Lời tác giả: Ha ha…Năm mới vui vẻ…Từ hôm Giao thừa…chở GF đi xem bắn pháo bông tới giờ…Say xỉn lia chia…năm mới mà….Ngày nào cũng xỉn….Nên hơi trể…
Đêm bắn pháo bông..không biết có đọc giả nào thấy minh không?nhưng nếu có thấy..Cũng không biết..Lạt Ma đứng kế bên…
***
-“Mần vài món?Cấy chi phiền phức rựa à.” Hằng nhăn mặt khi nghe Bân nói làm vài món đãi khách,,mặc dù tên Hào kia có vẻ phong lưu đẹp trai đấy..Nhưng nếu nàng phải xuống bếp làm vài món đãi hắn thì nàng không nguyện ý chút nào …Cần gì phải vậy..Cực khổ lắm đấy…
-“Hi hi..Con nghe cha nói …Đi đến nhà cô Sáu mi..nhờ cô ấy làm thì có chi là cực khổ…Hắn làm sao biết là không phải mi làm..Cha thấy hắn mê mi lắm đấy….”Bân cười híp mắt…nghỉ tới thằng Hào kia…Chiều nay hắn tới..mình mời theo vài thằng khác…ăn nhậu một bửa…Rứa là được rồi…Ngày mai cả xả đều biết lảo quan hệ thân thiết với nhân vật đầu nảo trong đoàn cứu trợ…Vậy mình nói chi mà đám dân không nghe? Bân đang nghỉ họ phát 10 Triệu minh thu lại 5 Triệu…Có phải là hơi ít hay không?Nghỉ lại số tiền thu lại từ các hộ hôm nay,Bân đắc chí..Lảo bốc vài hạt đậu phụ bỏ vào miệng..Tợp một ngụm bia..Gật gù khoái trá….Bây giờ còn hơi sớm..Bân liếc nhìn Hằng…
-“Chi rựa?Lại nứng à?”..Thấy cha liếc mình với ánh mắt dâm tà..Hằng biết cha minh lại muốn chi rồi..
-“Con ni..biết rồi còn hỏi..Giừ còn sớm chán…Cho cha chơi cấy hỉ…”Bân vừa nói vừa đưa tay bóp vú con gái…Qua lớp vải mõng..Lảo có thể thấy hai bầu vú con gái trắng phao..núm hồng đang căng đầy sửa…Thằng cháu ngoại không bú hết..thôi thì tốt cho ông ngoại…Bân vén áo con gái mút chùn chụt…Thằng cháu lảo nằm trên giường nhìn ông ngoại bú vú mệ..cười ngây ngô
…Bân bú một hồi no nê…đứng lên kéo quần xuống… Cặc lảo đã cứng như khúc củi …Lảo chỉa cặc ngay miệng con gái..nhẹ ấn đầu nàng. …Hằng mở miệng … Lảo đút cặc vào nắc…
‘Rầm..rầm rầm’….Có tiếng ai đập cửa bên ngoài…Vừa nắc được vài cái…cả hai cha con hết hồn…Bân rút cặc ra..kéo quần lên trong khi Hằng chỉnh sửa quần áo…Ai mà vào trông thấy con gái bú cặc cha thì là chỉ có nước bỏ xứ mà đi…
…Bân mở cửa…Thấy người đập cửa là tên Thiếu Tá Trưởng CA xả mình….Lảo thầm mắng…Sớm không đến..muộn không đến..nhằm lúc lảo đang ‘phê’ thì ló mặt..Trong bụng giận lắm nhưng cũng phải ra vẻ tươi cười…đây là ‘bạn làm ăn’..đúng theo nghỉa ‘quan quân’ đoàn kết…
-“Xếp Nghiêm..Cấy chi rứa? Giừ còn sớm…” Bân chưa kịp nói hét câu… Nghiêm hốt hoảng…chận ngang,,
-Địt mệ…Lần ni nguy rồi…?
-Cấy chi rứa…nguy ?Thằng Nghiêm mi điên à?
Nghiêm định lên tiếng chửi thề nhưng thấy Hằng phía sau đành phải nuốt lời chửi tục vào bụng…Hằng là bạn đụ của hắn…Đang đụ mà mắng cha nàng thì thô bỉ quá…ít ra không nên lúc nầy..Con Hằng ni ..tài bú liếm và kỷ thuật giường chiếu thuộc loại không phải dể tìm…
-“Chú Bân…Lộ rồi…Có người tố cáo mình …Thành ủy có văn thư yêu cầu CA tỉnh điều tra…nói chú ăn chận 5 Triệu..tiền cứu trợ…”Nghiêm gian manh nói…
Đúng ra là cách đây một giờ..Hắn bị lảnh đạo bên CA Thị xả gọi điện mắng …Nói có người tố cáo Trưởng CA và Chủ tịch xả cùng nhau ép người dân trao ra một nửa số tiền cứu trợ…Nói hắn phải mau tìm cách giải quyết…Nghiêm lập tức gọi di động nhưng Bân tắt máy…lý do là lảo đang cùng con gái ‘vui vẻ’…Vì vậy Nguyên chạy đến đây..đập cửa…Hắn biết Bân có tánh chỉ mở di động khi cần …Quả nhiên lảo nầy đang ở trong nhà…
Nghiêm có nằm mơ cũng không nghỉ lảo Bân đang làm chuyện dâm dục với con gái lảo…
Hắn và Bân hai người ‘làm ăn’ bấy lâu nay…Xứ Nghệ…Năm nào cũng có lủ lụt..Cả hai phối hợp nhuần nhuyển nên bỏ túi không ít…Chưa bao giờ xãy ra chuyện…Không ngờ hôm nay bị tổ trác…Vì vậy Nghiêm tìm Bân báo tin để lảo nghỉ cách…Nhưng khi loan báo tin dử hắn cố ý nói…’ chú ăn chận 5 Triệu..tiền cứu trợ’…Cố ý gạt tên mình ra…
-“Anh đang nói chi rứa?” Bân cả kinh..á khẩu..Hằng hoảng sợ…nhận ra Nghiêm có ý gian ..Nhưng lúc ni không phải là luc vạch mặt hắn…Hơn nửa vạch mặt hắn cũng không có lợi…Điều cần thiết bây giờ là làm sao giải quyết vấn đề mà không ảnh hưởng đến vị tró Chủ tịch xả của cha…Bân hiện nay là chổ dựa duy nhất của nàng…
-“CA Tỉnh mần răng biết được… Lần ni cũng rứa mà…?”Bân ngẩn ra…
-“Cha…Giừ…mình phải mần răng?” Hằng hỏi…nhắc khéo Bân mau nghỉ cách giải quyết vấn đề…
-“Phải đấy..chú Bân…Giừ mần răng?” Nghiêm nôn nóng hỏi…Chuyên ni cần phải giải quyết êm đẹp nếu không sẻ ảnh hưởng đến tiền đồ của hắn…
Bân cũng đang rối rắm…Cách duy nhất là tìm con dê tế thần…Bổng lảo sáng mắt lên…
-“Hôm qua nghe đồn Lý Quốc Hiệp…” Bân không cần nói hết…Lảo lửng lơ…Trưởng CA Nghiêm cũng là cáo già trong quan trường…Làm sao không hiểu ý lảo…Chỉ có Hằng ù ù cạc cạc…
-Liên quan chi đến hắn..cha?
