Thẳng Thắn Sẽ Bị Nghiêm Trị

Chương 20: Đánh phụ bản



Sau khi Hạnh Hoa Chi bị người bang Dương Sơn Bạch Tuyết đá ra khỏi bang, cô ta liền đi xung quanh hỏi thăm tọa độ của Lang Hành.

Lúc biết được đối phương đang ở thành Lạc Dương, cô ta liền trầm mặt đi tìm hắn tính sổ.

Không ngờ không tìm được Lang Hành nhưng Hạnh Hoa Chi lại tìm thấy Dương Mao Quyển.

Hạnh Hoa Chi đứng trong góc nhỏ nhìn cậu, sau đó tinh mắt nhận ra Dương Mao Quyển đã đổi vũ khí mới.

Hạnh Hoa Chi nghĩ đến chuyện vũ khí mới này là do Lang Hành tặng Dương Mao Quyển, lòng cô ta tràn đầy cảm giác không cam tâm. Thừa dịp Dương Quyển đứng bất động tại chỗ, Hạnh Hoa Chi lặng lẽ lại gần xem trang bị của cậu.

Trên ô thông tin là một cái ô nhỏ màu hồng, tên người chế tạo đúng thật là Lang Hành.

Sắc mặt Hạnh Hoa Chi cực kỳ khó coi, trước khi đi còn tiện tay bỏ chế độ che dấu.

Hôm sau cô ta login bằng tài khoản Hạnh Hoa Chi, Tuyết Thổi Anh Đào đã đợi không kịp mà nhắn tin cho cô ta.

【Bạn Bè】 Tuyết Thổi Anh Đào: Chi Chi, anh Lãng có nói lúc nào cho tớ về lại bang không?

Trải qua cảm giác buồn bực, Hạnh Hoa Chi lại hơi kinh ngạc.

【Bạn Bè】 Hạnh Hoa Chi: Hôm qua cậu không online à?

【Bạn Bè】 Tuyết Thổi Anh Đào: Không. Hôm qua tớ đi dạo phố với bạn, sao thế?

【Bạn Bè】 Hạnh Hoa Chi: Không sao, tớ đang ở trạm dịch thành Lạc Dương này. Giờ cậu qua tìm tớ đi, tớ có chuyện muốn nói với cậu.

Tuyết Thổi Anh Đào truyền tống đến trạm dịch thành Lạc Dương tìm Hạnh Hoa Chi.

Lúc đế gần, Tuyết Thổi Anh Đào mới nhận ra. Tên bang hội trên đỉnh đầu Hạnh Hoa Chi biến mất rồi.

【Bạn Bè】 Tuyết Thổi Anh Đào: Chi Chi, cậu rời bang rồi sao?

Cô ta bắt đầu khóc lóc kể lể.

【Bạn Bè】 Hạnh Hoa Chi: Lang Hành lén lút sau lưng tớ đò đưa với Dương Mao Quyển. Vũ khí mới vốn định tặng cho tớ anh ấy cũng tặng cho Dương Mao Quyển mất rồi. Tớ tức giận quá rời bang luôn nè [oan ức] [oan ức] [oan ức]

Quả nhiên Tuyết Thổi Anh Đào bị lời Hạnh Hoa Chi làm dời đi sự chú ý.

【Bạn Bè】 Tuyết Thổi Anh Đào: Sao Dương Mao Quyển có thể quá quắt như vậy??? Tớ nói này Chi Chi, Dương Mao Quyển chính là trà xanh đong đưa trai khắp nơi đó. Hồi trước cô ta còn quấn lấy cả Dạ Hắc Phong Cao

Hạnh Hoa Chi sững sờ, nhưng khuôn mặt đã lộ chút vui mừng.

【Bạn Bè】 Hạnh Hoa Chi: Anh Đào, chuyện cậu nói là sự thật sao?

【Bạn Bè】 Tuyết Thổi Anh Đào: Thật. Nước Chảy Róc Rách nói anh ấy có chứng cứ Dương Mao Quyển hẹn hò với tài khoản phụ của Dạ Hắc Phong Cao đó!

