Bàn phím và chuột hỏng, thì chỉ cần mua cái mới, không đắt; thế nhưng card đồ họa, màn hình máy tính, main tản nhiệt cũng đã hỏng, từ đó mà phần cứng bị cháy không sửa được, những thứ này không thể dùng một hoặc hai trăm tệ là sửa được, huống hồ những thứ này cũng chẳng phải do bọn họ làm hỏng, tự nhiên bảo bỏ tiền túi ra sửa thì nào có ai thoải mái.
Để tìm được bằng chứng, cuối cùng Đường Miểu và Phó Khả Dịch đến phòng giám sát của trường.
Buổi tối hôm sau, ba người cùng ngồi xem video giám sát phòng không gian sáng chế, video giám sát tầng năm của tòa nhà thí nghiệm trong ba tháng đều ở đây.
Có tua đi tua lại cũng không nhìn thấy gì bất thường trong phòng 505, phải ngồi xem mất gần một tiếng mà lại không nhìn thấy bất kỳ một đoạn video khả nghi nào.
“Chẳng lẽ là do chúng ta nghĩ nhiều rồi?” Hứa Hải Bình nhíu mày.
“Làm gì có chuyện đấy.” Phó Khả Dịch hừ lạnh: “Toàn bộ máy tính hỏng đều ở đây chẳng nhẽ không ai thấy kỳ quái à?”
“Ừm, kỳ quái.” Đường Miểu vừa đáp vừa xem video giám sát.
Cô là người đầu tiên hưởng ứng, Phó Khả Dịch muốn cười.
Nghiêng đầu nhìn cô, gương mặt trắng nõn, ngũ quan xinh đẹp, tóc dài đen bóng… Chị gái cậu để ý xinh đẹp quá.
Cậu cố ý sát gần cô, Phó Khả Dịch cười hỏi: “Chị ơi, bây giờ chị cảm thấy nguyên nhân là gì?”
Đường Miểu ngẩng đầu nhìn, khuôn mặt tuấn tú của người nào đó đang kề sát bên mình, làn da mịn màng, cặp mắt đào hoa tiêu chuẩn, sống mũi cao thẳng kết hợp cùng đôi môi mỏng gợi cảm xinh đẹp, khác hẳn với vẻ ngoài còn chút trẻ con của đám nam sinh năm nhất, nhất là nhìn cậu từ gần như thế này… Đây vốn là khí chất độc nhất vô nhị của riêng mình cậu.
Phó Khả Dịch: “Chị ơi…”
Đường Miểu đẩy mặt cậu ra: “Có thể là có người đã cắt video rồi.”
Hứa Hải Bình: “Có lẽ vậy.”
Phó Khả Dịch buồn bực bới tóc mình sau lần quyến rũ thất bại, cậu nghĩ là do tóc mình quá xấu nên mới quyến rũ đàn chị thất bại.
“Để ý xem có bỏ lỡ mốc thời gian nào không.”
“Ok.”
Ba người họ kiểm tra thời gian trên ba chiếc máy tính.
Một lúc sau.
“Buổi tối hôm 29 không có đoạn từ 8 giờ đến 9 giờ!” Hứa Hải Bình bỗng nhiên lên tiếng.
Đường Miểu và Phó Khả Dịch nhanh chóng đi qua, quả nhiên video giám sát thiếu mất một tiếng, trong một tiếng này có thể xảy ra bất cứ điều gì.
Có người muốn giấu đầu hở đuôi, có thể đã động tay động chan vào video giám sát của nhà trường, hiển nhiên người này không phải học sinh.
Nếu như là giáo viên trong trường thì vì sao họ lại làm vậy?
Tạm thời không ai nghĩ ra manh mối, ba người trong phòng Makerspace tiếp tục lo việc của mình, nhưng hiệu quả công việc tối nay không được cao như trước.
Đường Miểu viết mã không liên tục, tốc độ gõ bàn phím cũng không đều đặn như trước đây, hiển nhiên cô đang còn nghĩ về vụ video giám sát.
Có lẽ là khát nên cô đã vươn tay với cốc nước trên bàn, nhưng với mấy lần mà không chạm được vào cốc, chỉ đành quay đầu nhìn thì phát hiện cốc nước đã ở trong tay người khác.
Ngẩng đầu nhìn mới biết người khác là Phó Khả Dịch.
Không biết cậu đội lại chiếc mũ lưỡi trai màu đen từ lúc nào, chắc là do phông nền đen đã khiến khuôn mặt tuấn tú của cậu trắng thêm vài phần.
