủ’ nhưng ‘miệng trên’ của nàng làm tâm hồn Chủ tịch Đức bay bổng chín từng mây…rên siết …cuối cùng ‘giãy đành đạch’ phun xối xả vào miệng mỷ nử…rồi chơi vơi đi vào mộng đẹp…


Cùng trong khoãng thời gian nầy…không ít người thức trắng…nhưng không may mắn như Chủ tịch Đức…lo sợ,hồi họp bất an..nhiều cãm giác đan xen…


Quân cho xe ngừng…nhìn thấy xa xa phía đối diện có hai chiếc xe đang đậu…đả gần hai giờ khuya…trong bãi đậu…xe không nhiều…hắn dể dàng nhận ra hai chiếc xe quen nhưng vẩn cẩn thận cho chớp đèn hai cái…


Hai chiếc xe kia nhận được tín hiệu…đèn xe sáng lên chạy đến đậu hai bên…Quân bước xuống đi ra một khoãng khá xa,dừng lại châm thuốc hút …Nhiệm vụ của hắn là canh gác đề phòng có ai đến gần…


Bốn người từ hai xe bước xuống…mở cửa chiếc Toyota …leo lên đóng cửa xe lại…Chủ Tịch Quang đang ngồi trong xe mặt âm trầm…


_”Trong chuyện nầy…Hai cha con Lê Quốc Đại biết được bao nhiêu ? “Lại Đức Quang có vẻ nóng lòng…của xe vừa đóng,không nhịn được nhìn Bí Thư Nghỉa hỏi..


-“Họ chỉ biết chúng tôi..Lảnh đạo ông yên tâm..” Bí Thư Nghỉa trong lòng run lên nhưng ngoài mặt bình thản đáp…Chủ tịch Toàn,Chánh văn Phòng Chiến mặt không biểu lộ cãm xúc…trước khi đến đây,bọn họ đã hội ý với nhau…nhất trí để Bí Thư Nghỉa đối đáp với lảnh dạo…


Sau sự việc buổi sáng…bộ ba quyền lực của huyện Châu Thành vừa về đến trụ sở liền rút vào trong văn phòng riêng của minh gọi mấy chục cú điện…càng đào sâu…càng sợ hãi…Xem ra kỳ nầy nghe lời xúi dại của Quang lảo tặc mà đặt lộn cửa rồi…


Rỏ ràng súng đã lên nòng..không có đường lui nhưng nhất định phải có đường chạy…Cả ba đều biết Chủ tịch Quang là người tàn độc,quỷ quyệt nhất định trong tình huống tồi tệ nhất sẻ dùng họ làm con cờ thí…Vì vậy cả ba người ai củng có kế họach hạ cánh an toàn cho riêng mình…


-“Để cho chắc ăn…Cao Hùng..anh ‘dứt điểm’ hai cha con họ đi…” Lại Đức Quang lạnh lùng nói…


-“Tại sao không dứt điểm thằng nhóc kia?nó là đầu dây mối nhợ…” Cao Hùng có chút bất mản…hắn không phải xót thương gì cho hai cha con của Lê Quốc Đại nhưng giết một người dể hơn hai người…


-“Tưởng dể nhưng không để đâu…cho dù có thành công đi nửa…cái giá phải trả …chúng ta không trả nổi đâu…hơn nửa..bây giờ giết hắn là hạ sách..Hủ mắm đả khui ra ồi …sẻ có người nhảy vào…Chuyện quan trọng bây giờ cắt đầu mối…có hiểu không?


Lại Đức Quang biết Lương Học Hửu sẻ nhân cơ hội nầy ra tay tiêu diệt mình…nên muốn giết người bịt miệng…Một khi hai cha con Lê quốc Đại qua bên kia thế giới…Bộ ba huyện Châu Thành sẻ an toàn có nghỉa là lảo sẻ an toàn…


-“Lảnh đạo…hai người cùng một lúc…sẻ gây ra nhiều nghi vấn”…Bí Thư Nghỉa lo ngại… Sau cái vụ hồi sáng nầy..tự nhiên trong huyện…hai cha con Lê Quốc Đại lăn đùn ra chết… Giải thích làm sao đây?