Suy nghĩ của Hạnh Hoa Chi hơi thay đổi. Cô ta nhìn chằm chằm màn hình vi tính, sau đó chậm rãi cong miệng thành nụ cười.

Dương Quyển tuân thủ lời hẹn hôm qua, sau giờ cơm tối thì login.

Ảnh đại diện của Lang Hành và Dạ Độ Chu vẫn xám. Dương Quyển quyết định tự mình đi làm nhiệm vụ hằng ngày trước. Lúc đi nhận nhiệm vụ, Dương Mao Quyển đụng phải Mèo Ăn Ca – bạn gái của Ngàn Dặm Tiễn Đưa.

Mèo Ăn Cá vẫn còn nhớ cậu. Cô chủ động chào hỏi cậu.

Dương Quyển cũng nghiêm túc trả lời Mèo Ăn Cá, sau đó hai người gửi lời mời kết bạn cho nhau.

【Bạn Bè】 Mèo Ăn Cá: Quyển Quyển đang định đi làm nhiệm vụ hằng ngày hả?

【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Đúng thế.

【Bạn Bè】 Mèo Ăn Cá: Quyển Quyển chơi một mình hả?

【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Đúng thế.

【Bạn Bè】 Mèo Ăn Cá: Vậy vừa khéo, tớ cũng chỉ có một mình thôi! Lát nữa bạn trai tớ mới lên, hai đứa mình cùng chơi không?

【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Được nha.

Vì vậy hai người tạo đội, sau đó dắt tay nhau đi làm nhiệm vụ hằng ngày.

Lúc này, Hạ Lãng còn chưa về phòng. Hắn đang ăn tối với bạn ở gần trường, ăn tới giờ vẫn chưa xong.

Hạ Lãng chưa quên lời hẹn với Dương Quyển, hắn liên tục cúi đầu xem di động. Cuối cùng, chờ đến hết cả kiên nhẫn. Hạ Lãng đứng lên, nói với đám bạn: "Các cậu cứ ăn đi nhé, tớ có chút việc, đi trước đây".

Đi từ ngoài trường về ký túc xá phải mất khoảng mười lăm phút.

Hạ Lãng không muốn để Dương Mao Quyển phải đợi lâu nên bất ngờ thay đổi quyết định. Hắn quay đầu đi đến quán net Tình Duyên ở cuối đường.

Đã lâu không tới Tình Duyên, khách trong quán vẫn đông như cũ. Lão Trần ngồi ở sau quầy thanh toán gặm hạt dưa cày phim thần tượng.

Thấy có người tiến vào cậu ta cũng không hèm ngẩng đầu lên, chỉ hỏi: "Chứng minh thư".

Hạ Lãng cong người chống xuống bàn, ngón tay không khách khí gõ gõ lên mặt bàn, "Em cũng cần chứng minh thư hả?"

Nghe tiếng Hạ Lãng, lão Trần ngẩng đầu. Sau khi thấy rõ là ai thì vui vẻ, "Đây không phải là Hạ đại thiếu gia sao? Lâu lắm không gặp nha. Hôm trước anh với vợ anh mời cơm mà chú mày cũng không tới".

"Có việc nên không tới được, lần sau có rảnh thì gọi cả bạn gái anh đi. Em mời hai người dùng bữa". Hạ Lãng cười bảo đảm.

"Vậy còn tạm được". Lão Trần hài lòng gật đầu, "Chú mày tới tìm người hay là lên mạng?"

"Lên mạng". Hạ Lãng tùy ý quét mắt nhìn vào trong, "Còn phòng riêng không?"



"Có giữ cho chú đó, nhưng mà từ từ hãy đi". Lão Trần tắt phim thần tượng đi, đứng dậy. "Đúng lúc anh mày đang định ra ngoài hút điếu thuốc, hay là chú ngồi trông giúp anh một tí? Dùng tạm máy chủ của anh này?"