-“Đến nước ni…dù không liên quan đến hắn cũng chẳng mần răng cả…Hắn phải gánh cho chúng ta..Hắn có Ông Cụ Lý sau lưng…Hắn gánh sẻ không sao…Chúng ta thì khác..” Bân cười bí hiểm…
Hằng bừng tỉnh…Lý Quốc Hiệp với Ông Cụ Lý quan hệ thân thiết…Hắn sẻ không sao…Tệ lắm là được điều đi nơi khác…
-“Hắn chịu sao?” Nghiêm âm trầm hỏi…Đối với ai khác thì chỉ cần chụp mủ là xong…nhưng Lý Quốc Hiệp.không dể chụp mủ…
-“Hắn nhất định là không chịu ..Vì vậy chúng ta cần thao tác một chút….Chuyện ni cần Xếp Nghiêm phối hợp nhiều rồi…” Bân híp mắt nhìn Nghiêm…
Lúc Nghiêm gian manh nói ‘chú ăn chận 5 Triệu..tiền cứu trợ…’ lảo làm sao không nhận ra ý đồ gian manh của hắn…Nhưng Nghiêm là Trưởng CA xả…Cấp bậc Thiếu Tá…So với hắn..Lảo thấp cổ bé họng hơn…Trở mặt với hắn…chỉ là gánh thiệt thòi vào người…Cũng là người quỷ quyệt gian trá…Biết phân nặng nhẹ..Lảo quyết không làm vậy….
-“Phối hợp thế nào?..”Nghiêm dè dặt…
-Thế nầy nhé..Đêm qua thu được trăm triệu..Tôi đem đến nhà hắn…Xếp điều tra được nên hướng lảnh đạo báo cáo….Nếu Lảnh đạo chỉ thị xếp khám xét nhà thì là chuyện của lảnh đạo…Xếp chỉ là người thi hành…Còn nếu lảnh đạo không cho chỉ thị..thì đó là vấn đề của lảnh đạo….
-“Hay lắm…Cứ quyết định như thế”…Nghiêm hai mắt sáng rở…Theo kế nầy..Chẳng những không liên can tới hắn…mà có thể còn lập được công ‘phá án’ trong một thời gian kỷ lục đã tìm ra kẻ hủ bại tham nhủng…
“Buổi tiệc chiều nay…xem ra phải hủy bỏ rồi…” Bân trầm giọng…Lảo có nhiều việc phải làm…Trong lòng tức giận…nghỉ đến phải đem số tiền ói ra…Địt mẹ phải điều tra thằng nào làm hư chuyện..Tao giết cả nhà mi…
Chuyện Bân cần làm bây giờ là goi điện cho tên Hào kia…Lảo lấy di động bấm…Chuông kêu được vài tiếng..Bên kia Tuân Hào đã bắt máy…
-A lô..
-Ha ha..Chào cậu..tôi là Bân…Thiệt ngại quá…Chiều nay…Định mời cậu tới nhà làm lai rai vài ly..Nhưng vì có việc đột xuất…
-Bân Chủ tịch..Ông quá khách sáo rồi…Chuyên ăn nhậu..Khi khác cũng được mà…Không cần ngại…
-“Ha ha..Cậu thật là sảng khoái…Vậy được…Hôm khác bồi tội…” Bân cúp máy…trầm ngâm nghỉ ngợi…
-Bây giừ răng…cha…
-“Còn răng nửa…Chiều nay mình đem mấy món làm sẳn..mang tới nhà Lý Quốc Hiệp ăn nhậu…Hiện nay..Ai cũng né hắn..mình mang thức ăn đến nhà..hắn sẻ cãm động khóc thét lên được…Thừa lúc hắn say…nhét tiền dưới gầm giường hắn..Chuyện sau đó…phải nhờ xếp Nguyên rồi..” Bân thâm độc nói ra âm mưu…
-“Được…tôi về trước..Chờ tin chú..Chú Bân…” Giọng Nguyên trở nên thân thiết…
…
Hào buông di động xuống cười lạnh…Cũng may lần nầy nhờ thằng Hưởng tắc kè kia mới không bị sa bẩy của thằng Chủ tịch xả khốn kiếp nầy…Hắn càng nghỉ càng giận…Mai nầy phải tuyệt đối cẩn thận mới được…
Hắn lại nghỉ đến mọi an bày của thằng ‘em rể’ mà tâm phục khẩu phục…Tuấn Hào lấy làm kỳ quái…hình như thằng ‘em rể’ mình biết trước mọi việc mà sắp xếp mọi chuyện vậy…Nhất là Nhả Thy,Nhả Phương… hai chị em con Giám đốc sở CA tỉnh…Khi Hào nhìn thấy hai chị em..hắn cũng mơ mộng rước được một nàng về dinh nhưng khổ nổi hình như hai nàng nầy lại hứng thú với ‘em rể’ …Đúng là cùng người không cùng mạng mà…
Tuấn Hào nhớ lại lúc sau khi được Hưởng tắc kè báo tin dử…hắn gọi hai chị em nhà nầy…cho đến lúc lảo Bân kia gọi…Tuy lảo ta không nói gì nhưng Hào hiểu lảo Bân kia đang bị phiền phức lớn…
Ngày mai có kịch coi rồi…
-“Chuyên gì ngồi như người mất hồn vậy?” Ngọc Huệ oán giận…hắn nằm kế bên nàng mà như khúc gổ í…Chẳng lẻ nàng không đủ hấp dẩn?
