Thằng Ngốc (I)

Chương 105: Phiên Ngoại Đặc Biệt



Phỏng vấn nhanh.

1. Cuộc sống của Tiểu Nguyên và Lâm Hàn có thường xuyên cãi vã không ?

Lâm Hàn : Cãi vã ư ? Hầu như là không có, Tiểu Nguyên rất ngốc. Chỉ cần mắng em ấy một chút là em ấy sẽ không. Dạo này còn học xấu, thường xuyên bắt giận dỗi. Cho nên chuyện cãi vã thường xuyên là chuyện không thể.

Tiểu Nguyên : (人 •͈ᴗ•͈) Hả ? Rau cải sao ? Rau cải xào thịt bò sẽ ngon lắm đó.

Tiểu Nguyên hoàn toàn không tập trung đến câu hỏi.

-----****-----

2 . Một trong hai người, ai là kẻ ngốc nhất.

Tiểu Nguyên : Ngốc sao ? Là em nè, em không ngốc thì ai ngốc.(・∀・)

Lâm Hàn : Rõ ràng là người phỏng vấn ngốc. Đã đọc truyện chưa vậy?

------****------

3. Chuyện tắm rửa.

Hai người thích tắm chung hay tắm riêng.?

Tiểu Nguyên : Tắm riêng Nguyên Nguyên sẽ tắm không sạch, tắm chung thì mông sẽ đau.

Lâm Hàn : È hèm, ở trong nhà tắm thật sự rất kích thích.

----*****-------

5. Tiểu Nguyên thích Lâm Hàn hơn hay gấu bông hơn ?

Tiểu Nguyên : Thích Lâm Hàn hơn, vì có anh Hàn mới có tiền mua gấu bông (*'ω`*)

Lâm Hàn : Này! Thế nếu em tự mua được thì em sẽ thích gấu bông hơn anh sao?

Tiểu Nguyên : Không có... Thích anh nhất.

Cỏ : Tôi không thích ăn cẩu lương, cảm ơn. Chuyển câu hỏi khác!

------******-----

6. Thích gì ở đối phương nhất

Tiểu Nguyên và Lâm Hàn : Cái gì cũng thích.

-------****--------

7. Đã từng làm đối phương khóc lần nào chưa ?

Tiểu Nguyên : Ưm, em không biết đâu.

Lâm Hàn : Làm ơn đọc lại truyện giúp tôi.

------*****----

8. Chuyện phòng chống dịch bệnh Vũ Hán.

Từ đầu năm nay đến giờ, ở Trung Quốc xuất hiện một loại virut có tên là Vũ Hán. Tốc độ lây lan thật sự rất nhanh, số người chết cũng tăng mạnh.

Chính phủ phát lệnh người dân đeo khẩu trang. Nếu không có việc gì thì ở trong nhà.

Lâm Hàn và Tiểu Nguyên cùng người làm đều rất coi trọng sức khỏe, thực hiện theo lệnh của nhà nước. Nếu không có gì bọn họ sẽ không ra ngoài.

Duy chỉ có điều, Tiểu Nguyên lần đầu đeo khẩu trang có chút dở khóc dở cười.

Lần đó, Lâm Hàn cùng Tiểu Nguyên vì có việc nên phải đi ra ngoài mua chút đồ. Bọn họ khi ra ngoài vẫn không quên mang khẩu trang, Lâm Hàn sau khi mang khẩu trang xong thì cúi xuống mang giày, còn quên không hỏi Tiểu Nguyên.

" Tiểu Nguyên, em đã mang khẩu trang chưa ?"

Tiểu Nguyên gật đầu đáp.

" Mang rồi, Nguyên Nguyên mang rồi. Có điều trời hơi tối sau khi mang khẩu trang thì phải anh ơi..."

" Mang khẩu trang tại sao lại tối? Em mang kiểu gì đấy? Phụt..."

Lâm Hàn còn chưa nói hết đã phụt cười ha hả vì cậu vợ nhỏ nhà mình đã làm một chuyện không giống ai.

Rõ ràng là khẩu trang phải đeo ở miệng, thế mà Tiểu Nguyên lại đeo lên mắt, không thấy gì là đúng rồi.

Hứa Lâm Hàn mang giày xong liền đứng lên kéo khẩu trang xuống miệng cho cậu, sau đó còn dặn dò.

" Em ngốc quá đi thôi, khẩu trang là để che miệng và mũi. Không phải để che mắt"

" À... Che miệng, che cái miệng. Nguyên Nguyên sẽ không che mắt nữa đâu"

Hứa Lâm Hàn nhìn bộ dáng ngốc nghếch của cậu lại càng buồn cười hơn. Trong lòng suy nghĩ nếu như Tiểu Nguyên phòng chống dịch bệnh như thế thì có mà nguy cơ dính bệnh ngày càng cao.

Xem ra, mùa dịch này Hàn tổng nhà chúng ta phải theo dõi vợ mình hai tư giờ mất thôi.