Đang ngồi trong văn phòng nghiên cứu công việc thuộc lảnh vực của mình trong khi chờ đợi Đức tới…Quyên nghe tiếng huyên náo bên ngoài…nàng ngạc nhiên...Ở đây là UBND huyện..không phải là chợ…
-“Chuyện gì vậy Quỳnh..Sao ồn ào vậy?
-“Em..em cũng không biết…để em đi xem..” Nghe lảnh đạo hỏi…Quỳnh vội vả mở cửa định ra ngoài…suýt va chạm vào một người…
-“Ah..xin lổi…anh ..anh tìm ai?” Quỳnh nhỏ nhẹ lịch sự tỏ ra ái náy vì đã hấp tấp mà suýt đụng vào người ta…
-“Tới rồi à…vô đi…đang đợi cậu đó..” Đức chưa kịp trả lời ..Quyên đã nhìn thấy hắn ngay khi Quỳnh mở cửa…nàng liền bước ra đón…
-“Thì ra là người quen của lảnh đạo”…Quỳnh nghỉ thầm…cười xả giao,gật nhẹ đầu chào..bước sang một bên …
-“Thôi đừng đi nửa…Quỳnh..nhờ em pha cho Chủ tịch xả ly trà …
Quyên sung sướng hảnh diện …Trước kia nàng chưa từng được sai ai làm việc cho mình…Bắt đầu từ ngày hôm qua…có người để nàng sai vặt…cãm giác thật bay bổng…
-“Dạ…Có ngay…” Quỳnh đi lấy nước sôi pha trà…trong bụng sửng sốt :người nầy là Chủ..Chủ tịch xả? mình không nghe lầm chứ? Nhìn còn trẻ hơn thằng em trai mình…
-“Aiz..Mới sáng sớm đã gặp bà điên…”Đức lắc đầu ‘ngao ngán’…
-“Bà điên?Ở đâu vậy?hi hi” Quyên tưởng Đức nói đùa…
Ngay lúc nầy có tiếng ồn ào bên ngoài cửa…Cánh cửa mở ra…Phó Chánh văn phòng Huệ hung hăng bước vào…bốn,năm người theo sau…mặt ai củng ’đằng đằng sát khí’…
-“Ha ha..Đó..là bà nầy…nhìn kỷ đi..coi có giống mụ điên không? Ha ha..” Đức Chủ tịch miệng cười hi hi …nhưng ánh mắt lóe lên sát khí…Loại người như mụ nầy là Phó Chánh văn Phòng của một huyện? Mấy bà bán cá ngoài chợ còn có tư cách hơn mụ nầy nhiều…Aiz…Đúng là đạo đức suy đồi…
-‘Bốp’ …Phó Chánh văn phòng Huệ…mấy người làm như vậy là có ý gì?Quyên đang ngồi sau bàn làm việc …vổ bàn đứng lên…chỉ mặt Huệ quát lớn…
-“Quan mới lên nhiệm cần lập uy…đây là cơ hội tốt để giết gà dọa khỉ…làm đi…làm tới bến luôn..không cần sợ…”Đức nói nhỏ vừa đủ cho Quyên nghe…
Nghe Đức ‘mách nước’..Hai mắt Quyên sáng lên…đúng vậy…nàng cần có cái uy nghi của một Phó Chủ tịch huyện…mai nầy mới dể triển khai công tác…nếu không..lời nói sẻ không có trọng lượng…thuộc hạ sẻ bằng mặt không bằng lòng…Vậy thì nắm con mụ Huệ nầy mà khai đao…vợ của Chủ tịch Hội đồng nhân dân huyện thì sao chứ?nàng có hắn sau lưng…
-“Ây da…Phó Chủ tịch huyện Quyên…chị vổ bàn với ai vậy?chị đừng làm tui sợ nha…hihi…ây ui..thì ra hắn thiệt có quen biết với Phó Chủ tịch huyện…hi hi..hèn chi phách lối như vậy…coi Hứa Ngọc Huệ tôi không ra gì…” Nói đến đây sắc mặt Huệ đanh lại…
-Tôi vừa khám phá cái đồng hồ Rolex giá 3 tỷ mà ông xả tặng không biết bị ai đánh cắp rồi…thiệt là đúng lúc…người nầy sáng nay lén lén lút lút cho nên tôi có lý do nghi ngờ hắn…Phó Chủ tịch Quyên..xin lổi nha…người đâu xét người hắn…
-“Các người dám?” Quyên giận run hét…
Đám cán bộ thấy Phó Chủ tịch Quyên nổi giận cũng chùng bước..người nầy nhìn người kia…tiến thối lưỡng nan…Nghe nói anh của Phó Chủ tịch Quyên là Trưởng CA thành phố Cần thơ đấy…Phó Chánh văn Phòng Huệ cũng là phu nhân của Chủ tịch Hội đồng nhân dân huyện…có thể có trọng lượng nhưng họ chỉ là con kiến..
Nghỉ vậy nên bọn họ giả điếc..cúi đầu ..hai mắt nhìn xuống…thầm hối hận…nếu biết ‘tên mạo phạm’ là người của Phó Chủ tịch Quyên..có cho vàng cũng không về hùa với Phó Chánh văn phòng Huệ..cái được không bù được cái mất…
-“Ha ha..Thú vị..thú vị..bổng nhiên thành tên ăn trộm rồi…Wow!...Cái đồng hồ Rolex 3 tỷ đồng..hi hi…bà chị nầy…ông xả bà chị là đại gia buôn bán hả?
-“Anh nầy…anh không biết thì đừng hỏi bậy nói bạ…Chồng của Phó Chánh văn phòng là Chủ tịch Hội Đồng nhân dân huyện…” Một gả trong đám cán bộ nịnh bợ ‘khoe’ thân thế ‘khủng’ của lảnh đạo…
-“Thiệt?Không thể nào đâu…Không là đại gia làm ăn buôn bán…Là Chủ tịch Hội đồng nhân dân thôi sao?Không có lý nào …để tính coi…lương của ông ta là 10 T /tháng…một năm là 120 T như vậy mười năm mới được 1 tỷ..Cha mẹ ơi…mua được cái đồng hồ tặng bà chị….hi hi ông xả của bà chị phải để dàng 30 năm tiền lương đó nha..ha haha…Đó là chưa tính tiền ông ta xài,ha ha..lảnh lương mổi tháng..để đó dòm..30 chục năm sau mua đồng hồ..ha ha ha ..Bái phục bái phục…
Người ngu cũng hiểu hắn muốn nói gì…Mặt Huệ trắng bệch…những người khác kinh hãi…dám vạch lá tìm sâu bới lông tìm vết vào chuyện của lảnh đạo…cái mà họ đang sợ là họ đã nghe…mặc dù khoái lổ tai nhưng mai nầy sợ bị bà Phó Huệ nầy ghi thù…thì một đời không ngóc đầu lên được..
