Thặng Nữ Pk Tổng Giám Đốc Lưu Manh

Chương 7: Tối hôm qua đã xảy ra việc gì?



Mộng xuân thực sự a…hắn rất hung mãnh va chạm vào cô đến chết đi sống lại……

Nguyễn Miên Miên cảm giác thỏa mãn nên ngủ say cả một đêm,cô nhìn không rõ khuôn mặt người đàn ông ấy ,chẳng qua tay vẫn quấn trên người,chân vẫn vòng qua eo người đó…… cả hai quấn lại cùng nhau……-

_-|||

Rốt cuộc thì cô đã quá thiếu đàn ông….

Cho nên buổi sáng tỉnh lại đã xảy ra một màn vui nhộn……

Cô trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm người đàn ông nằm cạnh trên giường,khuôn mặt đẹp như điêu khắc,cánh tay rộng lớn rất có sức,cơ ngực rộng lớn,chân thon dài,còn có nơi nào đó đang phồng lên dưới mền……..

Làm cho đầu Nguyễn Miên Miên đều tê liệt…

“A…..>__<….”Cô sợ hãi kêu lên,nhìn lông mày mỹ nam đang nhíu lại,sau đó đột nhiên mở ra nhìn ,đúng lúc cô cũng đang trợn tròn mắt.

Mắt to trừng đôi mắt nhỏ….

[⊙o⊙] a!

Nguyễn Miên Miên có cảm giác mình đang ngồi trên lửa,mà ánh mắt của hắn thì giống như mồi lửa,từ từ thiêu đốt nàng,ngoài ra ánh mắt của hắn cũng là một cây đao,làm cho nàng nhớ đến mộng xuân đêm qua….

Thì ra…… Là thật !!

Đại não của nàng có chút cứng đờ,đặc biệt đối với một mỹ nam đẹp trai như hắn…cô phản ứng lại kêu lên một tiếng: “Anh….anh vào bằng cách nào ?”

_-|||

Lam Dạ Ảnh cúi đầu do dự nở một nụ cười thở ra một hơi chậm rãi để Nguyễn Miên Miên cả người cứng ngắc,hắn ngay cả thở dài cũng đẹp như vậy….

Giống hệt tên yêu nghiệt Lam Dạ Hiên kia,đều mê hoặc lòng người!

“Cô nói đi?” Lam Dạ Ảnh lại cười vẻ mặt mệt mỏi ánh mắt nheo lại nhìn Nguyễn Miên Miên,xem ra phản ứng của cô cho biết cô hoàn toàn không nhớ chuyện tối qua,cô nàng này…nói thật là thần kinh có một chút…

Nguyễn Miên Miên thấy hắn cười tươi hòan toàn mất đi chống cự,trí khôn cũng lập tức hóa thành số không…

Nàng ngơ ngác một hồi rồi giật mình nhìn đôi môi hé mở của Lam Dạ Ảnh rồi lạnh lùng nói: “Cô ngốc,tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì cô cũng không nhớ sao?”

Nguyễn Miên Miên có chút đau đầu

Ngày hôm qua, ngày hôm qua……là ngày cô bị bỏ……

Ngày hôm qua……ban đêm….

A,là ngày cô nằm mơ…. xuân…

Cả người nàng kích động lén vén mền lên,đầu óc hòan toàn yên tĩnh…

Gào khóc…..

Thân thể cô…hu …hu..Thân thể cô bị phá trinh…gào khóc tiếp ….hu..hu..

Cô không biết mình nên vui vẻ hay là cảm thấy mất mát…

Cô bảo vệ thân thể mình hơn hai mươi năm nha,cuối cùng cũng phá….nhưng người này cô hoàn toàn không biết!Hắc tuyến ing…..

Rốt cuộc phá thân là vui vẻ hay là khổ sở?

Nguyễn Miên Miên suy nghĩ một chút,cuối cùng suy nghĩ cẩn thận hơn,phá trong tay một người không quen biết sau này cũng không phiền toái,cũng thấy đây không phải là chuyện xấu….

Nàng tìm thêm một chút manh mối rồi sửa lại giọng nói của mình: “Khụ…khụ…”

Ánh mắt nàng lúng túng hắn lại…lại.. ngang nhiên để cho vật đó nổi lên,hắc tuyến nhất thời chảy xuống,nàng vội vàng kéo chăn lên che mắt đột nhiên chăn che nữa người dưới của hắn bị kéo lên,cho nên…….xuất hiện một màn ……

Khụ khụ….

Nguyễn Miên Miên bị sặc suýt chút nữa phun máu,mặt trong nháy mắt đỏ hồng….

Nàng là lần đầu tiên,trong khoảng cách gần như thế nhìn thấy vật lớn ấy của đàn ông…a…a

Mặc dù nàng đã xem qua hình nhưng cũng không giống như vậy….a…a…gần quá….