-“Anh sợ cái gì?hắc hắc..tôi đã có kế hoạch rồi… hai cha con họ chết đều có lý do chính đáng…”Lại Đức Quang cười âm hiểm…


-“Ông nói ra nghe thử?” Cao Hùng thắc mắc..tuy đã quen giết người bịt miệng nhưng giết hai cha con người ta mà không có phiền phức…Cao Hùng hắn chưa đủ trình độ nầy…


-“Nghe nói thằng Lê Quốc Anh thích chơi vợ người ta…mấy người nghỉ coi mấy thằng chồng bị cắm sừng giận đến cở nào?Vậy thì mình giết nó…sau đó chụp đại một thằng chồng nào đó..nói nó là hung thủ…vậy thì được rồi…ha ha..Lê Quốc Đại đang ở trong bệnh viện phải không? Hắn nghe con bị chồng người ta giết chết …hăc hắc…tâm tình xúc động…mình dứt điểm hắn…sau đó kiếm bác sỉ phe ta chứng nhận hắn bị máu nhồi cơ tim mà chết ….Nghe xuôi tai mà…phải không? Lại Đức Quang đắc ý nói ra kế hoạch…


-“Quang Chủ tịch..Bái phục bái phục…được…cứ quyết định như vậy…Ha ha ha…


Lại Đức Quang,Cao Hùng đắc ý cười lớn…Bộ ba lảnh đạo ‘cười’ theo nhưng trong lòng đầy kinh hãi…hôm nay là cha con Lê Quốc Đại..ngày mai biết đâu sẻ là mình?


***


Tuy đêm qua cùng Nancy bàn ‘quốc sự’ thật lâu nhưng Đức vẩn dậy sớm đi đến xả Đông Phú…Hôm nay là ngày thứ hai…Sau chuyện náo động hôm qua..có rất nhiều chuyện để làm…Việc đầu tiên hôm nay là phải kiếm một thư ký mới được….nếu không thì chuyện lông gà vỏ tỏi gì cũng phải làm sao?như vậy làm Chủ tịch làm gì?


Từ biệt thự đến đây cũmg mất 1 giờ đồng hồ…


7 giờ Đức đã có mặt….Bác Bảy mở cửa khúm núm chào…Lần đầu tiên ông thấy Chủ tịch xả oai phong như vậy..coi Bí thư,Chủ tịch huyện không ra gì…Bác Bảy khâm phục…không phải vì Chủ tịch xả oai phong mà là dám ra mặt cho dân…không biết rồi kết quả sẻ đi đến đâu ,nhưng có lòng là tốt rồi…Ngẩm nghỉ quả thật vị Chủ tịch xả nầy thật oai phong…


Sáng nay ..lần đâu tiên…Bác Bảy thấy mọi người đến sớm…


-Chủ tịch…xin chào…


-Chủ tịch…buổi sáng tốt lành..thật ngại quá..hôm qua tôi bận việc nhà…không tiếp đón cậu đượcha ha…


Ai củng ra vẻ lăng xăng bận rộn…lắm lét nhìn Chủ tịch xả trẻ tuổi…âm thầm hối hận hôm qua đi ăn đám giổ nhà lảo Quốc Đại…không biết Chủ tịch xả có ‘ghi thù’ hay không nửa…Thời đại nhà ‘Lê’ coi như xong rồi…bây giờ là Triều ‘Trần’…