Nhưng chưa hết…
-“Phó Chủ tịch Quyên…hôm nay tôi đến đây báo cáo với chị tình hình hôm qua…Tôi đã hội thảo với người dân xả Đông Phú…Người dân Xả Đông Phú nầy nghèo rớt mòng tơi… Trong khi Lảnh đạo xả lảnh đạo huyện giàu sụ…Cái vụ thất thoát 2000 tỷ tiền bồi thường đất đai của dân…Đây là một phương hướng …”
Chủ tịch Đức nói rất nhẹ nhàng…người nghe thì như bị sét đánh bên tai…Thôi chết mẹ rồi..thì ra là hắn …hung thần của xả Đông Phú…
Huệ thiệt là hối hận muốn chết…chỉ vì thiếu đụ mà hồ đồ…Chồng bà tối qua lập đi lập lại nhiều lần…cẩn thận….né được thì né..Chủ tịch xả Đông phú…đừng có mà trêu vào…mới hôm qua thôi…hôm nay nàng không những trêu vào còn đem cây ‘thọc’ dái ngựa…
Làm lảnh đạo có ai mà ‘sạch sẻ’…cho dù có muốn ở ‘sạch ‘ củng không được…sẻ bị nghiền nát sau đó để lại tiếng ngu muôn thuở…hơn nửa không kiếm chút cháo bỏ túi thì ngày lể ngày Tết lấy cái gì hiếu kính ở trên đây?đôi khi không phải hiếu kính thôi đâu…còn phải hiến đụ…hoặc kéo quần lảnh đạo ‘thổi’ vài bản tình ca…Cũng may Huệ hám đụ…chuyện nầy là chuyện nhỏ…
Cái vụ 2000 tỷ..tuy không trực tiếp nhưng chấm mút chút đỉnh là chuyện không thể tránh khỏi…Vụ nầy hôm qua đã bị hung thần nầy khui ra rồi…Những ‘người trong cuộc’ tự động phải biết hồn ai nấy giử…cái phần của hai vợ chồng nàng không có bao nhiêu nhưng hôm nay nàng làm mất lòng hắn…nếu sau nầy chỉ vì chuyện nầy hắn làm tới…hậu quả không thể lường được…
-“Ây da..hiểu lầm thôi..là hiểu lầm thôi…thì ra là người một nhà…hi hi…” Huệ trơ trẻn thay đổi nét mặt 180 độ…Từ hách dịch,phách lối trở thành nhu mì lể độ chỉ trong vòng một nốt nhạc…
Đám cán bộ ‘chân tay’ giả điếc…trong lòng thầm khinh bỉ nhưng ngoài mặt là vẻ sùng kính…
-“Người một nhà? Sao tôi không biết có người ‘bà con’ nào như bà chị vậy?” Đức sửng sốt,Quyên trợn mắt há mồm…người đàn bà nầy đúng là cực phẩm trong quan trường…có tiềm chất của một lảnh đạo…
-“hi hi…Chủ tịch Đức phải không? Cậu thiệt là biết nói chơi hi hi…tôi với Chủ nhiệm Ngọc tình như chị em…hihi “…Huệ chớp chớp mắt nhìn Chủ tịch xả trẻ tuổi với ánh mắt thân thiết…miệng cười cầu tài…đem lá bùa ‘Chủ nhiệm Ngọc’ ra làm ‘lá chắn’…hy vọng có thể bảo vệ được mình…
Số là tối qua bị Huỳnh Đức Toàn xù cuộc hẹn đụ…Huệ về nhà thấy lảo chồng già của nàng đứng ngồi không yên,đi qua đi lại như nước sôi đổ dái…cái vụ 2000 tỷ làm lảo thấy bất an…Nghe lảo nói Huệ cũng sợ lây…
Chuyện nầy quan hệ trọng đại,có ảnh hưởng rất lớn đến tiền đồ…không thể khinh suất mà chờ nước tới chân mới nhãy…Trong quan trường…chạy quan hệ là một nghệ thuật…có thể nói là một môn học vấn sâu rộng…rắn có đường của rắn,chuột có đường của chuột…Rúc cục củng tìm ra được chút đầu mối…Ngọc Trưởng Phòng quản lý xây dựng… ngày xưa có chút giao tình…
Có câu ‘không đánh người nhe răng cười với mình…mụ nầy quen với Ngọc Trưởng phòng…Đức cũng nguôi giận..không tính toán nửa…cho Ngọc trưởng phòng chút mặt mủi…nàng đối với mình trung thành cẩn cẩn…
-“Hết chuyện rồi…coi như nể mặt chị Ngọc…Chánh văn phòng Huệ..chỉ đem mấy người của chị đi đi…chúng tôi còn có chuyện bàn thảo…nhớ là không có lần sau…”Phó Chủ tịch Quyên lấy da hổ làm cờ,ra oai…quyết định dùm cho Đức Chủ tịch…cốt ý muốn cho mọi người biết quyết định của nàng là quyết định của hắn…Sau nầy mọi người hảy liệu hồn…
-“hi hi…Vậy thì không dám làm phiền nửa..hai vị cứ từ từ….” Huệ khúm núm cùng đám chân tay lui ra…thầm nghỉ phải nhanh chóng liên lạc với con Ngọc mới được…
Thư Ký Quỳnh từ đầu đến cuối trốn trong một góc phòng để ‘giử mình’…Mẹ nàng luôn dặn dò ‘điếc,đui,đần độn’ là những đặc tính cơ bản cần có để phục vụ lảnh đạo…hú hồn…cũng may nghe lời mẹ dặn…nếu không thì không biết sẻ ra sao…Lúc mẹ mang Quỳnh tới nhà Phó Chánh văn phòng Huệ với phong bì dầy cộm để ‘chạy chọt’ cho cái vị trí Thư ký nầy,Quỳnh thấy Phó Chánh văn phòng Huệ thiệt là oai phong…ai dè trước cái anh chàng trẻ tuổi đẹp trai kia trước thì hùng hổ,sau như con cừu non…