"Được, vậy anh đi trước đi". Hạ Lãng thuận miệng đồng ý.

"Cám ơn nhé chú em". Lão Trần cầm điện thoại di động trên bàn, đứng dậy khỏi quầy rồi đẩy cửa đi ra ngoài.

Hạ Lãng ngồi vào, sau lưng miễn cưỡng dựa vào ghế xoay.

Lão Trần lớn hơn hắn bai ba tuổi, trước kia là lưu manh đầu đường xó chợ không có việc làm.

Hồi cấp ba Hạ Lãng đánh nhau trong ngõ, duyên số thế nào mà lại quen biết anh ta.

Năm đó Hạ Lãng thi đậu đại học A, lão Trần thuê một mặt bằng mở quán net. Lúc đó trong tay lão Trần chưa tích góp được bao nhiêu tiền, anh ta phải mượn khá nhiều chỗ. Số còn lại đều là Hạ Lãng đầu tư vào.

Hạ Lãng tới đây lên mạng cũng không cần trả tiền thuê máy.

Hắn dùng máy tính trong quầy đăng nhập vào game. Lúc này Dương Quyển vẫn chưa làm xong nhiệm vụ hằng ngày.

Hạ Lãng đứng tại cửa bang phái gửi tin nhắn cho cậu.

【Bạn Bè】 Lang Hành: Đang ở đâu?

【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Tôi đang đi làm nhiệm vụ với Mèo Ăn Cá.

Mèo Ăn Cá? Bạn gái nhỏ của Ngàn Dặm Tiễn Đưa, Hạ Lãng cũng biết sơ sơ.

Con gái đều thích kéo cả đám cùng chơi. Hạ Lãng tỏ vẻ mình có thể hiểu. Huống hồ, đây còn là người chị em đầu tiên mà Dương Mao Quyển quen biết trong game.

Hắn vô tư rộng lượng trả lời.

【Bạn Bè】 Lang Hành: Tôi đang đứng trước cửa bang, em làm nhiệm vụ xong thì tới tìm tôi.

【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Được nha.

Hạ Lãng ở lại kiểm tra những nguyên vật liệu còn lại trong kho và chiến lợi phẩm thu được sau Bang chiến.

Làm xong mấy việc này, Hạ Lãng đoán chắc tầm 20 phút nữa Dương Mao Quyển mới có thể làm xong nhiệm vụ hằng ngày. Hắn treo máy trước cửa bang sau đó xoay người tựa vào ghế. Hai chân dài bắt chéo nhau nâng lên gác vào cạnh bàn, sau đó cúi đầu chơi di động.

Có vài nữ sinh vào quán tìm người, lúc thấy rõ mặt hắn thì cầm điện thoại lên chụp trộm.

Hạ Lãng không ngẩng đầu. Hắn tiện tay mở ngăn kéo bên cạnh ra, mò lấy một cái mũ bóng chày đội lên đầu, sau đó kéo vành mũ thấp xuống.

Bấy giờ nữ sinh kia mới chịu cất điện thoại rồi đi khỏi.

Vì hạ thấp vành mũ nên phân nửa ánh sáng bên ngoài cũng bị che mất. Hôm qua Hạ Lãng ngủ khá trễ, chỉ chưa tới hai phút sau hắn đã thấy hơi buồn ngủ.

Máy điều hòa trong quán net mở khá thấp, Hạ Lãng đặt tay lên tay vịn ghế, kéo áo khoác lão Trần treo trên ghế dựa xuống đắp lên người. Hắn quyết định sẽ nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.

Nhưng Hạ Lãng còn chưa kịp rơi vào giấc ngủ, phía trước đã vang lên tiếng chụp hình tanh tách.,

Hạ Lãng nhíu mày lấy mũ bóng chày ra, hắn mở to mắt, đang định nổi giận thì thấy Thiệu Diệp giơ điện thoại đứng ở trước quầy. Cậu ta nhíu mày chọc hắn: "Đây không phải là Hạ thiếu ư? Sao lại ở đây làm quản lý quán net thế này?"