Hôm qua 1 đồn 10…10 đồn 100…100 đồn 1000…Giám đốc Sở CA với Chủ tịch xả mình mười phần thân thiết…Thằng Trung tá Liêm trước kia hách dịch dường nào..hôm qua cũng phải cụp đuội làm người…Chủ tịch xả mắng Bí thư ,Chủ tịch huyện như là mắng đầy tớ…còn nửa…gọi điện một cái thôi…Đài truyền hình Cần thơ liền chạy tới…Kinh khủng chưa?Cha con thằng già Quốc Đại đúng là mắt chó nhìn người..bây giờ thì hay rồi…


Khác với lúc trước…Hai ủy viên xả Định,Hòa hôm nay bước đi rất hiên ngang…lời nói vô cùng trọng lượng…Bây giờ cả hai là cánh tay phải và cánh tay trái của Chủ tịch xả đấy…Đừng có mà trêu vào…Khác vớilusc trước…bây giờ ai cũng nhìn cả hai với ánh mắt thân thiết đầy thiện cãm…Không ngờ Định,Hòa lại có tầm nhìn xa như vậy…bây giờ thì sướng rồi..dưới một người…trên vạn người…


Vơ,em vợ,con dâu của Phó Chủ Tịch Đại bị coi như cùi hủi…ai củng giử một khoảng cách..tới gần sợ bị liên lụy…


Chủ tịch Đức thản nhiên như không có gì… gọi Hòa,Định vào văn phòng hội ý…


-“Anh Hòa.anh Định…tương lai tôi hay thường ra ngoài…trong lúc tôi vắng mặt,hai người thay thế tôi ha…nếu có gì tối quan trọng thì gọi cho tôi ..” Chủ tịch Đức ‘bày trận’ bán cái…Đúng rồi…lảnh đạo định phương hướng cho cán bộ làm việc theo đường lối đó mà.Nếu chuyện gì lảnh đạo cũng đích thân đi làm..thuộc hạ sẻ không có dịp biểu hiện..làm sao biết khả năng của từng người để khen thưởng cuối năm đây?


-“Nhất định sẻ nghe theo chỉ thị của Chủ tich…” Vừa ngồi xuống..nghe Chủ tịch giao ‘trọng trách’..Hòa ,Định khúm núm đứng lên biểu lộ sự cãm kích vì được tin dùng…Nghỉ đến lảo già Quốc Đại…chuyện gì củng ôm vào mình…


-Ây da..ngồi ..ngồi xuống đi…còn nửa…mau chóng tuyển dụng cho tôi một thư ký ..có nhiều chuyện cần ghi chép..haha…tôi ghét nhất là cái thứ nầy…Còn nửa..nay mai sắp xếp thời gian xuống xả xem xét một chút mới được…coi đem mấy nhà đầu tư nào tới thì thích hợp cho xả…


-“Dạ..được được….”Hòa,Định gật đầu..trong đầu vô cùng sửng sốt..Cái gì ‘coi đem mấy nhà đầu tư nào tới thì thích hợp cho xả?’ bộ có quyền đó sao?Nhà đầu tư chịu tới xả mình tham quan là khó rồi…Chủ tịch xả nầy nói coi nhà đầu tư nào thích hợp thì ‘đem về’…như đi ra chợ mua vậy…Không biết Chủ tịch xả biết nhà đầu tư là ai không ta?là thượng đế đó chứ không phải là ăn mày đâu à…Coi bộ phải kiếm cơ hội giải thích cho cậu ta biết một chút mới được…


-“Ừm..Để tôi gọi Huỳnh đại gia tới chổ nầy xây một hay hai cái công xưởng …” Chủ tịch Đức ‘đăm chiêu’ nghỉ ngợi…


Hòa ,Định sửng người …toàn thân hóa đá…


Cả Hậu Giang nầy ai lại không biết Huỳnh Tuấn Anh đại gia…biết khác với quen biết…quen biết khác với quen thân..Cho dù quen thân cũng không dám nói câu nầy…Xây công xưởng đó…Nhưng rỏ ràng là Chủ tịch xả mình coi việc xây công xưởng như xây nhà chòi vậy…


