Một câu nói đã thuyết phục nỗi lo trong lòng của mẹ Nguyễn, sắc mặt của bà mềm mại hơn rất nhiều,“Miên Miên,mẹ cũng vì muốn tốt cho con, sau này không nên có chuyện tình kỳ quái làm cho mẹ lo lắng…… Nhất là đối với phương diện đàn ông thì không cần chần chừ mắc công gặp phải phiền toái…… sau này chuyên tâm đmột chút, mẹ nhìn người đàn ông họ Lam đó không sai đâu nha,rất tuấn tú,rất ưu tú, người đó lại toàn tâm toàn ý đối với con, vậy không tốt sao?!”
“Tốt lắm, ăn cơm trước đi chị……” Dì nhỏ cuối cùng đã giúp mẹ Nguyễn bình phục.
“Con biết rồi,mẹ……” Nguyễn Miên Miên hắc tuyến, liếc mắt nhìn sang sắc mặt của mẹ, quả nhiên thật sự là đủ đen a, ai, ngay cả mẹ cũng lo lắng cho cô, nhưng lại hoài nghi con gái của mình……
Khóc ròng ~~
Cô có loại năng lực này sao? Đi lượn lờ xung quanh mấy người đàn ông trong một lúc? Cả hai cũng đều rất ưu tú a? Quả thực là lời nói vô căn cứ nha,cô không có tâm trí như vậy,cũng không có năng lực như vậy……
Mẹ cô đối với con gái mình rất tự tin nha. Quả thực là rất để mắt đến cô …… đành chịu……
Thấy mẹ không nói cái gì nữa chỉ chuyên tâm ăn cơm, Nguyễn Miên Miên mới nhẹ nhàng thở ra,giải thích với mẹ với dì nhỏ cuối cùng cũng trôi qua.
Cô lay chéncơm, miễn cưỡng ăn một ít, sau khi ăn xong tự giác đi dọn chén đũa, làm cho dì nhỏ cười hớ hớ nói:“Như vậy mới đúng nha, sau này gả cho người ta chắn chắn sẽ là một người mẹ hiền……”
-_-|||
Nguyễn Miên Miên không dám hé răng, tự động xem nhẹ những lời này, mẹ và dì nhỏ luôn hy vọng có thể gả cô ra ngoài hu hu…….Cô không muốn gả,không muốn gả nha hu hu…..
Tắm rửa xong cô ngã lên giường liền muốn ngủ,cô thật sự là quá mệt mỏi,cả buổi chiều đều cuộn ở dưới thân hắn thân mật,thật sự là mệt quá mức……
Cô ngủ thẳng đến hừng đông cảm giác cả người thoải mái,cô rời giường đi ra, mẹ và dì nhỏ vừa làm xong bữa sáng, nói:“Miên Miên mau ăn bữa sáng rồi đi làm, mẹ và dì nhỏ con ăn xong bữa sáng cũng trở về……”
“Ách……” Nguyễn Miên Miên lập tức nói:“Con đưa hai người đi,ông chủ nói hôm nay có thể cho con nghỉ ngơi nửa ngày, buổi chiều là có thể đi làm……”
Mẹ Nguyễn lạnh lùng nhìn cơ một cái, Nguyễn Miên Miên lập tức chột dạ nhưng ánh mắt vẫn kiên định.
Ánh mắt của mẹ giống như con dao nhỏ thật lưu lóat,rất dọa người a.
Thật lâu sau, mẹ Nguyễn cũng lên tiếng,“Cũng tốt……” Lại nói lời thấm thía:“Con gái, công việc và hôn nhân đều quan trọng như nhau a,con cũng không thể chần chừ ……”
“Con biết mà mẹ……” Nguyễn Miên Miên lập tức đau đầu.
Thật vất vả đưa mẹ và dì nhỏ đi,từ nhà ga trở về,cô vùi đầu chui vào trong phòng ngủ, mở máy tính lên, bắt đầu đả khởi võng du, mặc kệ,cô quyết định từ chức rồi…