Quỳnh hâm mộ…trước kia lời mẹ nói…Quỳnh vô cùng phản cãm…cái gì nếu được lảnh đạo để mắt xanh tới..cho dù làm nhỏ cũng là phước đức của mày… không cần phải học cao đâu … nhìn đi…chú ba mày chỉ biết cộng trừ nhân chia…bây giờ cũng là Phó Chủ nhiệm một phòng ban…Cũng ăn nên làm ra..nhà lầu xe hơi…ba mày thì sao..chử nghỉa đầy bụng..nghèo rớt mòng tơi..nếu mẹ không biết buôn bán thì cái nhà nầy khổ rồi…
Bây giờ Quỳnh thấy lời mẹ có lý…liếc trôm nhìn Chủ tịch xả trẻ tuổi kia…lòng bồi hồi..trái tim đập thinh thịch,hai má đỏ lên…
-“Quỳnh à…chị có chuyện cần bàn với Đức Chủ tịch …Không muốn ai quấy rầy” Quyên căn dặn thư ký…Thư ký bên ngoài,bên trong gài chốt cửa…đủ an toàn…tên kia không để nàng yên đâu..mà nàng cũng muốn bị hắn quấy rầy…hoàn cảnh mới,không gian mới..đây là tình thú trong lạc thú…
-“Dạ ..lảnh đạo…” Quỳnh nghiêm túc gật đầu…kiên quyết không để ai quấy rầy cuộc họp quan trọng của lảnh đạo mình…
…
-“Sao rồi?bây giờ sao?” Quyên cẩn thận gài chốt cửa xong quay lại thấy hắn không khách sáo ngổi vào ghế bành sau bàn làm việc của nàng…
-“Hắc hắc…gấp cái gì chứ..lại đây ngồi đi…”Đức đưa tay kéo Quyên ngồi vào lòng mình…
-“Cậu nha…tối ngày chỉ nghỉ tới chuyện đó..đúng là con quỷ dâm dục mà” miệng Quyên mắng iêu… nhưng cả người xà xuống ngổi trên đùi hắn..lại còn di chuyển mông mình cạ vào đủng quần …cảm giác cặc hắn ngóc đầu lên…
Đẹp như vầy,thơm như vầy,ngon lành như vầy…coi chừng mấy thằng cán bộ quỷ râu xanh đó ..Mặt Đức nghiêm túc nhưng tay thì không đàng hoàng…chui từ dưới váy …lần mò lên trên…Phó Chủ tịch Quyên đã không né tránh..trái lại còn dang hai chân ra cho hắn dể dàng xâm lược…
-“Hihi..ghen à?” Quyên cười rúc rích…
-“Ừ đó..rồi sao?
-“Đồ khờ…vậy mà cũng ghen…ngay cả ông xả…lúc nầy cũng đừng hòng chị cho đụng tới…vậy được chưa? Quyên mắng iêu…đồng thời ngồi xuống đưa tay kép phẹc mơ tuya quần …Trước kia,khi còn ở Trường Đảng đã dùng miệng chửa lửa cho hắn nhiều lần trong xe ..Hôm nay trong văn phòng Phó Chủ tịch huyện…Nàng muốn cho hắn cãm giác mới mẻ…
Đưa tay kéo cặc hắn ra ngoài…Cặc đang cương cứng…được giãi thoát ra một không gian rộng hơn…hùng hổ đong đưa qua lại…. …một tay Quyên từ từ cỡi từng nút áo…tháo luôn nịt vú…hai khối thịt trắng hồng lồ lộ…Ngước nhìn Đức cười lẳng lơ…ép cặc hắn giửa hai gò bồng đảo…bắt đầu trườn người lên xuống …một trong những thú vui mà hắn thích…
-“Bây giờ nói được chưa? Hi hi”…Vừa sục cặc hắn bằng vú mình…để ’mở màn’…vừa bàn chuyện công…cãm giác thiệt mới mẻ…
-“Ừm..được được…ha ha..đả tính qua rồi…nếu đoán không lầm…Hiệu trưởng Hửu..à không Chủ tịch Hửu sẻ mau chóng liên lạc với mình …kiên nhẩn đi…nay hoặc mai thôi..Đức cười bí hiểm…
-“Hả?tại sao vậy?cậu nha..cứ úp mở hoài..biết chị nóng lòng mà” Quyên phụng phịu…liếm lên đầu cặc,mút một cái…liếm từ dưới lên trên..như em bé mút liếm kem cây…ý đồ dụ dổ…
-“Chủ tịch Hửu và Lại Đức Quang ân oán sâu đậm..ha ha…nếu biết được chuyện nầy ông ta còn không nhãy vô vồ lấy Lại Đức Quang sao? Hắc hắc…ậy ..tiếp tục đi..hi hi đừng có ngừng mà,,nghe bằng tai chứ không bằng miệng a…”
Quyên đang mút ‘cây kem’ nghe hắn nói Chủ tịch Hửu và Lại Đức Quang có ân oán sâu đậm…lòng khoái chí sau đó ngẩn ra suy nghỉ…nghe hắn nói vậy hình như chuyện nầy có dính líu tới Lại Đức Quang…vì quá nhập tâm tìm hiểu nên lưỡi ngừng hoạt động…nghe Đức ‘phê bình khiển trách’ mới sực tỉnh…tiếp tục chu kỳ…’Trườn người lên xuống một hồi…vén tóc…há miệng ngậm vào…đầu gục gặc…
Được chừng 5 phút…di động Đức reo lên…
-‘hắc hắc…Lúc nầy sao đầu óc quá thông minh…đoán việc như thần…suỵt..là Chủ tịch Hửu đó…đừng lên tiếng…tiếp tục đi… ngoan…”Một tay bắt di động,tay còn lại ấn đầu Quyên…
-Chủ tịch Hửu….xin chào ha ha…Xin hỏi ngài có gì chỉ thị gì sao?...