Hòa,Định làm sao có thể biết được người đứng trước mặt đang có ý định thành lập tập đoàn chứ?Với thế lực,tài lực của hắn hiện nay không phải là chuyện khó khi muốn xây một hay hai công xưởng nhỏ…hơn nửa..Huỳnh Tuấn Anh đã quyết ‘bắt’ hắn làm con rể..xây nhà xưởng để gia công sản xuất hàng hóa cho tập đoàn…lại có thể giúp ‘con rể’ lập ra thành tích …hắn sẻ mau thăng quan tiến chức…Một công hai chuyện…


-Haha..Vậy đi…bây giờ tôi đi huyện ..sau đó có thể đi Vị Thanh tìm Chủ tịch Học Hửu bàn chút chuyện…Việc ở đây giao cho hai anh…Chiều chiều một chút tôi trở lại..


_”Chủ tịch xả..Cậu cứ thong thả..mọi việc ở đay đã có chúng tôi..nếu có gì quan trọng..nhất định sẻ gọi cho cậu…” Hòa.Định cùng đứng lên cúi người gần như 90 độ để tiển chân Chủ tịch xả cường đại…Không nhữnh Huỳnh đại gia giàu sụ,ngay cả vị Chủ tịch tỉnh muốn đi gặp là gặp…Người như vậy có ai không phục?





Phó Chủ tịch huyện Quyên hôm nay còn lộng lẩy ‘thiên kiều bá mị’ hơn hôm qua..Váy trằng,sơ mi hồng nhạt…trẻ trung tươi mát…chổ lồi,nơi lõm hiện rỏ mồn một,cặp mông căn tròn,bộ ngực cao vút…khiến đám cán bộ nhìn lỏ mắt nhưng chỉ dám len lén…nuốt nước bọt lòng ước ao…nhiều tên lưng đã hơi khom xuống rồi để che dấu cặc trong quần bắt đầu phản ứng…


Thèm thì thèm nhưng thỉnh thoảng chỉ liếc trộm…Vị .Phó Chủ tịch nầy lúc nào mặt củng lạnh như tiền…ngay cả Phó Chủ tịch Lý Gia Thành kia củng không được nàng để vào mắt…


Bởi vì trong mắt nàng chỉ có hắn…và củng chính vì vậy Quyên vô cùng phiền muộn…mâu thuẩn giửa nàng và Trí đã bắt đầu nãy sinh…Trí ngày càng đòi hỏi…nhưng Quyên thì không muốn chút nào..đúng ra là không muốn làm chuyện đó với chồng…


Quyên đang muốn ly dị…đây là giãi pháp tốt nhất…Lát nửa hắn đến…bàn chuyện nầy với hắn…Nghỉ đến hắn…Quyên mĩm cười…





Chủ tịch Đức đậu xe một khoảng khá xa rồi tà tà đi tới UBND huyện Châu Thành…vai đeo túi vải ,áo sơ mi trắng quần Jean bạc màu ‘rách’ theo kiểu thời thượng…nhìn trước nhìn sau..không giống Chủ tịch xả chút nào…nói hắn là học sinh cấp 3 người ta tin liền…


-Ê..cậu nhỏ…kiếm ai?tránh qua một bên..đứng xớ rớ đó làm gì…Chú gát cổng đang nhâm nhi ly cà phê,rít điếu thuốc lá thấy ‘thằng nhóc’ đứng ngay giửa cổng ủy ban liền quát…


-“Haha..Chú bảo vệ..chào buổi sáng…tôi là Chủ tịch xả Đông Phú…Sáng nay tới tìm Phó Chủ tịch huyện Lệ Quyên…” Chủ tịch Đức cười đáp…