-“Hi hi..Đâu có gì…” Hào chồm tới…kéo vạt áo ngủ nàng lên..úp mặt giửa hai đùi nàng….Bắt đầu khởi động…Hắn biết Huệ muốn chi…nàng thích hắn đêm 7 ngày 3 ra vào chưa kể…Xem ra phải có gắng nhiều hơn mới được…
***
-Khi Hửu ca và Huê đại tỷ vắng mặt..Phàn mặt sẹo là lảo đại…..gả nầy tánh tinh thô bạo..dâm ác.. là bộ đội xuất ngủ nên biết được vài chiêu…vì vậy có chút hống hách….kiêu căng…Hồi trưa nầy Vịnh Hà cho đồng bọn ăn một đá…gả cãm thấy bị mất mặt…Nghe Huê đại tỷ bật đèn xanh tối nay lóc thịt thằng chó đẻ kia..Gả hăm hở nôn nóng…Ai dè Huê đại tỷ xãy ra chuyện…Hửu ca đưa vào nhà thương…
Phàn nôn nóng vì mấy con kia quá ‘hot’…Gả muốn đụ…Nếu có thằng Hửu kia ở đây thì nó luôn hưởng nước đầu…Đụ mẹ…Lần nào cũng vậy…Lần nầy hắn không có ở đây..Đây là dịp mình làm trước là cho chị Huê coi …Sau là đụ luôn mấy con kia..Một công hai chuyện…Sau chuyện nầy..biết đâu chị Huê sẻ coi trọng mình hơn…
Phàn mặt sẹo âm thầm quyết định….
-Tới giờ rồi..Tụi mầy lấy đồ nghề theo tao…
Bọn đàn em …Thằng nào cũng chắc cú là đêm nay đè được mấy em kia đụ hội đồng cho đã cặc…Chị Huê xãy ra chuyện ..Vậy là ‘xù’ rồi…Chúng đang tiu nghỉu thì nghe Phàn mặt sẹo nói…Mặt thằng nào thằng nấy..sáng rở…hăm hở dạ rang lên.Chạy đi lấy đồ nghề…Chẳng mấy chốc..đều cầm mả tấu trên tay…Bừng bừng khí thế…Theo sát Phàn mặt sẹo …
Gần 10 thằng …âm thầm lặng lẻ chia ra hai nhóm bao vây trước sau …Phàn sẹo dẩn đầu 4 đàn em..nép sát tường …Xuyên qua cánh cửa kiếng…Hắn nhìn vào …Bên trong phòng khách…Ba mỷ nử đang ngồi trên ghế sofa...Tay chỉ chỏ trên màn hình cái laptop… thỉnh thoảng cười nói gì đó …không hề biết nguy hiểm đến gần…Hắn tìm cách mở cửa thì nhận thấy cánh cửa chỉ khép hờ ,Phàn sẹo mĩm cười đắc ý…Trời cũng giúp ta…Đở tốn công… …Mấy em nầy quá hời hợt rồi…Hắn đưa tay ra sau lưng rút súng cầm tay… nhè nhẹ đẩy cửa…
Phàn sẹo bước vào,bọn đàn em theo sau…Không gây ra một tiêng động…Ba mỷ nử kia vẩn hồn nhiên cười rúc rích…
‘click’….”Đứng yên…khôn hồn đừng cử động…nát sọ đấy…”.Đang hí hửng..Phàn sẹo sửng sốt khi nghe được tiếng lên đạn nghe rợn người…Tiếp theo đó là giọng nói rất êm tai nhưng đồng thời làm hắn cãm thấy sống lưng lạnh buốt…
Đèn bật sáng lên…Một mỷ nử đang nhìn bọn chúng…Hai tay hai khẩu súng đen ngòm… chỉa vào và nhìn bọn chúng…mĩm cười…
- “…Chị đếm tới ba… Buông súng xuống… Đừng giở trò…OK…Một..hai…” Phương Anh đếm…
Lúc ‘Bác Sỉ’ Thục Linh hộ tống ‘bệnh nhân’ đến bệnh viện…Phương Anh và Kim Chi vào biệt thự của Mỷ Chi lấp camera trước sau rồi ẩn mình chờ …Nàng cửa sau…Kim Chi cửa trước… Mỷ Chi và song Hà thật ra không phải lên mạng …trên màn hình của laptop là hình ảnh lắp ló của bọn Phàn sẹo được truyền tới từ camera mà Phương Anh đã lắp sẳn…
Ngay lúc nầy 4 tên đàn em khác dáng điệu như gà nuốt dây thung được Kim Chi ‘hộ tống’ đi tới…Ba mỷ nử kia bây giờ mới ngẩn đầu lên.…mĩm cười…nụ cười châm biếm…Phàn sẹo mặt trắng bệch…vừa thẹn vừa giận…Gả nhìn thấy trên màn hình của cái laptop.là quang cảnh bên ngoài…Chứng tỏ mọi hành động của chúng đều bị thấy rỏ…Chúng rỏ ràng tự chui đầu vào rọ…
‘Cạch’…Là bộ đội xuất ngủ…nhìn cách mỷ nử cầm súng…Biết mình đã gặp phải dân ‘Pro’ và biết cả bọn đã vào rọ… ‘Phàn buông khẩu súng trên tay xuống…
-Các vị mỷ nử…ha ha…Tụi nầy có mắt như mù…Đã xúc phạm rồi…Không biết còn có thể thương lượng không?
