Thẳng Nữ Sắt Thép, Chó Con Bị Chọc Khóc

Chương 14



Biên tập: Nhã.

Trong bệnh viện, Phó Khả Dịch thì đang vừa sốt vừa truyền nước, trong khi đấy Đường Miểu ở bên cạnh dùng máy tính để sửa lại bản thảo đầu tiên của phần mềm.

Bên cạnh còn có một đứa bé đang khóc rống lên vì bị tiêm, lúc này đứa bé đó không ngừng khóc ê a, mà Đường Miểu là người bền lòng vững dạ, ngón tay cô di chuyển trên bàn phím máy tính, cho dù Phó Khả Dịch ngồi một bên chăm chú nhìn cô, thì cô cũng không để ý.

Đường Miểu không thích trang điểm, mái tóc đen dài buộc sau lưng, trên trán có mấy sợi tóc rơi xuống, không hiểu sao lại có một loại cảm giác duy mỹ lạnh lùng.

Đôi mắt của cô rất đẹp, hàng lông mi vừa dày vừa dài, tròng mắt đen bóng rất có thần, xuống chút nữa là chiếc mũi cao vểnh lên, làn môi đỏ bừng… Rõ ràng cô ở lân cận trước mặt, lại khiến người ta có một loại cảm giác xa cách, dường như cô không bao giờ suy xét đến chuyện phàm tục giữa nam và nữ, chứ đừng nói là yêu đương…

Nhìn từ mái tóc đến cặp tay gầy còm đang lướt trên bàn phím máy tính, Phó Khả Dịch cất tiếng nói nhỏ: “Khi nào thì chị mới có hứng thú với em đây?”

Giọng nói chuyện của cậu cũng không lớn, có thể là lời tự thoại, nhưng cậu hẳn là vẫn hy vọng cô có thể nghe thấy.

Nhưng mà ——

Người nào đó lại vô cùng chuyên chú, tốc độ tay gõ bàn phím vẫn rất ổn định, sắc mặt vô cùng bình tĩnh.

Liếc mắt nhìn bình dịch truyền, mới vơi được một phần ba, Phó Khả Dịch: “Chị ơi.”

Cô không nghe gì hết.

“Đàn chị ơi?”

Đường Miểu ngẩng đầu: “Ừm?”

“Em đói.”

Đường Miểu: “… ”

Sau hai mươi phút, trên tay Đường Miểu và Phó Khả Dịch đã có thêm nhiều một cái bánh mì còn có cả một chai nước núi nông phu.

“Chị ơi?”

“Lại làm sao nữa?”

Quay đầu nhìn cậu, thì người nào xán lạn cười một tiếng: “Chị thật tốt.”

Vào mùa đông, cậu chàng đã không còn là quả đầu đinh như ban đầu nữa, bây giờ kiểu tóc ấy còn có một phần dương quang soái khí, làm cho nụ cười mang tính chữa trị, ấm áp như ánh nắng mai.

Đường Miểu thích nhìn cậu cười: “Cậu ngã bệnh nên đây là điều hiển nhiên.”

“Chị làm gì thế?”

“Muốn làm một phần mềm.”

Phó Khả Dịch xích lại gần, cậu nhìn vào màn hình máy tính của Đường Miểu một lúc rồi mới nói: “Chị muốn làm một phần mềm vườn trưởng hả?”

Đường Miểu kinh ngạc, cô chỉ dùng máy tĩnh làm ra một khung đồ đơn giản, mấy công năng phía trên viết cũng rất đơn giản vậy mà cậu lại có thể phán đoán nhanh như vậy.

Trượt trên màn hình máy tính của Đường Miểu, một lát sau, Phó Khả Dịch thản nhiên nói: “Mấy công năng của chị cũng khá mới, có thể thỏa mãn nhu cầu của một bộ phận sinh viên, nhưng mà…”

Thấy cậu không nói gì nữa, Đường Miểu quay sang nhìn cậu: “Nhưng mà sao?”

Gãi mày, Phó Khả Dịch cười một tiếng: “Liệu chị có thể thêm một phần đặc biệt nữa được không? Kiểu như… Yêu đương.”

“Yêu đương?”

“Đàn chị, chị có biết sau khi lên đại học có rất nhiều người muốn nói chuyện yêu đương không?”

Đường Miểu sững sờ: “Không biết.”

“… ” Cậu nhìn cô, Phó Khả Dịch li3m môi: “Vậy để em nói cho chị nghe nhé, bốn nam sinh ở ký túc xá bọn em muốn tìm bốn cô nữ sinh để nói chuyện yêu đương.”

