Thẳng Thắn Sẽ Bị Nghiêm Trị

Chương 54: Giải thích



Dương Quyển thu quần áo về phòng sau đó vội vội vàng vàng chạy xuống lầu nhìn số của tòa ký túc xá đối diện. Tiếp đấy cậu lại chạy hồng hộc về phòng ngủ, mở phần mềm gọi đồ ăn ra, đặt cho Hạ Lãng một cái bánh Chocolate Brownie.

Sau khi đặt xong DQ nằm đọc sách trước ban công nhưng vẫn luôn để ý đến trạng thái của đơn hàng từng phút từng giây. Giữa chừng cậu có xuống lầu một lần để nhận đơn đặt đồ ăn của mình.

Ăn được một nửa phần cơm thì Dương Quyển thấy bản đồ điện thoại hiển thị người giao bánh đã đi vào phạm vi của trường học rồi. Cậu ném cái muỗng và hộp cơm xuống, đứng dậy chạy ra ban công nhìn sang bên kia.Bên phòng ký túc xá đối diện có người đang phơi quần áo nên cánh cửa ban công được mở ra. Tầm mắt Dương Quyển nhìn xuyên qua bên kia, thấy phía xa xa Hạ Lãng đang ngồi trước bàn học, hình như đang chơi game thì phải.

Hai phút sau, hắn nhận được một cuộc điện thoại nên đứng dậy ra ngoài. Dương Quyển đoán là người kia đang xuống lầu để nhận đồ bèn nằm nhoài lên ban công, tràn đầy mong đợi nhìn về phía đối diện.

Người đang phơi quần áo kia cảm giác được có gì đó không đúng, theo bản năng nghiêng người nhìn về phía cậu.

Nhất thời Dương Quyển trở nên cuống quýt, cậu xoay người tắt đèn ban công đi rồi căng thẳng đi vào phòng. Người kia không phát hiện ra điều gì kỳ lạ, phơi quần áo xong cũng đi vào phòng.

May mắn là có vẻ như đối phương quên mất việc phải đóng cửa. Dương Quyển sờ soạng tiếp tục mò mẫm quay lại ban công. Đợi không bao lâu thì thấy Hạ Lãng quay lại.

Từ khoảng cách này Dương Quyển không nhìn rõ được là trên tay hắn có cầm theo cái gì không. Cậu hơi sốt ruột nên lặng lẽ mò mẫm ngồi xổm xuống gọi cho Trác Lan: “Cái ống nhòm cậu mua lần trước để đi xem ca nhạc để ở đâu rồi?”

Trác Lan ngơ ngơ ngác ngác không hiểu cậu hỏi ống nhòm làm gì nhưng vẫn nhanh chóng đáp. “Ngay trên giá sách ấy, cậu tìm thử xem”.

Dương Quyển cúp máy, tìm được cái ống nhòm từ giá sách của Trác Lan. Sau đó cậu vội vội vàng vàng đi ra ban công, đặt ống nhòm lên lan can rồi len lén nhòm qua ký túc xá đối diện.

Lúc này Dương Quyển mới thấy rõ, trong tay Hạ Lãng đang cầm chiếc bánh nhỏ mà cậu đặt. Cậu mở to hai mắt, trên má lộ ra cái má lúm nho nhỏ.

Nhưng mà có vẻ người kia không có ý định sẽ ăn cái bánh này. Hắn đưa cái bánh cho bạn cũng phòng luôn. Người bạn cùng phòng kia không thèm khách sáo nhận lấy cái bánh, cậu ta ngồi về trước bàn học, bóc bánh ra thưởng thức.

Dương Quyển hơi dừng một lát, lúm nhỏ bên khóe miệng dần dần biến mất. Nhưng nghĩ lại thì, thật ra Hạ Lãng không ném cái bánh kia đi đã coi như là một kết quả tương đối khả quan rồi. Nghĩ vậy cậu lại hài lòng ngồi xuống, tiếp tục ăn nốt cơm tối của mình.

