Nguyễn Miên Miên giận điên lên,trong lòng vô cùng bực mình cô chạy nhanh đi…..
“Lam Dạ Hiên đáng ghét a…mỗi ngày đều mắng ta,đáng ghét,ta sau này không hầu hạ ngươi nữa……”Cô vừa chạy nhanh trên đường vừa nhớ lại chửi thầm,sau đó đột nhiên nghĩ lại cảm thấy nhục chí…
“Thất nghiệp cô ăn gì a?Xong đời, về nhà thế nàocũng bị mẹ cô ăn tại chỗ……”Nguyễn Miên Miên lớn tiếng gào thét lớn,mẹ cô lửa giận rất lớn a….
Nếu biết cô thất nghiệp,đợi gả,lỗ vốn ban đầu…..Mẹ cô nhất định tức phát điên!!
Nghĩ tới đây Nguyễn Miên Miên lập tức sợ run cả người,sau đó lại hối hận tại sao cô ngốc thế chỉ nổi giận chút xíu lại đánh mất công việc của mình?
A……
Điện thoại vang lên,cô cảnh giác liếc mắt một cái thấy trên màn hình ghi tên An Tiểu Mễ mới dám nghe..
Cô không muốn nghe điện thoại của mẹ và Lam Dạ Hiên,còn có tên Lam Dạ Ảnh xuất quỷ nhập thần kiêm biến thái nữa?
“Tiểu Mễ……..”Nguyên Miên Miên nghiêm mặt hô lên một tiếng.
Nghe thấy giọng nói không còn khí lực,sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười nói “ Làm sao vậy? Lại bị mẹ của cô mắng nửa sao?Tại sao dáng vẻ lại thế này?”
“Tiểu Mễ hu hu hu…….” Nguyễn Miên Miên khóc to,đau khổ khóc lóc kể: “Hôm nay đã xảy ra rất nhiều việc a, thất nghiệp rồi thất thân,giờ chỉ có hai bàn tay trắng……”
_-|||
An Tiểu Mễ cắn một miếng táo thiếu chút nữa nghẹn ở cổ họng,cô vội vàng ho khan hai tiếng,kinh ngạc nói: “Bạn nói cái gì?”
An Tiểu Mễ sửng sốt, lập lức cười nghiêng ngửa “Rốt cuộc là thần thánh phương nào cường bạo bạn a?Nhưng,bạn cũng nên nếm thử mùi vị đàn ông rồi, ha ha……….”
An Tiểu Mễ cười đủ rồi,muốn nhịn lại nhịn không được chế nhạo cô “ Thời đại bị bỏ rơi của Miên Miên đã qua….mọi chuyện rất tốt nha……..”
Cô nàng cười khanh khách,Nguyễn Miên Miên một đầu hắc tuyến, thậm chí có thể tưởng tượng dáng vẻ cô ta cười run rẩy cả người ngửa tới ngửa lui.
“Nhưng thôi…..”An Tiểu Mễ cười hơ hớ,định ngừng một chút lại không nhịn được nở nụ cười nói “Bất quá thì,khi mở cửa lập tức liền tiến vào nơi hổ sói nha, ha ha Miên Miên hưởng thụ tốt nha…cố lên…..”