-“Thương lượng?Các người đang ở vị trí thương lượng sao?muốn nằm mơ cũng phải chờ đến nửa đêm”… Giọng nói Đức lảo bản rất từ tốn nhưng vô cùng trịch thượng…đối với hắn chỉ có một nguyên tắc:Người không đụng ta…Ta không đụng người..Nhưng nếu người muốn phiền ta vậy thì hậu quả sẻ rất là nghiêm trọng….không có gì có thể thương lượng.
-“Anh bạn…chúng tôi từ Đà nẳng tới…Anh chắc cũng nghe qua tên Huê đại tỷ ở Đà nẳng chứ?” Phàn sẹo lấy tên ‘Huê đại tỷ’ ra….hy vọng đối phương kiêng kỵ phần nào…
-“Hi hi…Mụ Huê đại tỷ bây giờ chắc bản thân mình cũng lo còn chưa xong…Có người còn mang tên mụ ta ra..muốn hù ai vậy?Ây da…ông xả à..em sợ quá đi à…” Vịnh Hà làm bộ run sợ…áp sát người vào Đức ca…mắt liếc Phương Anh mĩm cười…
Phương Anh cũng là cao thủ về tâm lý chiến…biết con nhỏ Vịnh Hà nầy muốn trêu chọc mình thôi…Nếu chấp nhất..sẻ bị trúng kế..Nên nàng chỉ mĩm cười…ngụ ý “ta đây không chấp nhất’.Khiến Vịnh Hà cụt hứng…
Vịnh Hà là người rắn mắt ,hiếu động…bị Phương Anh làm cụt hứng nên giận trong bụng…muốn tìm người khác để trút giận…Lúc này Phàn sẹo là người lý tưởng nhất...Nàng chỉ ngay hắn…
-Thằng nầy …Hồi trưa nầy…mi nhớ mi làm gì không?mi cởi quần…cử chỉ rất khả ố..đáng ghét…Chị đây rât là không thích…không vui…mà một khi chị không vui thì hậu quả sẻ rất là nghiêm trọng…
Phàn sẹo và đám đàn em nghe Vịnh Hà nói…’ Huê đại tỷ bây giờ chắc bản thân mình lo còn chưa xong’…Tất cả …Sắc mặt đại biến…nghi hoặc..sợ hãi….Không biết nói sao cho phải…Tinh thần đang bị khủng hoảng…Nhất là Phàn sẹo…thấy nàng chỉ ngay hắn… đem tội ra kể…Hắn xón đái…chỉ sợ nàng nổi xung bắn một phát…Nhưng sau đó nghe nàng nói… hắn bừng hy vọng…
-“Như vầy đi…thằng nào trong bọn tụi mầy đánh thắng chị…thằng đó tự nhiên đi về…Nhưng chị nói trước nha…Tụi mầy không có cơ hội ra về lành lặn đâu…Thằng nầy…mầy …Ra đây…” Vịnh Hà chỉ Phàn sẹo hét…
-“Khoan đã…Tụi nó 9 người….Chia cho tôi một nửa…” Phương Anh biết Vịnh Hà muốn khoe tài..Nàng cũng cãm thấy hứng thú muốn phân hơn kém…
-“Hi hi..Vậy mới vui…”Vịnh Hà thấy Phương Anh muốn so tài với minh…Hai mắt sáng lên…
-“Khoan đã…Tôi nửa..mổi người ba thằng…” Kim Chi cũng muốn ‘giản gân giản cốt’
-“Hi hi..Náo nhiệt như vậy..làm sao thiếu phần của tôi được chứ?Như vầy đi..mổi người 2 thằng…” Bích Hà cũng không chịu ngồi yên…
-“Như vậy làm sao biết ăn thua?” Vịnh Hà mờ mịt hỏi…
-Ha ha..Chuyện nầy anh rành nhất…Như vầy đi…Đánh số trên người của 8 tên nầy..Hai thằng mang số ‘1’..Hai thằng mang số ’2’…cho tới số ‘3’ số ‘4’…Bốn người các em bắt thăm…Nếu bắt được số ‘1’ thì …ha ha…Vậy được không?
-“Hi hi…Phải ha…Ông xả..anh thiệt thông minh..” Mỷ Chi cặp tay Đức ca…cười khen…
-“Vậy làm sao biết ai thắng..ai thua?” Kim Chi nhíu mày…
-Chuyện nầy quá dể…ai trong thời gian ngắn nhất…đánh đo ván hai người mình bắt thăm được thì thắng…
-“Được..quyết định như vậy…Sao hả?” Phương Anh nhướng mài nhìn Vịnh Hà hỏi…
-“Sợ cô sao?Mình đánh cá nha..Sao hả?” Vịnh Hà vênh mặt…thách thức…
-“No..no…no….không được đánh cược…Muốn ăn đòn hả?” Đức nghiêm mặt…thấy cả hai muốn đánh cược liền can thiệp…Ai thua..ai thắng …Có thể sẻ có hiềm khích về sau…không phải là chuyện tốt.