-“Cậu nha…dẹp cái màn khách sáo đi…ha ha…Lần nầy gọi là để cám ơn cậu mới đúng…ha ha Cậu thật có tài…không biết cậu làm cách gì mà bà xả nhà tôi không những đã trở lại bình thường mà hình như còn yêu đời hơn trước ha ha…lại rất hiểu biết lý lẻ…
Cái nầy Lương Học Hửu nói thiệt…mấy ngày nay..Hường rất dể chịu…không còn quạnh quẹ làm um xùm chuyện giửa lảo và Nhật Lam nửa…Học Hửu mừng húm…được thế làm tới… lảo viện cớ…công việc bận rộn ở lại Vị Thanh cuối tuần mới trở về Cần Thơ thăm nhà được chừng nửa ngày lại đi…Hường vẩn không nói tiếng nào…Vì chuyện nầy Học Hửu cãm động muốn rơi nước mắt…Trần Đức kia thật có tài ăn nói…chỉ cần vài lời thôi..bà vợ mình như biến thành người khác…
Lảo đâu có ngờ...ngày đó Hường được Đức dập tơi bời qua lá…sướng rên mé đìu hiu…về đến nhà vẩn còn ngẩn ngơ,ngơ ngẩn đến mấy ngày sau…phập phòng chờ lần tới ..đến hẹn lại lên…
Nhưng không vì vậy mà hôm nay gọi điện nói lời cám ơn…Lảo đã nghe lùm xùm vụ 2000 tỷ tiền bồi thường cho dân xả Đông phú bị ăn chận…Tâm cơ linh động…hạng mục trưng dụng đất không phải là thằng Lại Đức Quang quản lý hay sao?bảo đãm có bàn tay nhám nhúa của thằng già nầy …mông đít nó có bao giờ sạch sẻ đâu…hắc hắc..chắc như vậy rồi..và đây là cơ hội đạp cho thằng già nầy một đạp…để nó ngóc đầu không nổi …muốn ‘Đông sơn tái khởi’? Nằm mơ đi…
-“Vấn đề là phải làm sao đem vụ nầy thu vào tay…nếu không biết đâu có người khác nhãy vào thì hỏng bét…Làm xong vụ nầy…chiến công hiển hách,sau nầy cơ hội ngồi vào cái ghế Chủ tịch Tỉnh sẻ cao hơn nhiều…”Học Hửu âm thầm suy tính…
Đây là lý do lảo gọi cho Đức hôm nay… Đẩy đưa vài lời khách sáo trước khi ‘nhập đề’….
-“Ha ha..Hửu Chủ tịch không cần khách sáo..chỉ nói vài lời thôi í mà…” Đức thầm hổ thẹn khi Học Hửu tha thiết biết ơn mình ‘trượng nghỉa’ ra tay ‘giúp đở’…Con bà nó mình càng ngày càng không nên thân mà…vợ con người ta đều ‘đớp’ hết…Nhưng nói cho cùng..nước phù sa không để chãy ra ruộng ngoài…người quen dù sao cũng tốt hơn người lạ a…
-“Ừm..nè…tôi có nghe phong thanh vụ 2000 tỷ…thiệt là không có tính người mà…cậu phải kiên quyết đòi công đạo cho nhân dân xả Đông phú đó…Có cần giúp gì không?” Học Hửu đầy ‘chính khí’ nghiêm túc nói…
-“Thiệt là đúng lúc…Tôi đã bàn qua với Phó Chủ tịch huyện Lệ Quyên rồi…Nếu có Chủ tịch Hửu chủ trì chỉ đạo thì tốt quá…” Đức nháy mắt với Quyên…ngụ ý nói đang ‘cò mồi’ cho nàng…Ý thức.mưu mô trong chinh trường được Nancy tài bồi…làm sao không hiểu lảo Học Hửu muốn gì?đây là cơ hội tốt để gây thanh thế cho Quyên…
Trong quan trường…hôm nay vừa mới nhậm chức Phó Chủ tịch huyện…hai ba ngày sau Phó Chủ tịch tỉnh liền xuống chỉ thị sát chỉ đạo công tác…ngụ ý rất to lớn…ý muốn nói cho mọi người biết chổ dựa của cô ấy là …ai muốn manh động gì …thì liệu hồn…suy nghỉ kỷ đi trước khi làm chuyện dại dột…
Nhưng Quyên không may mắn như hắn ….được Nancy chỉ điểm để hiểu sự cao thâm qua các lời nói vừa rồi…thấy Đức nháy mắt…tưởng hắn sắp bắn….đầu gục gặc nhanh hơn…
Học Hửu là cáo già trong quan trường..làm sao không hiểu ý Đức muốn gì…chỉ cần lảo ra mặt đến huyện Châu Thành thì mọi việc sẻ do lảo cầm cờ chính nghỉa mà phất…cả một lực lượng quần chúng sẻ do lảo tùy nghi sử dụng…Lại Đức Quang không ‘chết’ là chuyện không thể nào…Một chiến công hiển hách đang đợi lảo đi lấy về…chỉ cần lảo bỏ chút công sức….