Hai ngày sau, bởi vì vết sưng trên mặt vẫn chưa tan hết nên mỗi ngày Dương Quyển đều phải đeo khẩu trang ra khỏi nhà.

Bể bơi mới xây trong trường cũng đã mở cửa cho mọi người, vị trí ở ngay cạnh sân vận động của trường. Trên đường đến tòa nhà thí nghiệm Dương Quyển đều phải đi qua con đường bên ngoài hai tòa kia.

Hôm nay, tới chạng vạng Dương Quyển mới ra khỏi phòng thí nghiệm, lúc đi ngang qua sân thể dục như bình thường thì cậu gặp được Liên Cẩm. Sau khi tốt nghiệp Dương Quyển ít khi xuất hiện trong nhóm bạn cùng lớp đại học cho nên mãi đến mấy tháng trước đụng phải Liên Cẩm trong trường, cậu mới biết trọng lớp đại học của mình cũng có bạn học nữ tiếp tục học tiến sĩ ở đại học A.

Sau lần gặp nhau đó bọn họ còn hẹn nhau đi ăn cơm vài lần, vẫn luôn duy trì liên lạc với tần suất bình thường.

Liên Cẩm đang đứng dưới bậc thang sân vận động không cách nào xoay sở. Dưới chân xe tải bên cạnh đang chất đầy mấy thùng nước khoáng. Bên cạnh Liên Cẩm có một cô gái đang cúi đầu gọi điện thoại.

Dương Quyển còn đang do dự không biết có nên tới chào hỏi không thì đã thấy Liên Cẩm quay mặt lại trước. Sau khi nhìn thấy cậu gương mặt cô lộ ra một nụ cười.

Dương Quyển đeo khẩu trang không tiện cười lại nên đành đi tới chào. “Chào buổi tối”.

“Chào buổi tối”. Liên Cẩm xoa xoa mồ hôi trên mặt rồi nói với cậu.

Dương Quyển thấy khuôn mặt cô đỏ ửng thì hơi thắc mắc: “Tại sao cậu lại đứng ở đây?”

“Bạn trai tớ đang chơi bóng với mọi người bên trong”. Liên Cẩm hất hất cằm về phía cửa lớn tòa nhà. “Bọn tớ đi ra ngoài mua nước, tới đây thì xe tải hỏng mất”. Cô chỉ cô gái tóc ngắn đứng cạnh. “Đây là quản lý đội bóng của trường, người của viện thể thao đó”.

Dương Quyển biết Liên Cẩm có bạn trai là thành viên đội bóng rổ trường, đối phương nhỏ hơn cô mấy tuổi, hai người vừa mới hẹn hò chưa được bao lâu.

Cậu ngẩng đầu nhìn bậc thang cao cao phía trước, chủ động mở miệng hỏi: “Có cần tớ giúp không?”

Cô bé tóc ngắn ngẩng đầu lên nhìn Liên Cẩm một cái. “Không có người nhận điện thoại”.

Liên Cẩm nhìn về ba thùng nước khoáng bên chân, hơi lưỡng lự mở miệng. “Không phiền đến cậu chứ?”

Dương Quyển gật đầu, cúi người ôm một thùng nước lên. Đến khi cậu điều chỉnh tư thế ngay ngắn lại chuẩn bị bước lên bậc thang thì khóe mắt nhìn thấy cô gái viện thể thao bên cạnh cũng đang cúi xuống, cô ôm một cái thùng khác lên không tốn chút sức nào.

Dương Quyển hơi sững sờ, bấy giờ mới phát hiện ra dường như cô cũng cao không kém mình bao nhiêu.

Tống Tình cảm nhận được ánh mắt chăm chú của cậu, cười một cách hào phóng. “Em thì bê thoải mái nhưng đàn chị lại không xê dịch nổi”.