"Lão Trần đi hút thuốc rồi. Tớ trông quán giùm ổng." Hạ Lãng thả hai chân xuống, lấy áo khoác ra, "Cậu tới đây làm gì?".

"Tớ gặp lão Trần bên đường, anh ấy nói cậu ở đây nên qua chơi thôi". Thiệu Diệp mở to ảnh mình vừa chụp, "Nói không phải chứ, khuôn mặt của cậu bị mũ che đi nhìn không khác gì người trông quán net.

Thiệu Diệp tiện tay đăng ảnh lên vòng bạn bè trên wechat, kèm theo một cái meme người làm lý quán net.

Hạ Lãng cầm điện thoại di động của Thiệu Diệp lại xem, thấy mình chỉ lộ nửa cái cằm nên kệ cậu ta.

Thiệu Diệp đứng chơi một lúc đã đi trước.

Hạ Lãng nhắn tin cho Dương Mao Quyển.

【Bạn Bè】 Lang Hành: Còn bao lâu nữa mới xong?

【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Tới ngay bây giờ đây.

Lúc nhắn tin trả lời Hạ Lãng, Dương Quyển cũng vừa mới tạm biệt Mèo Ăn Cá.

Cậu cưỡi Hồng Mã tới trụ sở của Phong Hỏa Lang Yên tìm Hạ Lãng.

Hạ Lãng cũng không nhàn rỗi, hắn mở kênh bang ram gọi người đi đánh phụ bản đoàn đội lớn.

Trong bang lập tức có người hưởng ứng.

【Bang】 Bánh Kem Xoài Nhiều Lớp: Em báo danh lên xe!

【Bang】 Mối tình đầu chọn anh, anh rất ngọt: Anh Lãng chờ em!

【Bang】 Lang Hành: Em gái Ngọt ghi chép lại số người tham gia và vị trí đi.

【Bang】 Chào Buổi Sáng Người Làm Công: Người Làm Công vĩnh viễn không bao giờ vắng mặt.

【Bang】 Bánh Quy Nhỏ Bao Nhiêu Một Miếng: Anh Lãng nhớ để chỗ cho em đấy, em tới liền.

【Bang】 Ngủ Treo Trăng: Em em em, anh Lãng mau nhìn đứa nhỏ đáng thương này đi.

【Bang】 Chè Khoai Dẻo: Em chậm quá, còn cần Buff không 555



【Bang】 Mối tình đầu chọn anh, anh rất ngọt: Còn thiếu hai Buff, Dẻo Dẻo mau tới đây!

【Bang】 Đinh Đang Linh Nhi: Vị trí Buff cuối cùng để cho tớ đi! Cảm ơn em gái Ngọt.

【Bang】 Lang Hành: Chỉ cần bốn Buff thôi, tôi dẫn theo một Buff rồi.

【Bang】 Đinh Đang Linh Nhi: Vậy em chơi DPS, em gái Ngọt, DPS đủ chỗ chưa?

【Bang】 Mối tình đầu chọn anh, anh rất ngọt: Chưa đầy, mau tới đi.

【Bang】 Đinh Đang Linh Nhi: Chờ tớ thay trang bị xong rồi qua [vui sướng]

【Bang】 Lang Hành: Người đi đánh phụ bản giờ lên YY.

Dương Quyển mở YY ra, vào kênh bang sau đó được Mối tình đầu chọn anh, anh rất ngọt kéo vào căn phòng nhỏ để đi đánh phụ bản.

Trong phòng để chế độ tự do mở mic, không cần nhấn phím cũng có thể nói thoải mái.

Mối tình đầu chọn anh, anh rất ngọt đang chia Buff cho các tiểu đội, nghe giọng có vẻ là một em trai không lớn lắm.

Đến lúc phân vị trí cho Ngủ Treo Trăng, chấm tròn sau tên cô sáng lên, "Mặc dù nói thế này thì hơi ngại, nhưng tớ muốn hỏi một chút, tớ có thể cùng tiểu đội với bang chủ được không?"