-Ha ha..thôi vầy đi..để tôi nói thư ký sắp xếp thời gian đi xuống huyện Châu Thành xem sự việc coi sao…mà cậu cũng nên sắp xếp thời gian…chúng ta ngồi xuống chuyện trò một chút…
-haha..nhất định..nhất định… Cứ quyết định như vậy ha…Chủ tịch Hửu..Ông đúng là quan phụ mẩu a…
-“Bớt nịnh bợ một chút đi…ha ha…Mai mốt gặp…”Học Hửu hân hoan cắt di động….thầm nghỉ “tên nầy trẻ tuổi mà thiệt lanh lợi…Tiền đồ vô lượng a…
-“Nghe chưa?mai mốt ông ta sẻ đến huyện Châu Thành…ha ha..mai nầy cái vụ 2000 tỷ..chị trực tiếp báo cáo với ông ta là được..Cứ theo chỉ thị của ông ta mà làm…ha ha..chị cũng không cần làm gì hết..mọi việc đã có tui..ha ha…cứ làm như vừa rồi là được…nà..tiếp tục đi…
-ây da..mỏi miệng quá…
-Chút nửa thôi..ngoan đi……ừm..cứ như vậy..không lâu đâu..sắp rồi…
…
Trong lúc Đức Chủ tịch tiêu sái…vừa được người đẹp bú cặc vừa bàn chuyện ‘chính trị’ với Phó Chủ tịch Tỉnh…Bên ngoài Lý Gia Thành hờn ghen lên khóe mắt…
Văn phòng của hắn cách văn phòng của Quyên không xa… Hôm qua là lần đầu tiên gặp gở … Hắn đã ‘phải lòng’ mỷ nử nầy … có ý cua vào tay để đụ…Tiếc là nàng coi hắn như trong suốt…lúc nào mặt cũng lạnh như tiền trong khi thấy mặt thằng cặc kia…miệng cười như hoa nở…khiến Lý Gia Thành càng sinh lòng đố kỵ…
Thấy Đức vào văn phòng của Quyên…kế đến Hứa Ngọc Huệ nổi điên dẩn người tới .Lý Gia Thành mừng rở chờ coi kịch..ai dè chờ hoài…không thấy chuyện gì xảy ra …con mụ Huệ đầu cọp đuôi thỏ làm hắn mất hứng…
Lý Gia Thành không nhẩn nại được nửa…khi thấy cả hai vào phòng lâu rồi hắn bước về hướng văn phòng của Quyên…
-Thư ký Quỳnh…Nhờ cô thông báo Phó Chủ tịch Quyên..tôi có chuyện cần gặp…
-“Chủ tịch Thành…lảnh đạo có căn dặn…chị ấy đang có chuyện quan trọng bàn thảo với khách…không muốn bị quấy rầy…” Quỳnh lể phép nói…
-“Thư ký Quỳnh…tôi cũng có chuyện quan trọng…nhờ cô thông báo giùm…
Quỳnh đổ mồ hôi lạnh…muốn khóc…lảnh đạo đã căn dặn không thể không tuân theo…người nầy nàng cũng không thể đắc tội…trong lúc bối rối….cánh cửa mở ra…
-“Thư ký Quỳnh…nhờ cô pha dùm ly cà phê..cám ơn…” Chủ tịch xả Đông Phú cười…nhìn Quỳnh nhờ pha dùm ly cà phê…hắn coi Lý Gia Thành ‘trong suốt’…
Số là ‘đang phê’ ..nghe tiếng ồn ào..thì ra có ‘người quen’ muốn kiếm chuyện…định đứng lên…nhưng Quyên chỉ nhanh chóng nói “Kệ đi..cửa khóa … không sao đâu..” rồi ngậm cứng cặc Đức không nhả…
-Không được đâu…tội nghiệp cô thư ký của chị thôi..ha ha…để Đức ra đùa với hắn một chút…
-“Ừm…Chị vào phòng vệ sinh …” Nghe Đức nói,,Quyên thấy cũng đúng…nhả cặc Đức ra…Đức Chủ tịch kéo phẹc mơ tuya quần lên mở của giải vây cho thư ký Quỳnh…
-“Dạ…có ngay”..Đang bối rối..thấy Đức mở cửa nhờ nàng pha ly cà phê…Quỳnh như đang sắp chết đuối..có người thay cho cái phao cứu mạng…nàng nhanh chân chạy đi…nghỉ bụng…”cửa đã mở…lảnh đạo có muốn gặp ông hay không thì ông hãy tự vào đi…không liên quan đến tui…”
Lý Gia Thành thấy cửa mở…tưởng bở..ngang nhiên bước tới định vào…
-“Phó Chủ tịch huyện Thành..anh định làm gì?” Đức đưa tay chặn …hất hàm hỏi…
-“Tôi muốn gặp Phó Chủ tịch Quyên…Liên quan gì tới anh..tránh ra…”Gia Thành nổi giận quát…
-“Anh có biết phép lịch sự hay không vậy?Chúng tôi đang họp…còn hơi lâu…anh muốn gì cũng phải chờ chúng tôi họp xong…OK?” Đức cũng không vừa…lớn tiếng sừng sộ lại…nét mặt vô cùng khêu khích…có nét ‘đểu’..khiến Lý Gia Thành điên tiết lên được…hét lớn.
-Tôi đến tìm Phó Chủ tịch Quyên..không liên quan tới anh..anh có nghe không?mau tránh ra…
-“Chúng tôi đang họp..có nghe không?muốn làm dử à?cút mau…” Đức cũng không nhượng bộ…mặt vô cùng láu cá…cố ý chọc cho Lý Gia Thành điên lên…mầy tưởng chỉ có mầy biết hét lên à? Tao cũng biết mà…
Hai bên như hai con gà chọi…sắp sửa đá nhau…tiếng la hét khiến cả tầng lầu đều bị kinh động…hưng phấn chờ coi kịch…
-“Phó Chủ tịch Thành..anh muốn làm gì?” Quyên từ trong bước ra quát…
-“Phó Chủ tịch Thành…anh phải biết không phải anh muốn gặp ai là đi gặp đâu…anh có lẻ không bận nhưng người khác bận…anh có chuyện gì muốn bàn thảo..phiền anh báo với thư ký tôi để cô ta sắp xếp thời gian…Chúng ta làm việc có nguyên tắc…có tổ chức…không thể tùy tiện được…chúng ta không quen thân lắm đâu…anh phải hiểu cái nầy….” Quyên thẳng tay dạy dổ… Đức âm thầm đưa ngón tay cái…
-“Đức Chủ tịch..chúng ta vào họp tiếp…Quỳnh…đem ly cà phê cho Chủ tịch Đức…còn nửa…chị đang có cuộc họp..nhất quyết không cho ai quấy rầy…nghe rỏ chưa?”Quyên liếc xéo Lý Gia Thành …sắc mặt đang từ trắng ,biến thành xanh…đỏ…lớn tiếng nói…
-“Dạ..lảnh đạo”Quỳnh liếc Lý Gia Thành với ánh mắt oán giận…đem ly cà phê vào trong cho Chủ tịch Đức..trở ra đóng cẩn thận nhè nhẹ khép cửa…thản nhiên đi đến bàn làm việc của minh dở cuốn sổ ra nhìn một hồi..ngẩn đầu lên hỏi…
-“Phó Chủ tịch Thành…hôm nay không được rồi..ngày mai thì được…lảnh đạo có 30 phút…lúc 10 giờ….ông…
Nhìn Lý Gia Thành xám xịt rời đi…Quỳnh khẻ nhếch mép cười…thầm nói ’Tự chuốc nhục’…
Có tiếng đóng cửa một cái rầm vang dội…sau đó có tiếng ly bể…cũng rất vang dội vì ai củng có thể nghe được…hình như có ai đó quăng ly cho hả cơn giận…
Không giận sao được…lần đầu đụng độ..ôm lấy cái nhục…
…
-Hi hi..Chị làm hắn giận điên lên…nhưng mà hình như hắn muốn chị đó nha…
-“Thây kệ hắn…hi hi ghen hả?” Quyên cười…sung sướng …
-Cứ cho là vậy đi..nà..chúng ta ‘họp’ tiếp…hắc hắc…
“-Chủ tịch Đức…Có người đang chờ cậu trong văn phòng…” Hòa thân thiết báo cáo…hắn kính phục,hâm mộ…Không biết vị Chủ tịch xả nầy có bao nhiêu bóng hồng sau lưng…người nào người nấy cũng là mỷ nử…Trên đời nầy sao có người may mắn như vậy?