Đối với ai khác..Phương Anh và Vịnh Hà đều không coi ra gì..nhưng hắn là người đàn ông của minh…dỉ nhiên hai nàng không dám cải…
-“Hi hi…Tính ra còn dư một thằng…Ông xả…Hôm nay thấy hứng thú…em cũng tham gia cho vui…ừm..tên nầy đi…lại đây…đáng thắng chị…thì tự nhiên ra về…”Mỷ Chi nổi hứng…
-“Em?” Đức sửng sốt…
-“Ừm..em…Chuyện gì?ngạc nhiên lắm sao?Hi hi”…Nàng chồm người lên rù rì sát tai hắn:’ em với Nancy…chưa biết mèo nào cắn mèo nào à…”
Phàn sẹo và bọn đàn em xưa nay dựa vào Huê đại tỷ tác oai..tác oái…coi thường và hiếp đáp người khác…Bây giờ bị đám mỷ nử..người nầy một câu,người kia một câu..coi chúng chẳng ra cái quái gì hoặc như cục bột muốn nắn sao thì nắn…Trong lòng vô cùng uất hận…Nghe mỷ nử muốn một chọi hai ..Chúng vô cùng mừng rở…
-“Các vị ..sẻ giử lời chứ?” Phàn sẹo mừng thầm…
-“Dỉ nhiên rồi…Cái nầy tôi bảo đãm…thắng thì đi…đầu u trán mẻ hoặc tàn tật cũng đừng kêu ca…” Đức nói câu nầy ngoài miệng cứng nhưng cũng hồi họp …không biết Mỷ Chi…có được không đây?...
-“Hi hi..không phải ở đây chứ..Ra bải biển tiện hơn..Nhớ nha..đừng có chạy…Bà đây bắn cho bể sọ” Trái với Đức lảo bản…Mỷ Chi không biết từ lúc nào đã cầm trong tay 1 khẩu súng Smith & Wesson màu hồng vô cùng đẹp mắt…Nàng chẳng hề lo ngại cho song Hà… chỉ sợ bọn Phàn sẹo bỏ chạy thì mất vui…
Cả đám đi ra bải biển..trời sáng trăng..sóng biển vổ rì rào…quang cảnh vô cùng thơ mộng…Nhưng những gì sắp xả ra thì chẳng thơ mộng chút nào…Bọn Phàn sẹo muốn chạy nhưng nhìn khẩu súng trên tay Đức ca…sợ…Đàn bà của hắn như vậy..hắn sẻ kinh khủng cở nào…Con mẹ nó..Sao lại đi chọc tới loại người nầy…Hoàng đại ca chết là phải…Thằng nầy nhìn thằng kia….phải ráng hết sức mới được…không đến nổi nào đâu…
-“Để tôi mở màn cho…Thằng kia..lại đây…Đánh thắng bà rồi về…”Vừa ra tới bải biển….Mỷ Chi ngửa bàn tay hướng về Phàn sẹo …ngoắc ngoắc…vô cùng trịch thượng…rỏ ràng không coi hắn vào đâu..mặc dù nhìn Phàn sẹo dáng người to con…
Đức thầm hồi họp…hắn chưa từng thấy Mỷ Chi trong tư thế nầy…Nàng đứng rất thong dong..nhẹ nhàng…
-“Anh yên chí đi…Chị Hai sẻ không sao.hihi” Bích Hà đứng sát bên Đức…mĩm cười..biết hắn lo lắng..Nàng trấn an..
-“Vậy…Hy vọng cô giử lời..” Sau một hồi lưởng lự…phân vân..Phàn sẹo lao tới…Đến nước nầy..chỉ có thể đánh hết sức mình…thầm nghỉ chỉ cần đánh hạ con mụ nầy mà không làm ả bị thương tích là được…
Mỷ Chi đứng bất động…bất thình lình nhanh như chớp tiến tới vài bước… nhẹ nhàng …nghiêng người vung chân đá tạt ngang vào bên trái mặt Phàn sẹo…hắn đưa tay gạt..co chân phản đòn một đạp ngay vào mặt nàng…
Nhưng cú đá của Mỷ Chi chỉ là hư chiêu…Ngay thời điểm hắn đưa tay đở và co chân lên phản đòn…Chân trái nàng lẹ làng rút về…Chân phải bay ra…Động tác nhanh như chớp…
‘Bốp’…Phàn sẹo lảnh ngay một đá ngay màng tang..Hắn lảo đão..đầu váng mắt hoa…chưa kịp hoàn hồn …Nàng đã quay người tung thêm một đá vào ngực hắn…
‘Hự’…Phàn sẹo văng ra sau ..ngả ngửa…Chưa ngừng…Mỷ Chi lộn mèo vô cùng ngoạn mục…Từ trên cao bay xuống..đầu gối nàng đáp ngay giửa hai đùi hắn…
’Ahhhhh’….Phàn sẹo rú lên một tiếng hãi hùng…bất tỉnh…
Từ lúc Phàn sẹo lao tới cho đến lúc hắn nằm bất động…không quá 45 giây…
-“To xác mà vô dụng..Làm chi Hai mầy mất hứng…”Mỷ Chi phủi tay..bỉu môi .kinh thường…
…Im lặng toàn trường…
Đức ca trợn mắt há mồm…-“Cái nầy..cái nầy.là Mỷ Chi đây sao?
-“Hi hi..ông xả…anh làm gì mặt bư ra vậy?” Thấy vẻ mặt hắn bư ra..Mỷ Chi cười…nàng có chút đắc ý trước vẻ sửng sốt của hắn…Phải cho hắn biết một chút…không phải chỉ có Nancy mới ‘có nghề’ đâu à..
-“Hi hi…Giờ mới biết sao…nhưng còn nhiều thứ anh chưa biết đó thôi..Từ từ đi..”