Dương Quyển yên lặng thu mắt về, vùi đầu ôm thùng nước bước lên bậc thang. Thật sự cậu không phải là người am hiểu chuyện vận động. Đến lúc đi tới cửa tòa nhà thì hai cánh tay đã bắt đầu xuất hiện tình trạng đau nhức.

Dương Quyển dừng lại trước cánh cửa, trong lúc quay người thì Tống Tình đã ôm thùng nước tới nơi rồi. Cô bước đi một cách dứt khoát qua người cậu. “Không đi được nữa cũng không sao đâu. Anh để ở đây trước đi, đợi lát nữa em quay lại bưng vào cho”.

Dương Quyển nghe vậy thì khuôn mặt giấu sau lớp khẩu trang hơi nóng lên, không thể không biết xấu hổ mà đặt thùng nước xuống. Cậu đi theo phía sau Tống Tình vào tòa nhà thể dục.

Vừa vào cửa đã nhìn thấy ngoài sân bóng rổ phía xa có mấy người đang chơi 3v3. Dưới sân còn có khoảng hơn mười người đang đứng xem. Dương Quyển đi cùng Tống Tình đến khu chờ của sân rồi đặt thùng nước trên tay xuống.



“Nếu anh muốn uống nước thì cứ lấy thoải mái”. Tống Tình quay đầu đưa cho cậu cái kéo sau đó xoay người đi ra ngoài bê nốt thùng nước còn lại.

Khí hậu tháng mười ở phía nam còn rất nóng. Bưng thùng nước kia xong thì Dương Quyển cũng đã đổ mồ hôi đầy người. Khuôn mặt bị khuất dưới lớp khẩu trang càng bị ngộp đến đỏ ửng.

Cậu kéo khẩu trang rồi ngồi xổm xuống, cắt băng dính trên thùng nước, đưa tay cầm lấy một chai.

Đám người chơi bóng trên sân không biết đã dừng lại từ lúc nào, cả đám đầm đìa mồ hôi, thở dốc hồng hộc cùng dồn dập tiến về phía ngoài sân. Có một người đứng bên phải Dương Quyển, chỉ trong nháy mắt đã che mất phân nửa ánh sáng trước mặt cậu rồi.

Dương Quyển ngẩng đầu lên nhìn theo phản xạ có điều kiện, chợt nhận ra người kia cũng đang cúi xuống, cánh tay với đường nét rắn chắc lướt qua bả vai cậu vươn tới lấy chai nước trong thùng.

Quần áo chơi bóng rộng thùng thình của người kia như có như không quẹt qua gáy cậu, tạo lên một cơn ngứa ngày nhè nhẹ. Trên người đối phương còn còn mùi mồ hôi nhàn nhạt do vừa mới vận động xong.

Tuy rằng không khó ngửi nhưng lúc ngửi thấy Dương Quyển vẫn nhíu mày. Cậu không quen dựa vào quá gần với người khác như vậy, theo bản năng muốn tránh qua một bên.

Trong nháy mắt khi suy nghĩ này xuất hiện thì Dương Quyển nhìn thấy gương mặt đã hạ thấp xuống kia

Đường xương hàm quen thuộc, đôi môi và sống mũi quen thuộc, còn cả nét mặt quen thuộc nữa.

Nhất thời Dương Quyển như thể bị đóng đinh tại chỗ. Một giây sau cậu mang khuôn mặt đỏ bừng ngửi nhẹ mùi không khí một cái.

Cánh tay đang lấy nước của Hạ Lãng vừa chạm vào miệng thùng thì dừng lại, không tiến thêm nữa. Hắn nghĩ rằng Dương Quyển là một nhân viên hậu cần của đội bóng nên lên tiếng, giọng khàn khàn: “Lấy cho tôi chai nước”.

Trong nháy mắt Dương Quyển chợt hoàn hồn. Cậu cuống quýt kéo khẩu trang lên sau đó đưa chai nước trong tay mình qua. Toàn bộ quá trình cậu đều giữ nguyên tư thế cúi đầu, bờ vai hơi căng lên, cũng không dám nhìn vào mặt Hạ Lãng.