“Đưa cốc nước cho tôi.” Cô bảo.
Phó Khả Dịch sờ đáy cốc nước thấy không có độ ấm bèn nói: “Nước lạnh rồi.”
“Không sao hết.”
Phó Khả Dịch đặt hộp đùi gà trước mặt cô rồi nói: “Chị ăn đùi gà trước đi, để em giúp chị đi nấu nước ấm.”
Lại là đùi gà lại là nấu nước ấm, cảm giác cậu đang tỏ vẻ lấy lòng, Đường Miểu từ chối: “Không cần đâu cậu cứ đưa cốc cho tôi.”
“Chị ăn đùi gà của em, chị uống nước do em đun thì lát nữa chị phải hướng dẫn em lập trình nhé?”
Trong mắt của cậu lộ vẻ cầu xin, dường như chỉ muốn học về lập trình mới hối lộ cô, hối lộ đàn chị này, Đường Miểu suy nghĩ một chút rồi mới gật đầu: “Cậu tự viết đi, tôi có thể giúp cậu sửa chỗ sai.”
Nhận được sự đồng ý của cô, Phó Khả Dịch mở hộp cơm, vui vẻ nói: “Vậy chị mau ăn đi.”
Nhìn đùi gà một chút, rồi lại nhìn Phó Khả Dịch một chút, đây là trao đổi bằng giá, không có gì phải xấu hổ, vì vậy Đường Miểu đeo găng tay dùng một lần để cầm đùi gà ăn.
“Hì ——”
Vì lý do nào đó mà Phó Khả Dịch đột nhiên cười.
Đường Miểu không hiểu hỏi cậu: “Cậu cười cái gì?”
“Không có gì hết.” Người kia lúc ra khỏi Makerspace vẫn còn vui vẻ cười: “Chị đợi em một chút, sắp có nước nóng rồi ạ.”
Cậu đi rồi Đường Miểu chỉ biết cười nhạt.
Chờ người đi hẳn Hứa Hải Bình mới ngẩng đầu nhìn sách trên bàn Phó Khả Dịch.
Cậu em khóa dưới rất tích cực đã thế còn hiếu học, để học cách lập trình phần mềm mà còn mang hẳn sách chuyên khoa từ năm nhất đến năm tư đến phòng Makerspace, bây giờ trên bàn chất toàn sách của cậu.
“Cậu nhóc đấy đọc sách nhanh thật, mới một ngày đã đọc xong hai cuốn.” Hứa Hải Bình vặn cổ để xua tan cảm giác mỏi cổ: “Nhưng mà tôi thấy cậu nhóc đó không hề đọc sách về hợp ngữ, mà hợp ngữ mới là nền tảng.”
Đường Miểu nhìn về phía bàn học của Phó Khả Dịch, quả nhiên sách hợp ngữ bị cậu ném sang một bên không thèm đọc.
Hợp ngữ là nền tảng của lập trình, giống như học tiếng anh phải học từ đơn rồi mới có nền tảng học những thứ sau.
“Cậu ấy không đọc?”
“Không đọc.”
Vẻ mặt Đường Miểu nhìn rất vi diệu.
Cậu nhóc này đến đây chơi thật à?
Chờ người kia quay về, Đường Miểu bảo cậu thử viết một mã phần mềm nhỏ, chỉ thấy cậu chàng nghịch nghịch điện thoại, rồi lại chống mặt nhìn Đường Miểu, lúc sau lại nghiêng đầu nhìn đồng hồ trên tường.
Cô vốn tưởng cậu không biết viết nên mới không tập trung như vậy, khi Đường Miểu bắt đầu kiểm tra thì mới biết cậu đã viết xong từ lâu, không chỉ hoàn thành sớm hơn thời gian quy định, mà số hiệu vô cùng ngắn gọn đầy đủ, người trong nghề vừa nhìn đã hiểu.
Đường Miểu không nhịn được mà nhìn cậu thêm vài lần, trong cái nhìn này có khen ngợi, có thưởng thức, còn có cả kinh ngạc.
Thấy cô không nói chuyện, Phó Khả Dịch li3m môi hé miệng hỏi: “Chị không định khen em hả?”
Hai người mắt đối mắt, bầu không khí đột nhiên yên tĩnh lạ thường.
“Cậu từng học rồi à?”
“Em có biết một chút.”
“Lợi hại.”
Nói xong, cô lại về chỗ ngồi trước màn hình máy tính, Phó Khả Dịch kéo cổ tay cô: “Chị còn chưa khen em mà.”