Mỷ Chi đưa mắt nhìn bọn ‘đầu trâu mặt ngựa’ đang run rẩy…Trước đây vài phút bọn chúng còn tin tưởng hai thằng hợp sức sẻ có cơ hội…Bây giờ thì hết rồi…Hai thằng bọn chúng hợp lại có thể ngang ngửa với Phàn sẹo…Bây giờ hắn ‘thượng đài’… chưa được một phút … nằm một đống…
Con mẹ nó…Lát nửa …không biết mình sẻ ra sao đây?Đây là câu hỏi trong đầu bọn chúng..Bởi vậy..thằng nầy nhìn thằng kia…
-“Không cần phải rút thăm nửa…thằng nầy..thằng nầy…ra đây…” Kim Chi bước ra…chỉ hai thằng to con lực lưởng nhất trong đám..Ở đây …Cấp bậc nàng là Trung Tá…cao hơn Phương Anh..Đồng vai với Mai Thảo…Phải lấy uy cho Thiéu tướng Nancy mới được…
Không chỉ bọn đàn ông .đàn bà cũng có khuynh hướng sính cường đấy…Tuy không có hiềm khích nhưng không thể tỏ ra thua kém..Mặt mủi rất là quan trọng…Kim Chi vì vậy bước ra…Nàng thấy Mỷ Chi ra tay…trong lòng cũng tán thưởng..nhưng nàng cũng muốn chứng minh dưới trướng của Thiếu tướng Nancy…nhất định không có ‘binh hèn’…Nàng tự tin hạ gục hai thằng to con nhất trong đám đầu trâu mặt ngựa còn lại cũng trong thời gian không quá một phút…
Nhưng Kim Chi bị mất hứng…hai tên ‘đầu trâu mặt ngựa’ nàng vừa ‘điểm mặt’ run như cầy sấy..Chúng hiểu được đạo lý ‘chẳng thà hèn mà giử được cái mạng vẹn toàn còn hơn làm anh hùng tàn tật’…Nhìn Phàn sẹo đang nằm bất động thì đủ biết rồi…Vì vậy không hẹn mà đồng lòng quỳ xuống…mếu máo..lạy Kim Chi như tế sao…
-Đại tỷ..Đại tỷ…xin tha mạng a…tụi em chỉ muốn kiếm cơm ngày hai bửa thôi à…ai kêu sao làm vậy…ai làm bậy chúng em làm theo…Tụi em không biết gì hết…Đại tỷ tha mạng a…
Không ai làm thì thôi…Chỉ cần có ai ‘đi tiên phong’…Người khác sẻ làm theo…Sáu tên còn lại thấy hai tên đồng bọn quỳ lạy….Thế là vội vàng quỳ xuống….thi đua nhau lạy…miệng không ngừng xin tha…
-“Thiệt là mất hứng…” Dở khóc dở cười… Kim Chi oán giận…đưa mắt nhìn Đức…
-“Bỏ đi…Là cắc ké thôi…chúng sợ các em rồi...” Đức lắc đầu…
-“Phải đó…mai mốt còn có dịp mà…” Mỷ Chi cũng nói vào….Phương Anh,song Hà cũng mất hết cả hứng…
-“Đại ca..Đại ca…Tụi em biết lổi rồi..Đại ca nói với Đại tỷ dùm tụi em một tiếng…Tha cho tụi em..hu hu…”
Bọn ‘đầu trâu mặt ngựa kinh nghiệm nhìn mặt người ta để ‘sống và làm việc’..Thấy các vị Đại tỷ nhìn Đức..biết hắn là ‘Đại ca đầu rồng’ hay là ‘Ông Trùm’ rồi mới có nhiều mỷ nử ‘khủng bố’ vây quanh phò tá..Vì vậy hướng về Đức ca mà lạy….
-“Còn không cút mau..” Thục Linh hét…
-“Dạ..dạ…Bọn em đi liền…” Như được lệnh ân xá khỏi tử tội..cả đám đứng lên ù té chạy…nhưng chưa được mấy bước bong nghe tiếng hét khiến chúng giật bắn người..
-“Đứng lại”…Đến lượt Phương Anh quát lớn…mất dịp cùng Vịnh Hà so tài khiến nàng mất hứng..bực bội…nên giận cá chém thớt..
-“Đại tỷ..Đại tỷ…chuyện gì a…” Một thằng trong bọn thu hết can đãm lắp bắp…
-“Tụi bây để thằng nầy lại đây ?Muốn chị cắt cổ nó à?” Kim Chi mĩa mai….
-Dạ.dạ..tụi em đem nó đi liền..Tụi bây…phụ tao đem Phàn sẹo đi…
Vài thằng cùng nhau khiêng Phàn sẹo lên …chạy …
-“Thôi được rồi…Mỷ Chi…Các em vào nghỉ đi…Anh có chuyện phải làm…Phương Anh,Kim Chi..Thục Linh…mình đi..
-“Sao vậy…Không muốn bọn em theo à?” Mỷ Chi hỏi…
-Không cần…Vào nghỉ đi…
-“Vậy được” Mỷ Chi..song Hà..thản nhiên hôn hắn…xong vẩy tay từ biệt với bọn Phương Anh…
“-Hi hi..Đi cưng…” Đức nắm tay Phương Anh kéo..
Tuy biết hắn có nhiều đàn bà..nhưng khi thấy họ hôn hắn trước mặt mình…Phương Anh không thoải mái…nhưng khi nghe hắn gọi mình là ‘cưng’…hờn giân tức thì tan biến …
Không biét lý do gì…Thục Linh lườm. hắn….Kim Chi mĩm cười..
Trong lúc nầy…Hưng Chủ tịch,Huê đại tỷ cùng hai tên đàn em đã được áp tải tới ngôi biệt thự của bọn Thu Tâm…Cả 4 người bị trói gô như trói heo
-“Các người muốn làm phản à?Có biết tôi là ai không?Còn không mau thả tôi ra?” Hưng nhìn bọn Mai Thảo,Kim Chi,Phương Anh quát mắng…Hắn đang cố kiềm cơn sợ hãi …tỏ vẻ ta đây là một Phó Chủ tịch Thành phố..Hy vọng các nàng nầy e dè..dù sao hắn cũmg là cán bộ nhà nước…Hắn cố nhớ xem có phải là mình đã có gì đắc tội với các mỷ nử nầy?Không thể nào đâu..mình là người yêu chuộng mỷ nử mà….