Hạ Lãng không nghi ngờ gì cậu, nhận lấy chai nước, vặn ra ngẩng đầu uống.

Người trong đội đưa khăn mặt sạch sẽ cho hắn, thấy hắn không đưa tay cầm lấy, Dương Quyển lập tức đứng lên, tự mình nhận lấy cái khăn. Người trong đội kia tưởng cậu là bạn của Hạ Lãng nên cũng không nghĩ nhiều, chỉ cúi người lấy một chai nước rồi xoay người đi.

Hạ Lãng vừa rũ mắt uống hết chai nước thì thấy một chiếc khăn mặt được đưa tới ngay trước mặt mình, còn cả đôi tay của người đang cúi đầu đeo khẩu trang không nói tiếng nào kia nữa –

Chàng trai có mái tóc đen, từ đỉnh đầu đầy những lọn tóc xoăn mềm mại đến mũi chân đều toát lên vẻ ngoan ngoãn.

Vẻ mặt Hạ Lãng hơi đổi chỉ trong chớp mắt rồi lại trở lại bình thường nhận lấy cái khăn kia, sau đó mở miệng nói cảm ơn. Hắn vắt cái khăn mặt lên cổ, dùng đầu khăn lau mồ hôi trên mặt một cách qua quýt. Lau xong hắn mới chợt nhớ ra mình mới uống hết chai nước trong tay đối phương rồi, vậy là lại cúi đầu lấy một chai khác trong thùng đưa cậu.

Dương Quyển căng thẳng nhận lấy chai nước kia, cậu đưa tay vặn nắp chai trong vô thức.

Không biết có phải là vì cánh tay vẫn còn ê nhức không hay là tại bản thân căng thẳng quá mà Dương Quyển lại không thể vặn được nắp cái chai kia. Cậu kinh ngạc nhìn chằm chằm vào chai nước trong tay một lúc.

Hạ Lãng lộ ra biểu cảm không còn gì để nói. Nếu như không phải đã biết chắc chắn người đứng trước mặt là một chàng trai hàng thật giá thật thì hắn đã quy hành động này thành một cô gái trong trường nghĩ trăm phương ngàn kế mượn cớ để tiếp cận mình.

Hạ Lãng chậc nhẹ một cái sau đó cầm lấy chai nước trong tay Dương Quyển, vặn nhẹ rồi trả lại cho cậu.

Dù không ngẩng đầu lên nhìn mặt Hạ Lãng nhưng Dương Quyển vẫn vì chuyện này mà cảm thấy xấu hổ không thôi. Cậu cầm chai nước trong tay nhưng không tiện uống, cuối cùng đành vặn nắp lại.

Hạ Lãng không để ý tới chuyện này, quay đầu cầm áo của mình lên, không quá để ý hỏi cậu: “Cậu là nhân viên hậu cần của đội bóng trường hả?”

Dương Quyển nhanh chóng lắc đầu.

Nhưng Hạ Lãng lại không thấy. Dạo này khá rảnh nên hắn và lão Tứ hẹn người của đội bóng trường ra chơi bóng. Đội trưởng của đội bóng cùng khóa với bọn họ, tối nay muốn mời hai người cùng đi ăn cơm. Lão Tứ gọi hắn qua để bàn chuyện này.

Vốn Hạ Lãng còn đang định thay quần áo rồi về nhưng bị lão Tứ vỗ gáy một cái bèn tiện tay nhét áo và nước cho Dương Quyển. Trước khi đi hắn còn dặn cậu: “Cầm giúp tôi trước đi”.

Dương Quyển ôm quần áo của đối phương trong tay không biết làm thế nào.

Buổi tối Hạ Lãng không bận nên đồng ý đi ăn cơm với mọi người. Đội trưởng đếm đầu người, lúc đếm tới Dương Quyển đang đứng cạnh ghế dài thì thuận miệng hỏi: “Kia là bạn cậu hả?”