“Cậu muốn nói cái gì?”

“Em cũng muốn.”

Cậu nhìn đôi mắt của cô, ánh mắt cực kỳ háo hức.

“Sau đó thì sao? Cậu muốn biểu đạt cái gì?”

“Trong một trăm người sinh viên thì tối thiểu phải có chín mươi người muốn nói chuyện yêu đương, nhưng hiện thực thì chỉ có một nửa trong số người đó có người yêu, có rất nhiều nguyên nhân: ví dụ như trong học viện có tỉ lệ nam nhiều nữ ít, hoặc là dân kỹ thuật có quá nhiều nam, hoặc là không có đối tượng thích, sẽ rất tuyệt vời nếu phần mềm của chị có riêng một phần dành riêng cho yêu đương, để sinh viên của trường chúng ta có thể tìm thấy đối tượng ở các khoa khác? Dạng như: nam sinh trong học viện kế tin bọn em có thể tìm được một chị gái kế toán quản trị kinh doanh trên khắp các trường đại học thông qua phần mềm, có thể tìm đối tượng ở trong trường, là kiểu yêu qua mạng, yêu theo kiểu mới lạ, nghe có ổn áp không?”

Sau một lúc im lặng, Đường Miểu gật đầu: “Đề nghị này nghe có vẻ hay.”

“Nên có thể thỏa mãn được rất nhiều nhu cầu của học sinh.”

“Ví dụ như cậu sao?” Có thể là do tâm trạng tốt, Đường Miểu nhịn không được mà trêu người ta thêm hai câu: “Cậu cũng muốn tìm một chị gái ở khoa kế toán à?”

“… ” Liếc mắt nhìn Đường Miểu, ánh mắt Phó Khả Dịch liền nhìn sang chỗ khác: “Đàn chị nghĩ như thế nào? Liệu em có thể tìm được một chị gái học chuyên ngành kế toán không?”

“Cậu muốn là được.”

“À.”

Yên tĩnh.

Giọt nước cuối cùng trong bình dịch cũng rớt xuống, đứa nhỏ khóc rống bên cạnh cũng đã ngủ trong ngực mẹ nó, buổi tối mười giờ, phòng khám sốt của bệnh viện quá mức yên tĩnh.

Đường Miểu đang tra duyệt tài liệu, một lát sau cô tắt máy nhìn Phó Khả Dịch.

“Còn khó chịu không?”

Cậu buồn bực, không vui gật đầu.

“Có còn sốt không?”

Lắc đầu.

“Còn khó chịu ở đâu không, có muốn đi gọi bác sĩ không?”

Nhìn thẳng vào đôi mắt Đường Miểu, người kia sầu não uất ức lắc đầu: “Tâm trạng em không tốt.”

Một khi con người bị bệnh, tâm trạng rất dễ trùng xuống.

“Cậu ngủ một giấc đi.”

“… ”

Do dự một lúc, Đường Miểu lại nói: “Dựa vào bả vai tôi này.”

Phó Khả Dịch đầu tiên là sững sờ, lại nhìn Đường Miểu, đôi mắt lại phát ra ánh sáng nóng rực thêm lần nữa.

Sau khi truyền dịch xong thì cơn sốt của Phó Khả Dịch đã giảm bớt, lúc hai người đi ra khỏi bệnh viện đã hơn mười giờ đêm.

Bên ngoài bệnh viện, gió lạnh rít theo từng cơn khiến người ta không khỏi rùng mình.

Đứng ở ven đường chờ xe, gió từ bên trái thổi qua, Đường Miểu yên lặng đứng ở bên trái Phó Khả Dịch, vừa vặn chắn một phần gió lạnh cho người nào đó vừa mới truyền dịch.

Xuất phát từ lòng tốt, cô luôn bảo vệ những người cần được bảo vệ.

Chỉ thấy áo khoác cô hơi hở ra, hai tay cô ôm ngực mình, dường như làm vậy sẽ khiến bản thân mình trở nên ấm áp hơn. Trong đôi mắt cố có ánh đèn đuốc chốn đô thị… Dù trong đêm đông tối mờ thì cô vẫn rất xinh đẹp.



Về đến phòng ngủ, Phó Khả Dịch tắm rửa rồi chui tọt vào trong ổ chăn.

Cao Hồng Bảo đi qua hỏi: “Cả đêm qua tao không thấy mặt mày đâu luôn, mày đi đâu vậy?”

“Đến bệnh viện.”