Bên cạnh hắn…Hửu ca và tên Minh đàn em cũng đã tỉnh…Chỉ có Huê đại tỷ đang nhắm mắt trong trạng thái ngủ say…
-“Mụ nầy sao rồi?” Không ai đếm xỉa câu hỏi của Hưng Chủ tịch.. Mai Thảo đá vào người của Huê đại tỷ…Mụ đang nằm trên sàn nhà…Sắc mặt đã bình thường trở lại…Độc tính trên mủi kim mà Vịnh Hà dùng chỉ có tác dụng hai giờ đồng hồ…Không có nguy hiểm đến tính mạng…Nhưng mụ vẩn bất động…
-“Các vị…Nếu tôi không lầm..đây là lần đầu tiên..Chúng ta gặp mặt…Thật không biết chúng tôi đã đắc tội gì…” Hửu trầm giọng…Hắn đang cố nhớ xem có phải mình đã xúc phạm với những người nầy…nhưng suy nghỉ hoài vẩn không nghỉ ra…
Vấn đề là hắn nhìn ra những người nầy không tầm thường chút nào…Phải nói là rất chuyên nghiệp..Là tổ chức nào đây?Bọn hắn tuy ở Đà Nẳng có thể kêu gió gọi mưa nhưng chưa đủ lực lượng để mạo phạm với loại người nầy..Thật khó hiểu a…
Hửu nhận biết bọn chúng đã rơi vào một cái bẩy…
-“Mấy người có nghe không?Thả tôi ra..Tôi là Phó Chủ tịch Thành phố….” ‘Chát’..Hưng chưa kịp ứt lời..ăn một tát tay ngay mặt..Hắn sửng sốt…cả sợ…Chưa kịp hoàn hồn đã bị miếng băng keo dán ngay miệng..
-”Thằng cha nầy phiền quá…” Người dán miếng băng keo trên miệng hắn là ‘Bác Sỉ’ Thục Linh…Nàng đang đứng chống nạnh nhìn bọn chúng …cười tủm tĩm…nét mặt rất trào phúng…
-“Con nhỏ kia dùng thứ gì…Sao mụ nầy vẩn chưa tỉnh vậy?” Mai Thảo nhăn mặt hỏi…
-“Vậy sao? Ha ha…để tôi xem coi..Giờ nầy lẻ ra tỉnh rồi chứ…” Đức ,Phương Anh,Kim Chi vừa tới…Nghe Huê đại tỷ vẩn chưa tỉnh.Hắn cãm thấy vui vẻ..vì sắp có trò vui để chơi rồi…
Hắn vừa bước vào…Ngoại trừ Huê đại …tỷ ánh mắt cả ba Hưng ,Hửu cùng tên Minh đàn em lộ vẻ khủng khiếp…Bọn họ có nằm mơ cũng không nghỉ là người nầy…
Mặt Hưng trắng bệch… Đối với hắn… lành ít dử nhiều rồi…
-Đúng ha..Sao Vịnh Hà ra tay nặng dử vậy cà…giờ nầy vẩn chưa tỉnh…Thiệt không vậy..Huê đại tỷ…ha ha..Tôi đếm tới ba….Nếu Huê đại tỷ không mở mắt ra…Vật thì..ha ha..Một..hai..
-“Cậu muốn sao?” Huê rúc cục cũng mở mắt ra..biết không thể giả vờ giả vịt thêm được nửa…
-“Ậy..Xuân Mai,Thu Tâm…Sao lại đối xử với khách như vậy chứ hả…Thiệt là không có lể nghi chút nào..Cởi trói ra đi..không chạy được đâu…
-“Dạ..Boss..” Thu Tâm nhu thuận mĩm cười..Xuân Mai ‘lườm’…dám vừa sai vừa ‘mắng’ mình…Mai mốt cho hắn ‘biết tay’…Cả hai dùng dao cắt dây trói cho Huê đại tỷ…Vừa được cắt dây trói…Huê hai mắt dử tợn nhìn Đức như muốn ăn tươi nuốt sống hắn..
-“Ha ha..Mời ngồi…từ từ đi…Chị muốn tìm tôi trả thù cho thằng em chị phải không?Tôi hiểu mà..Tôi không trách chị đâu..Aiz.Nói thiệt nha..Thằng em chị chết là đáng lắm…Có biết tại sao không?Là nó ngu..ha ha..nó nghe lời ..ừm…nó nghe lời thằng nầy nè..Dám cướp tiền cứu trợ…do tôi bảo quản” Hắn đưa tay chỉ Hưng… từ tốn nói…
Đôi mắt Huê đại tỷ bây giờ quay qua nhìn Hưng Chủ tịch…bây giờ đang run lặp cặp…
-Hắn..hắn nói láo…Huê đại tỷ.chị đừng tin hắn.
-Hắc hắc hắc.Tin cũng được…không tin cũng không sao…Huê đại tỷ..tôi nghe nói chị đã từng cắt đầu người bằng cưa máy..Tôi thiệt khâm phục nhưng hơi ấm ức trong lòng…Không biết có thiệt không…nên muốn thấy tận mắt..Tiếc là không có cưa máy ở đây…Hay là dùng dao đi…Nà.Tôi có con dao của thương hiệu nổi tiếng Smith Wesson….vô cùng sắc bén…
Hắn vừa nói vừa nâng niu con dao đen ngòm trong tay…Huê đại tỷ cho tới giờ phút nầy vẩn chưa mở miệng..