“Không phải là hậu cần trong đội bóng các cậu sao?” Hạ Lãng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Lúc nãy đứng gần quá nên không chú ý. Giờ đứng ở xa nhìn lại mới thấy, dù không thấy mặt nhưng hắn lại cảm thấy vóc dáng người này có chút gì đó quen thuộc mà mình không thể giải thích nổi.

Đội trưởng nghe vậy thì lắc đầu. “Không phải”.

Tống Tình xen vào nói: “Đấy là bạn của đàn chị đó, lúc nãy anh ấy vừa bê thùng nước vào trong này giúp chúng ta”.

Bây giờ đội trưởng mới tỏ vẻ đã hiểu ra. “Nếu là bạn của đàn chị thì cũng tính cả anh ấy cùng đi luôn”.

Trong lúc bọn họ nói chuyện Hạ Lãng đã cất bước đi tới cạnh Dương Quyển, hắn ngờ vực vỗ vai cậu. “Cậu -”

Dương Quyển đang đứng đưa lưng về phía hắn, lúc này bị làm cho giật mình hết cả hồn. Cậu hốt hoảng quay đầu, ấp úng đáp: “Tôi -”



Vừa mới đối diện với đôi mắt lộ ra ngoài khẩu trang thì ngay lập tức Hạ Lãng đã nhận ra cậu. Sắc mặt hắn đột nhiên đen xì, cánh tay đang khoác lên bả vai cậu ghìm xuống trong vô thức. Hắn đè chặt vai cậu rồi chất vấn: “Anh theo dõi tôi ư?”

Dương Quyển lắc đầu liên tục như trống bỏi, cậu lí nhí phản bác: “Không phải, tôi bê thùng nước tới giúp bạn thôi”.

Lúc này Hạ Lãng mới nhớ ra, hình như vừa nãy quản lí đội bóng cũng nói như vậy. Nhưng khi đảo mắt nhìn thoáng qua hai cánh tay hơi gầy kia, ánh mắt hắn lại đông cứng lại: “Bê thùng nước nào?”

Dương Quyển chỉ vào bình nước ngay dưới chân hắn một cách đường hoàng.

Hạ Lãng sững sờ mất một giây, hình như không ngờ tới Dương Quyển còn có thể làm những việc chân tay như thế này. Nhưng sau đó hắn đã nhanh chóng sửa lại cảm xúc trên mặt, hơi nheo mắt tỏ vẻ không vui: “Vậy anh đeo khẩu trang làm gì?”

Ánh mắt Dương Quyển hơi né tránh, không nhìn hắn nữa. Nửa ngày sau mới không quá thoải mái giải thích: “Vết sưng trên mặt chưa khỏi hết”.

Không biết làm sao Hạ Lãng lại có hơi nén giận: “Anh không bôi thuốc?”

“Thuốc gì?” Dương Quyển tỏ vẻ tò mò.

“Hai hôm trước người đi trả điện thoại không đưa thuốc cho anh sao?” Hạ Lãng hỏi.

“Có đưa”. Dương Quyển ồ một tiếng rồi lại không nhịn được, giương mắt nhìn cậu. “Sao cậu biết người đó đưa thuốc cho tôi?”.

Hạ Lãng né tránh ánh mặt tò mò của cậu, không nói tiếng nào.

Không có được đáp án nhưng Dương Quyển cũng không giận. Cậu ngoan ngoãn trả cái áo đang ôm trong lòng lại cho đối phương. “Áo của cậu”.

Hạ Lãng nhìn theo cái nếp nhăn trên áo do bị cầm nhiều thì lại nhớ tới hình ảnh tự mình nhờ Dương Quyển cầm áo hộ. Cả đánh giá ban đầu của hắn về cậu là “ngoan ngoãn” lúc mới nhìn thấy cậu vừa nãy nữa. Nghĩ đến đây hắn lại cảm thấy vô cùng bực bội, không thèm nghĩ đã bật thốt: “Anh vứt đi, tôi không cần nữa”.