- Là em…Tâm Đoan…Ha ha…Sao em lại ớ đây?…
-“Ba em …nói…em..em đến đây coi..coi có thể đầu tư được gì không trong xả Đông Phú…
Đức mừng rở…Lần trước Huỳnh Tuấn Anh có ý ám chỉ …Đức ù ù cạc cạc…may có Nancy khai sáng đầu óc …mới hiểu …Hôm nay Tâm Đoan lại xuất hiện ở xả Đông Phú nầy với ý định đầu tư…cãm động quá đi thôi…
-“Tâm Đoan..em thật tốt với anh…anh hứa..anh sẻ thật tốt với em” Đức cầm tay Tâm Đoan đưa lên miệng hôn…nói nhỏ…
Tâm Đoan hai mắt long lanh…hạnh phúc ngất trời..cuối cùng nàng đã được toại nguyện…Đã từ lâu..nàng iêu hắn nhưng nghỉ giửa nàng và hắn sẻ không có kết quả… gia đình nàng sẻ không chấp nhận…Hắn quá phong lưu… có nhiều phụ nử bên cạnh…Tuy Tâm Đoan không màn danh phận… nàng chỉ cần là người phụ nử bên cạnh hắn là đủ… Đối với nàng…hắn là người đàn ông quá tuyệt vời…
Nhưng niềm hạnh phúc bất ngờ chợt đến…như một phép lạ….ba mẹ nàng để nàng tùy ý lựa chọn…Một tập đoàn vừa được Đức lập cho ra đời..trong đó 20 % cổ phần đứng tên nàng…
-“Là của hồi môn…” mẹ nàng thì thầm nói…
Còn hạnh phúc nào hơn khi được gia đinh cho mình tự do trong sự lựa chọn bạn đời của mình?
Hắn thích làm quan…nàng không hiểu vì sao..nhưng chỉ cần hắn thích..nàng sẻ ủng hộ hắn hết minh..giúp hắn lập nên thành tích…đầu tư thôi mà…đâu có mất mát gì…Đó là lý do hôm nay nàng đến đây…Củng là do ba nàng gợi ý…
-:Bây giờ không nói chuyện khác…anh đói lắm rồi…anh đưa em đi ăn..hi hi..coi như là lần đầu tiên hẹn hò nha..sao hả? …Không cho từ chối…” Hắn kề miệng sát tai nàng nói nhỏ…tay hắn cầm tay nàng…Tâm Đoan run lên…
-“Ừm”…Lần đầu được người yêu nắm tay…hai má đỏ bừng…vừa hạnh phúc vừa e thẹn..Tâm Đoan cúi đầu lí nhí đáp…chân bước theo hắn….không cần biết hắn mang nàng đi đâu..Chỉ cần ở bên hắn là được…Tuy đang được hạnh phúc vì tay trong tay với người mình yêu nhưng Tâm Đoan đang canh cánh trong lòng…không biết phải ăn nói sao với Yến và Thụy Vủ…cãm giác như mình là tên trộm đang trộm món đồ iêu quí của bạn…
-Mình về Cần Thơ ăn trưa..em nghỉ sao?ụa..sao mặt bí xị vậy?hẹn hò phải vui lên chứ...Cười đi…
-“Em..em không biết nói sao với Yến và Thụy Vủ…” Tâm Đoan mặt buồn …iêu người iêu của bạn thân là không đúng nhưng không iêu không được…nàng quả thật không biết phải đối diện hai người bạn minh ra sao…
-Chuyện nầy.để anh…mai nầy các em sẻ ở chung một nhà…hi hi..chuyện nầy đẻ anh lo…
-“Ở..ở chung một nhà?” Tâm Đoan sửng sốt…Có thể sao?
-‘”Sao lại không? Nà …bây giờ anh có thể nói một bí mật cho em biết…Là như vầy…” Đức từ tốn kể lại kế hoạch ‘người một nhà’ của Nancy…Nếu tâm Đoan đã quyết ý làm người đàn bà của mình thì nàng cũng nên biết…
-“Vậy..vậy…” Tâm Đoan ngập ngừng…
-Vậy vậy cái gì…có phải không muốn sanh con cho anh không?