Dương Quyển nhận ra tên tài khoản của cô ấy.

Đây là cô bé nói mình có giọng nói mềm mại trên YY hôm qua.

Đúng là giọng vừa trong trẻo vừa ngọt ngào.

Chắc đây là lần đầu tiên cô mở mic, tất cả mọi người đều bị giọng nói của cô làm kinh diễm.

"Giọng Ngủ Ngủ êm tai quá đi!" Đây là Mối tình đầu chọn anh, anh rất ngọt.

"Tớ cảm thấy mình muốn yêu rồi". Người nói chuyện cũng là một cô bé.

"Nghe giọng là biết, Ngủ Ngủ nhất định là một em gái mềm mại đáng yêu!" Đây là Bánh Kem Xoài Nhiều Lớp chơi tài khoản nhân yêu – giọng nam thẳng thắn ôn hòa.

Dương Quyển theo bản năng nhìn về phía tên Hạ Lãng.

Đối phương không hề có lời đánh giá nào với thanh âm của Ngủ Treo Trăng.

Bên tai đều là những lời khen của người khác, nhưng Ngủ Treo Trăng mãi vẫn không đợi được câu trả lời từ Hạ Lãng. Cô do dự hai giây rồi lặp lại câu hỏi của mình lần nữa.

Lúc này chấm tròn sau tên Hạ Lãng mới sáng lên, xen lẫn với tiếng gõ bàn phím. Hắn mở miệng sắp xếp: "Cô vào tiểu đội khác đi, Dương Mao Quyển cùng đội với tôi".

Cùng lúc đó, Dương Quyển cũng nhận được tin nhắn riêng trên YY mà Hạ Lãng gửi.

Lang Hành: Sao không nói chuyện?

Dương Quyển cúi đầu đánh chữ, thành thật trả lời.

Dương Mao Quyển: Không biết phải nói gì.

Lang Hành: Nói gì cũng được.

Động tác đánh chữ của Dương Quyển dừng lại.

Dương Mao Quyển: Giọng nói của Ngủ Treo Trăng êm tai thật đó.

Lang Hành: Em sợ bị nói kém hơn so với người ta?

Dương Quyển không hề nghĩ tới vấn đè này. Chẳng qua là cậu cảm thấy giọng người khác là thật, còn mình là giả. Nên giờ cậu không muốn mở miệng nói chuyện trước mặt mọi người cho lắm.

Thấy cậu không đáp, Hạ Lãng cho rằng cậu ngầm thừa nhận.

Lang Hành: Sao em không hỏi xem tôi đánh giá giọng Ngủ Treo Trăng thế nào?

Dương Mao Quyển: Ồ.

Dương Mao Quyển: Vậy cậu cảm thấy giọng cô ấy có hay không?

Lang Hành: Rất dễ nghe.

Đối phương đưa ra lời khen là câu trả lời nằm trong dự liệu của Dương Quyển.

Tâm tình Dương Quyển vẫn bình thường, cậu hơi rũ mắt, trong lòng không có quá nhiều biến động.

Dương Mao Quyển: Ồ.

Lang Hành: Nhưng mà vẫn không thể nào so sánh với Tiểu Dương nhà chúng ta.

Lang Hành: Giọng của Tiểu Dương nhà chúng ta là êm tai nhất. Bất cứ ai cũng không sánh nổi.

Dương Quyển sững sờ, mất tự nhiên mà cuộn tròn cả ngón tay. Cậu giữ chặt phím bấm theo bản năng.

Không biết tại sao, trong lòng Dương Quyển lại cảm thấy có chút vui vẻ.

Cảm giác vui vẻ như thể cái đầu tròn tròn của nụ hoa nhỏ đang chậm rãi ló đầu lên.

Nhưng cũng cùng lúc đó, đáy lòng Dương Quyển lại có chút mất mát.

Giọng nói mà đối phương khen là giả, đây cũng chẳng phải giọng thật của mình.