Lúc nói những lời đó, gọng của hắn còn chưa một chút cảm xúc ghét bỏ.

Cánh tay đưa trả quần áo của Dương Quyển bất ngờ cứng đơ giữa không trung. Cậu khổ sở rũ mắt, ánh mắt tựa như không biết nên làm thế nào, chỉ biết nhìn tới nhìn lui trên sàn.

Hạ Lãng đứng rất gần cậu, thậm chí có thể thấy rõ ràng hàng lông mi đang run rẩy và cả tròng mắt đảo qua đảo lại liên tục của cậu.

Tầm mắt của hắn rơi xuống hai tai Dương Quyển. Trong ký ức của hắn, lúc Dương Quyển mặc váy đội tóc giả ngồi trước bàn máy tình nói chuyện cùng hắn qua video, từ đầu đến cuối hai tai đều đỏ bừng.

Nhưng bây giờ lại không như vậy.

Hạ Lãng chăm chú nhìn chằm chằm vào đôi tai vừa trắng vừa mềm, ngay cả bản thân thất thần từ lúc nào hắn cũng không cảm giác được.

Mãi đến khi nghe thấy giọng lão Tứ vang lên từ đằng sau hắn mới bừng tỉnh hoàn hồn. Vừa lùi lại quay đi Hạ Lãng vừa đen mặt mắng thầm trong lòng. Đệt. Tai của con trai sinh ra vừa trắng vừa mềm như thế để làm gì?”

Chưa đi được mấy bước, vai Hạ Lãng đã bị lão Tứ ôm choàng lấy. “Đội trưởng nhà người ta hỏi bọn mình muốn ăn gì?”

“Cậu bảo để cho bọn họ chọn đi”. Hạ Lãng không yên lòng đáp.

“Được”. Lão Tứ quay đầu truyền lời theo ý của thằng bạn.

Giọng những người kia truyền vào tai Hạ Lãng nhưng hắn lại không hề chú tâm nghe. Trái lại không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại liếc nhìn về phía sau.

Dương Quyển vẫn đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích. Trên tay còn cầm cái áo của hắn. Phần lớn khuôn mặt cậu đều được giấu sau lớp khẩu trang nhưng từ trong ra ngoài vẫn lộ ra vẻ hồn bay phách lạc khó có thể giải thích.

Nhất định là đang giả vờ, Hạ Lãng tỏ vẻ thờ ơ, cố chấp nghĩ như vậy.

Làm nhiệm vụ truyền lời xong lão Tứ mới quay đầu lại nhìn về phía quần áo chơi bóng trên người Hạ Lãng. “Cậu không đi thay quần áo sao?”

“Không thay”. Hạ Lãng cau mày nói. Nói xong lại lén lút quét mắt nhìn Dương Quyển một lần nữa.

“Vậy thì tớ cũng không thay”. Lão Tứ hùa theo hắn. “Đội trưởng nhà người ta còn hẹn bọn mình cuối tuần này cùng đi bơi -”

“Có thời gian thì sẽ đi”. Hạ Lãng nhìn Dương Quyển lần thứ ba.

“Vậy quay về tớ gọi cả anh Diệp cùng đi”. Lão Tứ vui vẻ tung tăng. “Nhưng mà tớ phải đi mua quần bơi trước đã, cái quần bơi cũ lâu lắm rồi không mặc -”

“Lão Tứ”. Hạ Lãng chỉ về phía Dương Quyển rồi tức giận cắt lời cậu ta. “Cậu đi nói cho cậu ta biết, tôi không cần cái áo kia nữa là bởi vì nó nhăn quá rồi”. Hắn mất tự nhiên dừng một lát. “Ngoại trừ điều này thì không còn nguyên nhân khác”.Tác giả có lời muốn nói:

Hạ Lãng: Đừng có nói là tớ bảo cậu nói vậy.

Lão Tứ:?