-Không… không phải…
-Vậy thì được rồi…hi hi..ba đứa ha…hai gái một trai…hoặc hai trai một gái…sao cũng được..nhưng phải ba đứa
-“Ây da..anh..anh coi em là heo nái sao?” Tâm Đoan ‘’đánh’ tay hắn…mặt sung sướng hạnh phúc…
Đức muốn đem Tâm Đoan qua nhà bên cầu để ‘xử lý’ lắm nhưng không gấp…Có một số việc cần phải làm…Chiều nay xuống Đại Ngãi…lên kế hoạch xử thằng Lại Đức Huy…
Thôi thì cố nhịn vậy…
***
Cần Thơ…Cùng thời gian…
-“Chào các vị…Tôi là Kim Ngân…Giám đốc …mời ngồi…xin hỏi tôi có thể giúp được gì cho các vị?” Ngân nở nụ cười theo lể tiết đón khách…âm thầm quan sát ba người nử khách trước mặt…vẻ đep của một trong ba người nầy khiến Ngân hâm mộ…đồng thời ngạc nhiên..đoán họ từ xứ khác tới…nếu là người Cần Thơ thì nàng phải biết…một người đẹp như vậy..không thể nào không nổi tiếng được…
-“Hi hi..Chào Giám đốc ..Chuyện là vầy…Chúng tôi muốn nhờ cô hổ trợ mua một mãnh đất rộng..xây 1 biệt thự…Tính ra chúng tôi là người Cân thơ đấy..ra ngoài lưu lạc..nay trở về cố hương sinh sống..hi hi..Ây da..thiệt là xin lổi quên giới thiệu tên rồi…hi hi thiệt là thất lể..Tôi là Công Tằng Tôn Nử Mỷ Chi…Còn đây là hai đưa em..Bích Hà,Vịnh Hà…”
Mỷ Chi nhỏ nhẹ…tiếng nói như chim hót..khiến Ngân là đàn bà nghe cũng thấy êm tai…mê mẩn…
Ngân hân hoan…công ty vừa mở chưa lâu nhưng đã bắt đầu khá lên ..một ngày hai ba vụ mua bán…có khi còn hơn…cũng là nhờ Trưởng phòng Ngọc,Chủ tịch Vân giới thiệu khách..’tên kia’ thật là có ánh mắt…lúc đầu nghe lời ‘rù quến’ của hắn..nàng từ chức trước sự sửng sốt của bao nhiêu người..nhảy ra ngoài làm ăn…
Quả thiệt..làm ăn có khác..hèn chi ai làm bất động sản củng giàu…nhớ lần giao dịch đầu tiền..số tiền kiếm được hơn cả một năm nàng đi làm…khiến Ngân ngẩn ngơ…
-Việc nầy các vị có thể yên tâm..tuy Công ty mới mở chưa lâu nhưng chúng tôi làm việc tận tâm…Sự hài lòng của khách hàng luôn là tiêu chuẩn hàng đầu của công ty…Ừm..xin hỏi..các vị muốn xây biệt thự ở đâu……giá cả thay đổi tùy khu…xin hỏi..
-“Từ 20 đến 40 tỷ là được…” Mỷ Chi cướp lời…nhoẻn miêng tươi cười…
Ngân hít một hơi khí vào..có giử bình tỉnh…khách hàng ‘sộp’ a…những lần giao dịch trước…chỉ có một lần được 3 tỷ đồng đã được coi là may mắn đối với một công ty mới mở…Nếu được cái hợp đồng mua đất xây nhà cho người khách nầy…
-“Có vấn đề gì sao?” Thấy Ngân sửng người,,Mỷ Chi mĩm cười hỏi…
-“Không dám dấu chị…công ty vừa mở cửa làm ăn không lâu…vụ mua bán nầy quá lớn nên có chút thất thố…” Ngân thật thà mĩm cười…
-“Thẳng thắng..tôi thích như vậy..tôi tin tưởng công ty cô …cô Ngân có gia đình chưa vậy? hi hi..chỉ tò mò chút thôi…nếu cô không ngại… còn trẻ vậy mà đã thành lập được công ty…”Mỷ Chi thăm dò…Mấy ngày nay nàng đả tốn không ít công sức dò hỏi…Càng đi sâu vào nàng càng thích thú…Sẳn đang tìm chổ mua đất xây biệt thự…biết Ngân là một trong những người phụ nử của hắn..Mỷ Chi quyết định bắt đầu từ đây…
-“Tôi đã một lần kết hôn”…Ngân cười đáp…trực giác cho nàng biết có cái gì là lạ ở mỷ phụ nầy nhưng nhất thời không biết là cái gì…
-“Ahh..xin lổi đã quá tò mò” Mỷ Chi tỏ vẻ ái náy…
-Không có gì…ừm..nếu chị Chi đã nói như vậy…hay là hẹn hôm nào chúng ta ngồi xuống bàn chi tiết…kiểu mẩu,vật liệu sau đó sẻ ký hợp đồng…Không biết ý chị Chi thế nào?
-Tôi củng có ý nầy…tôi để lại số điện thoại…còn phần địa chỉ hi hi..Cả ba chị em đang ở trong khu Azerai…vì vậy tôi muốn mọi việc tiến hành càng sớm càng tốt…
-“Chị yên chí…chúng tôi sẻ làm hết sức”…Ngân hít một luồn khí lạnh…Azerai ..1 ngày tệ lắm củng 5 triệu…Mua đất …kiến trúc sư vẻ bản vẻ..xây nhà…trang trí…nhanh lắm cũng là ba tháng…Nửa tỷ đi đon…vậy mà không đổi sắc mặt…người đàn bà nầy vừa có sắc vừa có tiền…
-“Thôi ..không làm phiền cô Ngân nửa…chúng tôi chờ tin cô…” Mỷ Chi viết số điện thoại trên tờ giấy…đứng lên kiếu từ…
-“Chị Ngân…người khách nầy..đẹp như minh tinh Hàn quốc…không phải…còn hơn minh tinh Hàn quốc…” Dung nhìn ba người khách ra về…hâm mộ khen …
-“Nè nè…là Rolls Royce Cullinan đó…chiếc xe của họ là Rolls Royce Cullinan…8 tỷ đồng đó…Lệ…Thư ký cũng là trợ tá của Ngân hét lên…chỉ vào màn hình trên máy vi tính…miệng há hốc như thấy chuyện gì kinh khủng lắm vậy…