Không ai nói một lời nào..Toàn trường im lặng…Gương mặt Hưng càng lúc càng tái nhợt..hắn linh cãm có điềm không tốt…
Đức ca nói tới đây …ngừng lại..ra vẻ trâm ngâm nghỉ ngợi…hắn nhìn Hưng Chủ tịch ..mĩm cười…
-“Chị vì trả thù nên muốn giết tôi..Aiz..oan oan tương báo hà thời dứt…Tôi không muốn giết chị đâu…hay là vầy đi…Huê đại tỷ..Chị cầm con dao nầy…cắt cái đầu của người nầy xuống cho tôi xem…Chị thấy có được không?”…Nói đến đây..Hắn nhìn Huê đại tỷ với ánh mứt ‘mong đợi’…
-‘Mày..mày..mày là ác quỷ…” Hưng sợ hãi cùng cực.. lắp bắp…Huê đại tỷ và hai thằng đàn em mặt trắng bệch...Vô cùng hối hận vì đã chọc tới tên ma quỷ nầy…
Chỉ có bọn Xuân Mai,Kim Chi cố làm ra vẻ mặt nghiêm túc phối hợp với Đức lảo bản…Xem con mụ Huê đại tỷ nầy có thật sự là dùng cưa mà cưa đầu người xuống…
-“Ở đây có cưa máy đấy…” Thục Linh chỉ sợ chưa đủ ‘khủng bố’..buột miệng nói phụ họa...Hình như cũng thích thú muốn xem cái màn ‘Cưa đầu người’…
-“Ha ha.vậy tốt quá rồi…Mau đem tới đây cho Huê đại tỷ….” Đức ‘phấn khích’…
-“Ừm..Có ngay”..Thục Linh chạy te te đi ra phía sau biệt thự..Lát sau trở lại với cái máy cưa chạy bằng xăng trong tay…nàng giật dây..Bóp tay ga….Tiếng cưa ‘rịn rịn’ vang lên nghe rởn tóc gáy….
-Huê đại tỷ…Chỉ cần chị cắt đầu hắn xuống…Tôi thả chị về…Ha ha…Yên chí đi..Lời tôi nói…Nhất ngôn cửu đỉnh…
-“Hi hi.Huê đại tỷ..Xin mời”..Thục Linh hai mắt sáng ngời.hăm hở như sắp được coi cái gì hay lắm vậy…
-“Đức ca..Đức ca..là lổi tại tôi..tôi không nên mạo phạm anh…Hu hu…Xin anh tha mạng…” Hưng khóc nức nở…Hắn quỳ lại như tế sao…
Huê đại tỷ mặt trắng bệch..phen nầy mất hết mặt mủi rồi…Mụ đánh chém nhau thì có..nhưng giết người thì chưa bao giờ…Tiếng đồn mụ cầm cưa máy cắt đầu người xuống ..mụ không biết từ đâu mà đến nhưng thấy có lợi cho tiếng tăm của mình nên mụ mặc nhận…Nhờ vậy ai thấy mụ cũng run sợ… Nhờ vậy mà đương nhiên làm ‘Đại tỷ đầu rồng’…
Huê đại tỷ đung chết trân…phen nầy bể mánh rồi…
Đức liếc nhìn Mai Thảo,Thu Tâm,Xuân Mai..khẻ gật đầu…Cả ba hiểu ý..Xốc Hưng Chủ tịch và hai thằng đàn em của mụ đem đi nơi khác…
-“Hắc hắc,,Không dám chứ gì…biết ngay mà…Gạt người ta thôi…” Chỉ còn Huê đại tỷ trong phòng…Hắn nhìn mụ ta cười lạnh…
-“Cậu..Nếu cậu tha tôi một mạng…Sau nầy..có chuyện gì sai bảo..nhất định không dám trái lời” Huê cắn răng nói….Khi Hưng và hai thằg đàn em được đem ra khỏi chổ nầy..Mụ nhìn ra được Đức muốn giử mặt mủi cho mụ…Mụ là người thông minh..Như vậy là còn sinh cơ…Vì vậy mở miệng cầu tình…
-“Ha ha…Huê dại tỷ…Chị thật là thông minh…” Đức muốn nghe chính là những lời nầy…Hắn đã bàn với Nancy…Thừa dịp nầy..Nếu có thể đứng phía sau mà giật dây Huê đại tỷ ….lợi ích vô cùng to lớn..Ngu gì không làm…
Thu Tâm mĩm cười..Thục Linh bội phục….Xuân Mai..Mai Thảo Kim Chi Phương Anh tất cả đều âm thầm ..2 thumps up…(Đưa hai ngón tay cái..)…Tỏ ý bội phục…
Huê đại tỷ nghe hắn nói….Mụ biết mình đã đặt trúng cửa..Bây lâu nay mụ cứ nơm nớp lo sợ có ngày bể mánh…Bây giờ thì ngày đó cũng đã tới rồi..Nhưng xem ra không tệ lắm…Chỉ cần có thể duy trì được vinh hoa phú quý ăn trên ngồi trước như hiện tại thì tốt rồi…
Trái với cách đây vài chục phút…Bây giờ mụ ngồi ngay ngắn..hai tay để lên hai đầu gối dáng đấp của thuộc hạ ngồi trước mặt lãnh đạo…Rất có quy củ…
Trước kia mụ là Cừu đội lốt sói…Giờ đây..người ngồi trước mặt mụ là Sói đội lớp cừu là Đại ca đầu rồng của mụ…
-Yên chí đi…Không ai chiếm lấy vị trí của chị..Nhưng từ nay làm việc gì quan trọng cũng phải hỏi…Có biết chưa?Còn nửa..Ngày mai trở về Đà nẳng đi..để số điện thoại..Sẻ có người liên lạc với chị…
Thấy mụ đã biết thân…tỏ ý thần phục…Đức liền cho mụ viên thuốc an thần…Trấn an mụ trước..