“Ủa, không phải mày bảo chỉ cần uống thuốc là ổn mà? Sao tự nhiên lại muốn đến bệnh viện.”

Phó Khả Dịch buồn bực rúc đầu vào gối, cậu không rên tiếng nào.

Thấy cậu chàng không phản ứng, Cao Hồng Bảo chỉ muốn rời đi, nhưng Phó Khả Dịch lại ủ rũ nói: “A Bảo, tao sắp chết rồi.”

“Sao lại vậy?”

“Từ lúc về bệnh viện đến giờ, trái tim tao đã rung động rồi.”

“Hả?” Cao Hồng Bảo kinh ngạc.

Tô Luân một bên nghe xong liền cười nhạo: “Không nhẽ mày mắc phải bệnh tim rồi?”

“Chuyện gì thế?” Hà Cao Phi vừa nâng tạ vừa hỏi.

Ba người trong phòng ngủ đều đang đợi câu trả lời từ Phó Khả Dịch, đợi mãi người ta mới lẩm bẩm bảo: “Muốn.”

Suy nghĩ gì?

Mọi người: “?”

“Muốn ở cùng với chị ấy.”

Hà Cao Phi: “Chị ấy???”

Cao Hồng Bảo: “Đàn chị ấy hả???”

Tô Luân: “Đường Miểu???”

Một giây sau, Cao Hồng Bảo giễu cợt: “Nếu thật sự là đàn chị Đường Miểu, Khả Dịch, chắc mày phải đập đầu vào tường nam, phải đập đến mức đầu rơi máu chảy, tao thấy chị ấy không phải là kiểu nữ sinh có thể nói chuyện yêu đương bình thường.”

Phó Khả Dịch nhìn qua: “Chẳng nhẽ tao chỉ là một cậu em muốn yêu đương bình thường hả?”

“Giống.” Tô Luân gật đầu.

Cao Hồng Bảo: “Đến cả tim cũng biết bay, thì mày còn chối gì nữa?”

Phó Khả Dịch: “… ”

Được rồi, chỉ tạm thời thôi.

Cậu muốn yêu đương với chị, có vấn đề không?

Trái tim một mực rung động, cái cảm giác này thật sự rất khó nhịn, nhịn mãi rồi cuối cùng Phó Khả Dịch cũng cầm điện thoại lên.

Phó Khả Dịch: Chị ơi, cảm ơn chị đã đưa em đến bệnh viện, ngày mai em qua mời chị ăn cơm nhé.

Nửa tiếng sau.

Đường Miểu: Không cần, chuyện nhỏ ý mà.

“…”

Cậu còn có thể nói gì với cô nữa đây?

Làm từ sắt thép, cực kỳ khó chơi.

Mười một giờ rưỡi đêm.

Nhóm lớp phần mềm sôi trào vì một tin tức.

Cao Hồng Bảo: Phòng ngủ bọn tôi có một kẻ đang ph.át tình.

Nữ sinh giáp: Ai vậy?

Nữ sinh ất: Là ai thế?

Hà Cao Phi: Đúng là có người đang ph.át tình thật, cười ẻ.

Các nữ sinh tất nhiên biết ai ở cùng ký túc xá với Cao Hồng Bảo và Hà Cao Phi, thế là là cả đám nhảy vào truy vấn.

Nữ sinh giáp: Phó Khả Dịch hay là Tô Luân?

Nữ sinh bính: Chắc không phải Phó Khả Dịch đâu nhì? Sao có thể là cậu ấy được.

Nam sinh giáp: Tô Luân sao?

Tô Luân: Chớ có nói lung tung, không phải tôi.

Cho nên… Là Phó Khả Dịch.

Nữ sinh giáp: Sao lại là cậu ấy vậy?

Nữ sinh ất: Tò mò quá? Tình huống gì vậy tròi.

Nữ sinh bính: Ha ha, tại sao chứ?

Nữ sinh đinh: Mấy người đã thành công khi thu hút sự chú ý của tôi!

Dưới sự truy vấn của một nhóm người, Cao Hồng Bảo lại lên tiếng.

Cao Hồng Bảo: Người ta nói người ta muốn yêu đương.

Tô Luân: Tôi đếm một chút, ai kia đã nói tám lần cho đến bây giờ.

Nữ sinh giáp: Ha ha ha ha ha ha

Nữ sinh ất: Ha ha ha ha

Nữ sinh đinh: Cái này cũng có thể xảy ra hả, hhhhhhh

Nữ sinh bính: Đáng yêu quá điiiii

Hết chương 14