-“Hả?Ha ha Chủ tịch xả..xin chào…ừm cậu đi thẳng,queo trái…liền thấy cầu thang …cậu lên cầu thang đến lầu hai quẹo phải..văn phòng của Chủ tịch Quyên ở lầu hai…nà…phiền cậu đăng ký tên tuổi,ngày giờ đến..chức vụ…theo thủ tục thôi .ha ha..” Chú Sáu bảo vệ trước là sửng sốt…sau đó cười cầu tài…Suốt buổi tối hôm qua người trong ủy ban xù xì…Chủ tịch xả Đông Phú trẻ măng…Không ngờ mình gặp hắn hôm nay … là đại nhân vật a…


-Cám ơn…


-Hihi …không có gì…


-“Đi thẳng..quẹo trái…cầu thang đây rồi…”Chủ tịch Đức vừa đi vừa lẩm bẩm trong miệng…


-“Ê…anh kia..anh đi kiếm ai?chổ nầy không phải là nơi đi lung tung được đâu…”Huệ quát…


Tâm tình của Phó Chánh văn phòng Huệ sáng nay vô cùng bực bội…vì vậy thấy ai cũng không vừa mắt… …Tối qua Chủ tịch Toàn đến hẹn nhưng không đến…khiến nàng chờ cả buổi…gọi điện hắn lại không bắt…nàng để lại tin nhắn…hắn cũng không trả lời,trả vốn gì hết…Ý gì đây?


Trong bụng giận run…nên suốt đêm trằn trọc…ngủ không được…chờ đến sáng…


Sáng nay ..vừa vào đến trụ sở,Huệ ‘vô tình’ đi ngang qua văn phòng Chủ tịch Toàn..chỉ thấy thư ký của hắn…Chủ tịch Toàn vẩn chưa đến…trên đường trở lại bàn làm việc của minh…thấy thằng nhóc lạ mặt ‘lang thang’…đang nộ khí xung thiên nên giận cá chém thớt…


-“Cái gì đi lung tung?tôi đến tìm Phó Chủ tịch Quyên…” Đức phản cảm với bộ dáng như con gà chọi của người đàn bà nầy nên sẳn giọng…


-“Phó Chủ tịch Quyên? Anh là ai?tìm Phó Chủ tịch Quyên làm gì?”Huệ hung hăng như bà bán cá…Củng chỉ vì được nuông chìu quen rồi…Trong Ủy ban..ai cũng nể mặt chồng Huệ là Chủ tịch Hội Đồng nhân dân Huyện…Vì vậy Huệ thường hay ngang bướng…không nói lý lẻ…Hơn nửa tối qua hẹn đụ với Chủ Tịch Toàn bị xù…Trong lòng bừng bừng lửa giận…


-“Mắc mớ gì tới bà?đồ điên!!!


Chủ tịch Đức thản nhiên mắng Phó Chánh văn phòng Huệ là ‘đồ điên’ ..mắng xong còn nhếch mép cười đểu cán…đưa ngón giửa lên gãi chóp mủi….(Ý chửi ‘Fuck You’)…quay lưng nghênh ngang bước đi…


Phó Chánh văn phòng Huệ toàn thân run bần bật…giận muốn hôn mê bất tỉnh…đả không coi nàng ra gì còn đưa ngón giửa vào mặt nàng…Nếu không trị tội hắn..mai nầy làm sao nhìn mặt người ta đây?


-”Người đâu..gọi bảo vệ tới đuổi tên nầy ra ngay…thiệt là quá đáng rồi….”Huệ đứng giửa đại sảnh ‘tru tréo’ lên như đang bị ai hãm hiếp….


Thiệt quá đáng rồi…dám vô lể với Phó Chánh văn Phòng Huệ…Ai mà ngu vậy?không biết chết là gì sao?


Ủy ban nhân dân sôi sục căm hờn..Đây là cơ hội ngàn năm một thuở để tỏ lòng trung với Chủ tịch Hội đồng nhân dân huyện …


***