-“8…8 tỷ đồng?” Đến lượt Dung trợn mắt há mồm..kinh hãi…Trước đây nàng bán hàng rong thỉnh thoảng cũng làm ô sin kiếm thêm thu nhập ...Mổi tháng kiếm nhiều nhất là 5T coi như là hạnh phúc lắm rồi…Chưa bao giờ nghỉ mình sẻ có 1 trăm triệu đồng…1 tỷ là con số trên trời…không nghỉ là có người phụ nử đi xe 8 tỷ? hai mắt Dung ước ao hâm mộ…
-“Công ty mình gặp hên rồi..ba người khách vừa rồi muốn nhờ chúng ta hổ trợ mua đất xây biệt thự…Biết bao nhiêu không? Họ nói từ 30 đến 40 tỷ…không thành vấn đề…” Ngân phấn khích khoe…nghỉ bụng phải cho hắn biết rồi cùng nhau đi ăn mừng…Nghỉ tới hắn…Ngân trong lòng thấy ngọt ngào…
Nghe ‘Bà Chủ’ thông báo tin mừng ‘khủng’…Lệ ,Dung …’đơ’ người…hai mắt phấn khích…cuối năm có tiền thưởng nhiều rồi…
…
-“Cô ta cũng đẹp đó chứ” Vịnh Hà mở miệng ‘khen’ nhưng trong bụng thấy ghen ghen vô cớ…
-“Ừm..khá đẹp..có duyên” ..Mỷ Chi gật đầu…
-“Tên nầy đúng là dê chúa mà…già không bỏ nhỏ không tha…” Vịnh Hà có vẻ bất mản…
-“Vậy bây giờ mình đi đâu? Đi nhà hàng? Còn quá sớm..Bích Hà vừa lái xe..nhìn đồng hồ nói…
-“Chuyện đi nhà hàng..thôi để ngày khác…Ngày mai mình đi xả Đông Phú…”Mỷ Chi mĩm cười…
***
-Đối tượng lần nầy là thằng Lại Đức Huy…Ở đây có ai không biết hắn không?nếu không biết thì nhìn đi…nhìn cho kỷ…ha ha…
…
Nhìn kỷ rồi chứ gì?nà ..còn nhớ xử thằng Thọ ra sao hông?chân trái…tay phải…hắc hắc…xử thằng Huy nầy…đập nát hai chân hai tay luôn cho tao…Đụ má..tao muốn nó ngồi xe lăng cũng không làm xe di chuyển được…OK?
-“Haha hi hi” Cả đám phá lên cười sảng khoái…coi chuyện đập nát tay chân Lại Đức Huy là việc làm thích thú…cũng phải…. là lần thứ hai rồi…thằng nầy muốn Đức ca đổ máu…vậy cũng đến lúc nên cho nó biết cái gì là đau khổ cả đời rồi…sống khổ hơn chết…
-Nhưng lần nầy…đổi phương pháp một chút…văn minh hơn một chút…êm đềm hơn một chút…hắc hắc…
…
-“Đức ca..vậy có nghỉa là sao?” Hưởng tắc kè ù ù cạc cạc..đầu óc mê muội…dùng gậy bóng chày đập nát tay chân một cách văn minh? Khó nha…
-“Hắc hắc…không hiểu hả? học nghề đi…nà…trong nầy có chất thuốc…tiêm vào người…chỉ cần 5 giây thôi là ngủ miệt mài…tụi mầy canh me bắt cóc nó…đem tới chổ nào đó vắng người..đập nát tay chân nó…nó không cãm thấy đau đớn chút nào đâu…Đó là cách văn minh…không làm cho nạn nhân đau đớn..hắc hắc…” Đức cười khoái chí…
-“Phải ha…tỉnh dậy mới biết tay chân bị nát hết rồi…Hắc hắc..Đức ca…anh thiệt thông minh..” Tuân đưa ngón tay cái…nịnh bợ…
-Chưa hết đâu…tụi bây kiếm cho tao thằng nào biết thiến heo nọc…hắc hắc…tao muốn ông già nó không có cháu nội…hắc hắc..
-“Không cần kiếm ai đâu Đức ca…chuyện nầy để em..”Vủ vổ ngực xung phong..
-Mầy?Có được không đó?tao không muốn nó lăn đùng ra chết ..nó chết..hết vui…nó phải sống mới biết cái gì là sống không bằng chết…
-“Yên chí đi Đức ca…trước khi thăng Vủ bỏ nhà đi bụi…nò là thợ thiến heo..hắc hắc…” Hưởng tắc kè cười vui vẻ nói…
-“Thiệt?Vậy chuyện nầy…thằng Vủ…mầy làm ha…Ừm…ba đứa tụi bây..làm xong chuyện nầy…đi qua Thái lan chơi một tuần đi..tao đãi…ha ha..thế nào?
-Hahaha…Đức ca vạn tuế…
-Sao hả?có vấn đề gì không? Nếu không thì biến đi…Chờ tin tụi mầy…
-Yên chí đi Đức ca…tui em làm..lúc nào cũng sạch sẻ gọn gàng…hắc hắc…
Ngay lúc nầy di động vang lên…là Hòa gọi tới…Đức nhìn đồng hồ…quái lạ..gần 8 giở tối rồi..Có chuyện gì đây?
-A lô…anh Hòa hả?Có chuyện gì sao?
-“Chủ tịch xả..chuyện lớn rồi…Lê Đức Anh vừa bị người ta đâm chết…Phó Chủ tịch Quốc Đại sau khi nghe tin…máu nhồi cơ tim..cũng chết luôn…” Giọng Hòa run sợ trong điện thoại…
-“Ừm..biết rồi…” Không nói thêm lời nào…Đức cúp máy…gọi liền cho Phương Anh…
-“A lô..chuyện gì? Giọng Phương Anh ngái ngủ…
-“Hihi..thật ngại quá…có chuyện gấp cần em giúp…là như vầy”…
-Bệnh viện đa khoa Cần thơ…anh cần biết Bác sỉ nào xác nhận Lê Quốc Đại bị nhồi máu cơ tim mà chết…Em giúp anh ha…Anh không muốn lộ diện tại bệnh viện..khi xong chuyện..goi cho anh..anh chờ em…
-“Anh nha…có chuyện nhờ thì nhớ tới em…xong chuyện thì biến mất…” Giọng Phương Anh oán giận…
-“Ây da..oan quá mà..anh vừa nhận chức..vô cùng bận rộn…hay là tối nay xong chuyện…mình đi ăn khuya…
-Lúc đó mới nói đi…bye…
-WoW…giận dử vậy sao? Vậy là tối nay phải dổ ngọt rồi…